Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệnh chiến 10 - Lệnh chiến thiên quyết

Nhan Cơ (Song Ngư), Thượng Thanh Tư Thủy (Kim Ngưu), Lãnh Hiên Viên (Bạch Dương), Na La Tuyền (Thiên Bình)

Nhan Cơ sau khi tách khỏi Vũ Thanh Triều Quang thì một mình vận khinh công nhằm hướng núi Xích Thiên Ly quốc mà tới. Xét trên địa thế thì đó là nơi gần nhất đồng thời cũng là nơi an toàn nhất trong tình huống hiện tại. Ở núi Xích Thiên có một doanh trại biên giới, chỉ cần nàng tới gần đó một dặm nhất định sẽ có binh lính tiếp ứng nhưng chuyện này lại trở nên bất khả thi khi thương thế của Nhan Cơ rất nghiêm trọng, nàng không còn bao nhiêu sức lực để vận khinh công, mỗi bước đệm đang dần trở nên nặng nề và khó khăn, hơn nữa phái Khắc nhân ở phía sau vẫn luôn điên cuồng đuổi theo nửa tấc không rời, Nhan Cơ cảm thấy bản thân sẽ không thể vượt qua ranh giới sinh tử.

Trước mắt đang dần hiện ra khung cảnh của núi Xích Thiên, Nhan Cơ vẫn gắng hết sức bình sinh để vừa chạy tới phía doanh trại vừa cắt đuôi phái Khắc nhân. Đột nhiên phía sau im ắng đến lạ thường, ngoài tiếng gió thổi qua làn cây nghe rì rào âm u thì không còn âm thanh nào khác, trong lòng Nhan Cơ không kìm được sinh ra nghi ngờ. Khi nàng chỉ mới hơi quay đầu xem xét tình hình thì đã có rất nhiều phi tiêu phá gió lao đến, những kẻ mặc bạch y cứ chốc lát lại ra tiêu tạo nên một cơn mưa ám khí không ngừng về phía Nhan Cơ.

Dù rất cố gắng dùng trường thương trong tay để ngăn chặn nhưng cuối cùng Nhan Cơ vẫn bị trúng phi tiêu ngay vết thương cũ khiến vết thương càng thêm sâu, máu cũng chảy ngày một nhiều hơn còn nàng thì bất lực ngã trên đất. Đứng trước phái Khắc nhân tất cả sức mạnh của một pháp sư đều bị vô hiệu hóa vì thể chất thiên sinh đối nghịch, điều đó cực kì hạn chế khả năng đối kháng hơn nữa trong tình thế bị số đông áp đảo như vậy, Nhan Cơ rõ ràng sẽ lành ít dữ nhiều chưa kể tới những thương tích mà nàng đang phải chịu đựng từ khi bị nhốt trong Diệt Linh trận trước đó. Trước mắt Nhan Cơ càng ngày càng mờ đi, dù cố gắng cũng không thể gượng dậy. Đột nhiên lẩn khuất trong gió là mùi thảo mộc, rất nhiều hương thơm được trộn lẫn với nhau, chúng đến mỗi lúc một nồng nặc hơn tạo nên cảm giác khó chịu.

Giữa những hình ảnh mờ ảo khó nhận biết, Nhan Cơ dường như thấy một bóng trắng xuất hiện trước mắt, người đó chắn hết loạt ám khí bằng pháp thuật hộ thủ sau đó lập tức phản công lại cũng bằng sức mạnh pháp khí. Luồng gió xung quanh vòng tròn pháp thuật liên tục kết tụ lại thành những khung pháo khí nhỏ bắn ra loạt mưa đạn như cung tên khiến phái Khắc nhân kẻ thì chết, kẻ thì trọng thương nặng nề.

Sao có thể?! Một pháp sư đứng trước phái Khắc nhân, sao có thể sử dụng pháp lực dễ dàng như vậy?

Đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi Nhan Cơ hoàn toàn mất ý thức. Nàng đã dùng hết sức lực, cố gắng bằng tất cả những gì mình có để đến được đây, từ thời khắc này trở đi, là nguy hay an, tất cả đều phụ thuộc vào số mệnh và có lẽ là phụ thuộc vào người trước mặt kia...

***

Lãnh Hiên Viên rất nhanh đưa theo Thượng Thanh Tư Thủy rời khỏi khu rừng phía tây đến một thị trấn ở gần đó. Vừa đáp xuống một ngõ nhỏ Thượng Thanh Tư Thủy lại lập tức giữ khoảng cách với hắn, một lần nữa trước việc nàng cư xử như vậy hắn dù một lời cũng không nói, chỉ có ánh mắt là không rời khỏi Thượng Thanh Tư Thủy dù chỉ một giây.

"Đa tạ vương gia đã ra tay giúp đỡ nhưng hiện giờ tiểu nữ có việc gấp cần rời khỏi đây, hẹn khi tái ngộ nhất định sẽ báo ơn vương gia."

Gạt bỏ đi tất cả những chuyện mà cả hai từng trải qua trước đây, cứ ngỡ rằng đã rất thân thuộc nhưng đến cuối cùng lại giống như người dưng. Thượng Thanh Tư Thủy dù nửa chữ hay một câu cũng đều thập phần khách sáo, xa cách với Lãnh Hiên Viên. Từ thái độ của nàng hắn dường như đã hiểu được điều gì đó nhưng lại chẳng thể lên tiếng vì hắn là người sai trước khi biết rõ thân phận của Thượng Thanh Tư Thủy mà lại cố tình làm như không biết. Nếu nàng có tức giận hắn cũng có thể hiểu.

"Vương gia đi đường cẩn thận, tiểu nữ xin cáo từ."

"Bây giờ nàng muốn đi đâu? Nếu ta đi với ta sẽ an toàn hơn."

"Tiểu nữ sẽ quay về Phượng quốc, tiểu nữ cần quay về đó để nhận câu trả lời cuối cùng. Và đa tạ vương gia đã lo lắng, tuy giờ phái Khắc nhân lùng sục khắp nơi nhưng không nghĩa tiểu nữ không thể tự bảo vệ chính mình vậy nên xin cáo từ vương gia từ đây."

Thượng Thanh Tư Thủy vừa dứt lời thì lập tức không do dự quay đầu bước đi, chỉ chốc lát thân ảnh nữ nhi đã hòa lẫn với dòng người tấp nập trên đường lớn của thị trấn. Lãnh Hiên Viên chỉ rời mắt khi không còn có thể nhìn thấy nàng nữa, Thượng Thanh Tư Thủy nàng trở lại Phượng quốc để nghe câu trả lời cuối cùng, ta không muốn biết nó là gì cũng chẳng quan tâm câu hỏi trước đấy của nàng như thế nào, ta chỉ muốn biết sau đó nàng có còn đến tìm ta hay không hoặc liệu ta còn có thể đến tìm nàng hay không?

***

Thượng Thanh Tư Thủy băng qua phố xá đông đúc của thị trấn Cao Phiên theo hướng cổng thành phía nam mà đi, đột nhiên phía sau trở nên rất ồn ào, nhiều người bị một toán quân mặc đồ đen va phải la thất thanh, bọn chúng chạy với tốc độ rất nhanh thậm chí khi băng qua còn xô đổ cả các sạp quán của mấy tiểu thương. Thượng Thanh Tư Thủy phát hiện bất ổn lập tức rời đường lớn rẽ vào một ngõ nhỏ gần đấy, nàng núp sau bức tường lớn bên cạnh khẽ quan sát tình hình bên ngoài.

Dựa trên phục trang của mấy kẻ kia có thể khẳng định chính là Lạt Đồ quân của Nam Quân Phượng Thu, thậm chí kẻ cầm đầu Thượng Thanh Tư Thủy còn đã gặp qua mấy lần. Bọn chúng lục tìm khắp khu chợ, trông dáng vẻ bồn chồn vội vã kia không biết rốt cuộc là nhận lệnh Nam Quân Phượng Thu tìm kiếm thứ gì?

"Lạt Đồ quân dường như đang điên cuồng tìm kiếm tỷ."

Một giọng nói vang lên đằng sau khiến Thượng Thanh Tư Thủy giật mình, nàng phản xạ rất nhanh quay người lại, Túy Ca kiếm trong tay khi đã rút được quá nửa thì đột nhiên dừng lại vì nhận ra dung mạo của người vừa nói.

Na La Tuyền đứng cách Thượng Thanh Tư Thủy một khoảng không xa, ánh mắt điềm tĩnh nhìn nàng.

"Muội nhận ra ta từ khi nào?"

"Từ khi tỷ cứu một pháp sư của Ly quốc ở cánh rừng phía tây. Muội nhận ra vết sẹo ở khóe mắt trước kia của tỷ dù hiện tại nó có hơi khác một chút."

Trong kí ức trận diệt gia năm đó, Na La Tuyền nhớ rất rõ tuy Thượng Thanh Tư Thủy còn sống sót nhưng thân thể bị thương rất nhiều chỗ và đặc biệt là thương tích ở khóe mắt. Khi cứu chữa cho nàng tất cả mọi người đều tưởng rằng vết thương đó sẽ ảnh hưởng đến khả năng nhìn của Thượng Thanh Tư Thủy nhưng may mắn đó chỉ là một vết thương ngoài da. Dù thời gian trôi qua đã rất lâu Na La Tuyền vẫn luôn coi đó là một đặc điểm để nàng có thể nhận biết Thượng Thanh Tư Thủy, mặc cho hiện tại vết sẹo năm ấy có lẽ đã được Thượng Thanh Tư Thủy thay đổi thành một hình xăm.

"Sao muội biết Nam Quân Phượng Thu đang truy lùng ta?"

Hai người rảo bước trên con đường đất nhỏ hướng đến một cổng thành phụ khuất sau triền đồi ở phía nam, Thượng Thanh Tư Thủy vừa đỡ Na La Tuyền vẫn còn đang bị thương sau khi phá Diệt Linh trận vừa khẽ thắc mắc lên tiếng.

"Từ mấy ngày trước quân lính canh gác ở Cao Phiên đã phát hiện Lạt Đồ quân thi thoảng xuất hiện trên khắp các nẻo đường hơn nữa còn âm thầm liên lạc với phái Khắc nhân, hành tung bí mật. Vì là thế lực bên ngoài can thiệp nên muội không bằng không chứng thì tuyệt không thể manh động, đành phải phái người theo dõi. Cho đến khi xảy ra chuyện phái Khắc nhân thiết lập Diệt Linh trận ở khu rừng phía tây, Lạt Đồ quân lại một lần nữa xuất hiện và rời đi ngay sau khi trận pháp bị phá muội cho rằng bọn chúng đã phát hiện ra chuyện gì đó liên quan đến tỷ. Chúng hay bắt một số người dân trên đường miêu tả một người rất giống với tỷ rồi hỏi xem có ai nhìn thấy không đã một thời gian kể từ khi Diệt Linh trận bị phá."

Thượng Thanh Tư Thủy rời khu rừng phía tây cùng Lãnh Hiên Viên ngay sau khi Diệt Linh trận bị phá, thêm một khoảng thời gian mà nàng băng qua thị trấn Cao Phiên hướng tới cổng thành phía nam thì chưa tới nửa ngày thế mà trong lúc đó Nam Quân Phượng Thu đã sốt sắng truy lùng nàng, xem ra nhất định nàng ta đã gài người bên trong và biết được chuyện nàng là hậu duệ của Cửu Châu tộc. Với tính cách của Nam Quân Phượng Thu nhất định sẽ ra lệnh bắt được nàng trước rồi mới xử trí, nàng ta là người thông minh nên chắc hẳn đã cảm thấy bất thường khi phái Khắc nhân gắt gao truy lùng nàng đến vậy đồng thời muốn ra tay trước hòng nắm bắt thế cục.

Na La Tuyền dường như nghĩ tới chuyện gì đó nên khó hiểu quay sang Thượng Thanh Tư Thủy.

"Thực ra đến giờ muội vẫn còn thắc mắc chuyện tỷ cứu pháp sư của Ly quốc ở khu rừng phía tây. Tỷ không phải là người làm chuyện thừa thãi hơn nữa tình thế lúc đó khá nguy hiểm, đáng nhẽ tốt nhất là không can thiệp nhưng tỷ vẫn bất chấp rủi ro cứu người đó, tại sao vậy?"

"Có hai lý do. Thứ nhất, ta với cô nương đó là đồng môn, thấy đồng môn của mình gặp hiểm cảnh ta cho rằng bản thân không thể quá lạnh lùng. Thứ hai, cũng là lí do chủ yếu, nàng ta còn sống thì ta mới có được câu trả lời mà ta muốn."

Na La Tuyền khẽ cau mày khó hiểu, câu trả lời mà Thượng Thanh Tư Thủy muốn là gì? Từ việc cô nương đó phải còn sống? Khi Na La Tuyền vẫn còn chìm sâu trong suy tư của chính mình thì cả hai người đã tới cổng thành phụ phía nam từ bao giờ, xung quanh thưa thớt nhà dân nên nơi này trở nên cực kì vắng vẻ, chỉ có núi đồi và cỏ cây làm bạn. Thượng Thanh Tư Thủy im lặng nhìn xung quanh, khẽ hít một thật sâu cảm nhận cái không khí mà lâu lắm nàng chưa được hưởng, không khí thân quen này gợi nhớ về những ngày xưa cũ khi nàng mới chỉ là một cô bé ngây thơ, vô tư chưa hiểu sự đời.

"Đã rất lâu tỷ mới quay về đây, muội vẫn luôn giữ lời hứa trước khi tỷ rời đi rằng sẽ trông giữ nơi đó thật tốt, muội tin rằng bản thân làm điều này không chỉ vì giao tình giữa tỷ và muội mà còn vì cả tam quốc."

"Cảm ơn muội đã chưa từng quên lời hứa năm đó, ta chỉ có thể trở về khi bản thân đưa ra quyết định đúng đắn nhất."

"Muội không biết sứ mệnh cuối cùng của Cửu Châu tộc là gì, muội chỉ biết rằng nếu là tỷ, tỷ nhất định sẽ đưa ra lựa chọn đúng. Khi ngày ấy tới muội mong rằng tam quốc sẽ ngừng tranh đấu lẫn nhau và dân chúng thôi lầm than, khổ cực."

"Cảm ơn muội đã tin tưởng ta."

"Vì muội đã đặt niềm tin vào tỷ, đừng làm muội thất vọng."

Thượng Thanh Tư Thủy khẽ mỉm cười gật đầu, ánh mắt nàng nhìn vào một nơi xa xăm nào đó. Đúng vậy, nếu ngày đó thực sự tới, mong rằng vạn dân an lạc, tân quốc thái thịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top