Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệnh chiến 6

Đan Chế Quân (Cự Giải), Túy Khanh Vân (Bảo Bình), Nhan Cơ (Song Ngư), Vũ Thanh Triều Quang (Nhân Mã), Lãnh Hiên Viên (Bạch Dương), Thượng Thanh Tư Thủy (Kim Ngưu).

Loạt mưa tên vẫn không ngừng hướng về phía Đan Chế Quân và Túy Khanh Vân nhưng Đan Chế Quân ngay cả một chút động thái cũng không có, hắn chỉ quỳ dưới đất ôm Túy Khanh Vân trong lòng. Nhan Cơ cùng Vũ Thanh Triều Quang coi như không nhìn thấy, dùng hết sức đỡ tên để tránh cho hai người kia bị thương. Đột nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội, nền tuyết cỏ dưới chân đồng loạt bị xới lên, khi Nhan Cơ còn chưa kịp định thân thì xung quanh đã liên tục vang lên tiếng la hét thất thanh của phái Khắc nhân. Rất nhiều kẻ bị lớp đất đá đè lên người đau đớn thống khổ, từ đằng xa một bóng người mặc giáp đen tuyền cầm trường kiếm đang chậm rãi hạ tay, dù chưa rõ dung nhan nhưng ai cũng biết hắn chính là kẻ vừa ra đòn.

Lam Tiêu siết chặt tay khi thấy cảnh tượng trước mặt, bạch y trắng muốt của các Khắc nhân hỗn độn cùng đất đá, mùi máu tanh đã thoang thoảng trong không khí. Hắn quay đầu nhìn kẻ mặc áo giáp đen tuyền đứng cách đó không xa, Lãnh Hiên Viên!

Vụt!

Là tiếng binh khí phá gió không thể lẫn lộn vào đâu, Lam Tiêu phản xạ rất nhanh dùng đoản kiếm chặn đòn đánh của người vừa ra chiêu. Thượng Thanh Tư Thủy không hề bỏ cuộc, xoay người một vòng trên không tung cước đá thẳng vào vai Lam Tiêu khiến hắn lùi lại. Lúc này khoảng cách giữa hai người đã bị kéo dãn, Thượng Thanh Tư Thủy nhẹ nhàng tiếp đất, tay phải cầm Túy Ca kiếm hơi thu lại, trên người nàng có vài vết thương, y phục dường như bị đao kiếm chém qua có đôi chỗ rách ra nhưng không làm ảnh hưởng đến khí khái của Thượng Thanh Tư Thủy.

Nhan Cơ và Vũ Thanh Triều Quang đã bình tĩnh lại sau cơn rung chấn nên đều thu tất cả sự việc vừa rồi vào mắt. Nhan Cơ không biết hai người đằng xa kia, thậm chí bạch y nữ nhân vừa ra chiêu còn bịt mặt chẳng rõ dung nhan, chỉ cảm thấy hai người bọn họ giống như chẳng liên quan gì đến nhau nhưng lại kết hợp hoàn hảo đến lạ. Vũ Thanh Triều Quang lại khẽ cau mày khi nhận ra nam nhân mặc áo giáp đen, dù hắn đang chỉ huy quân lính ở tam địa trụ nhưng với những chuyện ở kinh thành cũng không phải không biết gì, Lãnh Hiên Viên vốn dĩ nên ở trong vương phủ của hắn chờ đợi quyết định về việc thu hồi quyền hành binh ở Lũng Nhiêu nay lại xuất hiện ở đây, bệ hạ liệu có hay biết chuyện này? Vũ Thanh Triều Quang quan sát tứ phía xung quanh, chỉ chốc lát nơi này xuất hiện thêm rất nhiều người, ẩn khuất sau những gốc cây đại thụ, Nhan Cơ cũng nhận ra tình hình, khẽ lùi bước đến gần Đan Chế Quân và Túy Khanh Vân hơn, các binh sĩ thấy phản ứng của nàng thì nhạy bén thu hẹp phạm vi bố trận, cảnh giác xung quanh.

Lam Tiêu khẽ đưa một tay lên ôm vai trái vừa bị Thượng Thanh Tư Thủy đả thương, từ khi kẻ mặc áo giáp đen kia xuất hiện nơi này trở nên thiếu đất đến lạ, mấy hắc y đằng xa không ngừng tiến lại gần đây mà những Khắc nhân dưới trướng ở hắn đều bị thương nặng, xem ra đến đứng dậy còn khó khăn chứ đừng nói đến chạy trốn. Lam Tiêu khẽ siết chặt tay, là các người ép ta đến bước đường cùng, đừng trách ta tuyệt tình.

"Thượng Thanh Tư Thủy sao ngươi mãi không chết nhỉ?"

"Chắc là do ta còn có chuyện phải làm, ta chưa thể chết được."

Đúng vậy, Thượng Thanh Tư Thủy nàng vào lúc đứng giữa vòng vây của phái Khắc nhân, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, khi trong lòng nàng chỉ còn một ý niệm sống sót, Lãnh Hiên Viên đã xuất hiện. Giây phút đó tình cảm đã lấn át lý trí của nàng, Thượng Thanh Tư Thủy gần như đã nhận định rằng hắn là người cuối cùng mà nàng muốn phò tá.

Cắt đứt mạch suy nghĩ của Thượng Thanh Tư Thủy là tiếng cười giễu cợt của Lam Tiêu. Hắn khẽ lắc đầu giống như rất thất vọng chuyện gì đó, hướng mặt về phía Nhan Cơ và Vũ Thanh Triều Quang đằng xa rồi quay đầu nhìn về một hướng khác rất vô định, đoạn nói to.

"Hôm nay có mặt ở đây Long Ly, Phượng quốc đều có cả, các ngươi có muốn nghe ta kể một câu chuyện không?"

Tất cả mọi người đều trở nên đặc biệt cảnh giác, đây là lúc thích hợp để nghe kể chuyện hay sao? Dù vậy cũng không ai lên tiếng, từ sâu trong nội tâm ai cũng có một phần tò mò muốn xem rốt cuộc Lam Tiêu nói gì.

"Rất lâu trước đây khi Đại Nguyên quốc còn hưng thịnh, một gia tộc nhiều đời có những truyền nhân phụng sự trong triều đình, giúp các vị vua cai trị đất nước, công lao lớn đến nỗi không trâm anh thế gia nào có thể sánh bằng, là một đại gia tộc chỉ đứng sau hoàng tộc, vạn người nể sợ. Thế nhưng đến Đại Nguyên triều đại thứ mười ba, vua Tân Triều đột nhiên tuyên bố với những bằng chứng đanh thép phát hiện gia tộc này nhận hối lộ của quan lại cấp dưới, lộng quyền chèn ép bách tính nghèo khổ, chưa dừng lại ở đó họ còn âm thầm nuôi dưỡng tư binh hòng muốn cướp quyền đoạt vị."

Nghe đến đây ai cũng đã nhận ra câu chuyện quen thuộc, dù khoảng cách thế hệ có chút lớn thế nhưng điều đó không thể ngăn cản những gì xảy ra trong quá khứ không được hậu thế biết đến. Cửu Châu tộc năm xưa là một đại gia tộc hưng thịnh, có thể nói Đại Nguyên quốc được như vậy đều nhờ một tay Cửu Châu phò trợ mà thành. Công lao quá lớn quyền lực quá nhiều thì sao, cuối cùng trở thành cái gai trong mắt của hoàng tộc, mà đã là gai thì nhất định phải nhổ bỏ, thực sự trung thành hay không đã chẳng còn quan trọng.

"Với một loạt tội danh nặng nề giáng xuống, Tân Triều đế đã không để Cửu Châu tộc có cơ hội thanh minh mà trực tiếp đưa ra tử quyết, tru di cửu tộc."

Nghe đến đây tất cả mọi người đều thoáng lạnh sống lưng, công lao của Cửu Châu tộc dù chín tầng mây cao cũng khó đo hết thế mà chỉ một lời nói của thiên tử liền đem toàn tộc tuyệt diệt, vậy mới biết bậc đế vương lạnh lùng, vô tình đến thế nào. Thượng Thanh Tư Thủy khẽ nhắm mắt, siết chặt Túy Ca kiếm đến mức các khớp tay trắng bệch, dường như không thể nghe thêm một câu nào của Lam Tiêu nữa.

"Các người chắc cũng đã nghe về chuyện năm xưa Cửu Châu tộc bị kết tội còn rất nhiều điểm uẩn khúc, về việc bị oan hay không ta tin chắc có người ở đây biết rất rõ đấy."

Lam Tiêu dứt lời thì nhìn Thượng Thanh Tư Thủy đầy ẩn ý, hành động này của hắn khiến những người khác cũng bất tri bất giác hướng mắt về phía bạch y nữ tử đang bịt mặt kia.

"Ngươi nói xem Thượng Thanh Tư Thủy, Cửu Châu tộc là bị oan hay không nhỉ?"

"Sao ta biết được chuyện đó."

"Ngươi là hậu duệ duy nhất còn lại của Cửu Châu tộc, sao lại không biết được chứ?"

Lam Tiêu khẽ cười khẩy đầy khinh thường, lời hắn vừa nói xong thì thời tiết khắc nghiệt ở Cao Phiên dường như càng lạnh hơn, xung quanh ngoài tiếng lá cây xào xạc vì bị gió thổi ra thì không có bất kì âm thanh gì nữa, không biết những người có mặt xung quanh là vì bất ngờ nên không thể nói hay vì không biết phải nói thế nào. Cửu Châu tộc trong lòng mọi người vốn dĩ đã là một gia tộc bị bỏ quên, ngay cả hậu duệ cũng không thể để lại một người thì có gì đáng quan tâm ngoài việc nó đã từng hưng thịnh thế nào và bị sụp đổ thế nào cơ chứ. Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc ở quá khứ, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người là hậu duệ của Cửu Châu tộc, liệu lời giải thích nào mới hợp lí đây?

Thượng Thanh Tư Thủy khẽ quay đầu nhìn Lãnh Hiên Viên đứng cách nàng không xa. Dù mọi người xung quanh ít nhiều đều có sự kinh ngạc hiện lên qua vẻ mặt nhưng Lãnh Hiên Viên lại không thế, hắn vẫn như thường ngày trầm tĩnh, lạnh lùng đến lạ. Thượng Thanh Tư Thủy như hiểu ra điều gì đó, nàng hơi cụp mi thu hồi tầm mắt, chàng không ngạc nhiên, vậy chàng đã biết rồi. Lãnh Hiên Viên cũng bắt gặp ánh nhìn của Thượng Thanh Tư Thủy, hắn không phải là kẻ giỏi nói dối, hắn không thể đã biết mà tỏ ra không biết, đặc biệt là khi đứng trước nữ nhân đó.

"Sao? Là hậu duệ của Cửu Châu tộc mà ngươi không thể trả lời được câu hỏi của ta à?"

Lại là Lam Tiêu lên tiếng, Nhan Cơ dù đứng cách một khoảng xa cũng vẫn nhìn ra vẻ mặt tự tin của hắn, dù lời nói không bằng không chứng, hơn nữa rất có thể hắn chỉ đánh lạc sự chú ý của những người ở đây hòng tìm cách thoát thân thế nhưng khi thấy nét mặt đó, Nhan Cơ vẫn không kìm được quan sát bạch y nữ nhân kia một lượt, muốn từ động thái của nàng ta tìm ra một chút manh mối nào đó.

"Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Cửu Châu tộc tuyệt diệt đã ba mươi năm, sao có thể còn hậu duệ chứ?"

"Ta đương nhiên có căn cứ mới có thể nói, ngươi cảm thấy rằng tại sao phái Khắc nhân lại truy đuổi ngươi gắt gao như vậy, vì ngươi là một pháp sư hay vì ngươi đang giữ một bí mật động trời. Tại sao ba mươi năm trước Cửu Châu tộc hưng thịnh là vậy, dưới một người trên vạn người, chỉ sau một lời buộc tội chẳng rõ ràng đã bị phán tru di cửu tộc cơ chứ? Kẻ ngu nhất cũng biết trong chuyện này nhất định có vấn đề, Tân Triều đế không chỉ muốn nhổ bỏ cái gai đang thao túng quyền lực triều đình mà còn muốn loại bỏ những kẻ biết bí mật động trời..."

Lam Tiêu nói đến đây đột nhiên ngừng lại, hắn đã kể một câu chuyện dài như thế, cuối cùng đến điều quan trọng nhất lại không để cho những người nghe được biết. Vào lúc này thay vì việc tò mò muốn biết bí mật động trời mà Cửu Châu tộc nắm giữ, nguy hiểm đến nỗi khiến tiên Đại Nguyên đế Tân Triều tìm mọi cách tiêu diệt thì mọi người lại bắt đầu trở nên lo lắng hơn. Sở dĩ Lam Tiêu nói dài dòng như vậy, điểm quan trọng không cho người khác biết vì hắn căn bản đã tính toán, từ đầu đến giờ đều là vì muốn câu giờ mà thôi.

Vũ Thanh Triều Quang khẽ cau mày, dù hắn cố gắng đến mấy thì những hình ảnh trước mắt vẫn không ngừng mờ đi, Nhan Cơ đứng bên cạnh cũng không ngoại lệ mà đúng hơn là tất cả những người có mặt trong khu rừng phía tây Cao Phiên đều không ngoại lệ. Lãnh Hiên Viên khi vừa thấy xung quanh mờ mịt như ảo ảnh thì lập tức nhận ra tình hình, Lam Tiêu nãy giờ chắc chắn luôn có trợ thủ, hắn câu giờ còn kẻ kia thì thiết lập kết giới mà nếu hắn không nhầm thì phạm vi trong khu rừng này đều đã nằm trong Diệt Linh trận.

Vì lần trước đi dẹp tan thổ phỉ ở phương Bắc, Lãnh Hiên Viên đã gặp loại trận này một lần. Khi đó trong u cốc thâm sâu có kẻ đã lập trận thành một cái bẫy lớn, những người ở trong trận nếu không có sức mạnh tinh thần tốt sẽ không vượt qua được huyền cảnh do Diệt Linh trận tạo ra mà không ngừng tưởng tượng thấy có người đang lao tới chém giết mình, kết quả cuối cùng là tự chém giết nhau, tiêu diệt chính đồng đội của mình. Ngày hôm đó nếu không phải hắn may mắn tìm ra mắt trận thì có lẽ cũng không còn toàn mạng mà trở về. U cốc lần đó rất thô sơ, căn bản là một nơi trống không nên việc tìm ra mắt trận không quá khó khăn thế nhưng hiện tại là một cánh rừng, cây cối, tán lá đều rất rậm rạp, xung quanh nếu không phải đá tảng lớn thì cũng là những lùm cây, rốt cuộc mắt trận nằm ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top