Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79 • [Hồi kết 6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vĩnh Nguyệt Trường An - Cùng thời gian bất biến

Thượng Thanh Tư Thủy (Kim Ngưu), Na La Tuyền (Thiên Bình), Nguyệt Vi Nghi (Xử Nữ)

Ngày hai mươi bảy tháng tư năm Tân Nguyên thứ tư.

Giữa đường phố Phượng vực huyên náo một lam y nữ tử mau chóng rảo bước đi qua. Tốc độ của nàng ta rất nhanh hơn nữa còn che mặt nên giống như một làn sương nhẹ nhàng biến mất tựa hư vô vì vậy chẳng mấy ai để ý tới.

Đến cửa sau đại phủ Phượng vực, lam y nữ tử kia lập tức chọn một chỗ vắng người vận khinh công vượt qua tường lớn. Mọi chuyện diễn ra hoàn hảo không một tiếng động cho đến khi nàng vừa chạm chân xuống mặt đất một tiếng nói của trẻ con gào lên.

"Tư Thủy cô cô!"

Thượng Thanh Tư Thủy không biết gần đây có người nên nhất thời bị đứa trẻ dọa giật mình. Nàng rất nhanh chóng nhìn xung quanh rồi cúi thấp người đưa tay lên miệng ra dấu im lặng.

"Nam Quân Hàn, từ bao giờ giọng con lại to như vậy? Lần trước đến thăm con vẫn còn chưa nói được rõ."

"Cô cô, lần trước của người đã cách đây ba tháng rồi, Hàn nhi cứ tưởng người đã quên con rồi hơn nữa còn quên luôn cả lời hứa kẹo mạch nha."

Nam Quân Hàn tỏ ra phụng phịu, dáng vẻ chán nản lại gần hòn giả sơn cạnh đó ngồi xuống. Thượng Thanh Tư Thủy nhìn bé trai kia ra vẻ như vậy thì vừa cảm thấy có chút không đành lòng vừa cảm thấy buồn cười. Nàng từ từ lại gần ngồi xuống trước mặt Nam Quân Hàn rồi lục tục tìm trong túi đeo bên cạnh ra một bọc giấy nhỏ.

"Cái gì đấy ạ?"

"Con như vô tình mà lại cố ý nhắc tới lời hứa kẹo mạch nha. Đây, không phải cô cô đã mua tới cho con từ Tây vực hay sao?"

Nam Quân Hàn nhìn thấy kẹo mạch nha thì lập tức vui vẻ, vừa định vươn tay nhận lấy thì từ đằng xa lại vang lên tiếng gào lớn của một đứa bé khác khiến cả hai người đều giật mình.

"Tư Thủy cô cô! Vậy còn kẹo trái cây thì sao ạ?!"

Nam Quân Nghiên trợn to hai mắt nhỏ nhìn bọc giấy trong tay Thượng Thanh Tư Thủy mà âm lượng vì thế cũng tăng lên một cấp độ. Giữa trưa yên ắng vậy mà con bé không tiếc hơi lên tông giọng cao vút khiến tai của Thượng Thanh Tư Thủy dường như bị ù đi.

"Nghiên nhi, con nói to như vậy nhỡ có người phát hiện vậy thì ta không thể trao được tận tay con túi giấy nhỏ xinh này đâu."

Thượng Thanh Tư Thủy vừa nói vừa lấy thêm một bọc khác từ trong túi rồi mở ra giả vờ ngửi thử. Mùi trái cây thanh mát dần lan tỏa trong không khí, có chút ngọt ngọt lại chua chua khiến Nam Quân Nghiên chép miệng một cái thật lớn.

"Oa, mùi kẹo trái cây Tây vực này mới thơm làm sao, hẳn là ngon lắm đây."

Nam Quân Nghiên thấy thế lập tức chạy lại gần Thượng Thanh Tư Thủy nắm lấy tay áo nàng hơi lay nhẹ, vẻ mặt hết sức nịnh nọt hoàn toàn khác với dáng vẻ hung dữ lúc nãy.

"Cô cô, con biết người là tốt nhất mà, kẹo trái cây này đúng là làm ra để dành cho con rồi."

"Lúc nãy con còn cao giọng với ta lắm mà, sao giờ hiền thế?"

"Đâu có, con nào dám cao giọng với người chứ ạ, cô cô người nghe lầm rồi."

Thượng Thanh Tư Thủy luôn không hiểu được tại sao Nam Quân Hàn là hài tử của Na La Tuyền còn Nam Quân Nghiên lại là nữ nhi của Nguyệt Vi Nghi. Hai đứa căn bản tính cách khác nhau một trời một vực hơn nữa còn không di truyền được từ phụ mẫu. Thượng Thanh Tư Thủy thậm chí nghi ngờ không biết có nhầm lẫn gì ở đây hay không, đáng lẽ hai muội muội của nàng nên đổi hài tử cho nhau mới hợp lí.

Khi Nam Quân Hàn mải mê ăn kẹo mạch nha của mình còn Nam Quân Nghiên vẫn chăm chỉ lấy lòng Thượng Thanh Tư Thủy thì từ đằng sau nàng đột nhiên vang lên vài bước chân rất nhẹ. Thượng Thanh Tư Thủy cảm thấy sống lưng có chút lạnh, rụt rè từ từ quay đầu nhìn lại phía sau mình. Dường như cũng cảm thấy không ổn, hai đứa trẻ trước sau đều dừng hành động, vẻ mặt biến sắc nhìn hai người vừa xuất hiện kia.

Na La Tuyền cười như không cười nhìn Nam Quân Hàn miệng dính đầy vụn kẹo, giọng điệu rõ ràng rất không vui.

"Nam Quân Hàn, không phải mẫu phi nói con phải ở trong phòng ngủ à, tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, vị tỷ tỷ này là ai vậy, nhìn có chút quen mắt mà lại không nhớ nổi tên, lén lút xông vào đại phủ như vậy thực có chút không ổn đâu."

Nguyệt Vi Nghi bên cạnh cũng không khác là bao, từ từ khoanh tay nhìn Nam Quân Nghiên ngồi bên cạnh Thượng Thanh Tư Thủy lên tiếng.

"Con thì sao Nghiên nhi, đột nhiên kêu đau bụng rồi lừa mấy nô tì chạy ra ngoài này, con nên giải thích cho mẫu phi nghe một lí do thật hợp lí mới được đó."

"Mẫu phi, là con thấy Hàn huynh chạy qua nên muốn ra ngoài chơi cùng với huynh ấy cho đỡ buồn thôi mà."

Nam Quân Nghiên vẻ mặt có chút bi thương, hai mắt long lanh như ngọc bích thập phần đáng yêu. Với dáng vẻ này thì dù là ai cũng không nỡ trách cứ nó, nhìn con bé Thượng Thanh Tư Thủy cảm thấy bản thân quả thực phải học hỏi một chút.

"Hai vị muội muội xinh đẹp, ta chẳng là đã hứa với tụi nhỏ sẽ mua kẹo cho hai đứa nên nhất định phải giữ lời chứ."

"Cứ coi là vậy nhưng tại sao cửa lớn không đi mà tỷ lại lén lút nhảy tường hả?"

Na La Tuyền một chút lay động trước Thượng Thanh Tư Thủy cũng không có, chẳng những không quan tâm đến lí do kia mà còn thẳng mặt bắt bẻ nàng.

"Thì... ta không muốn làm lớn chuyện mà, chỉ cần ghé thăm tụi nhỏ một lát là được."

"Hai muội muội của tỷ ở đây mà tỷ không có ý định thăm sao?"

"Có chứ, ta chỉ là..."

"Tỷ chỉ là sợ muội sẽ trói tỷ lại đem đến Lưu Hương?"

Thượng Thanh Tư Thủy im lặng không đáp lời khiến cả Na La Tuyền và Nguyệt Vi Nghi đều tường tận nguyên nhân thực sự. Đã ba năm nay Tân Nguyên đế dường như muốn lục tung của thiên hạ này lên để tìm kiếm Thượng Thanh Tư Thủy. Không ít lần hắn ghé thăm Phượng vực đại phủ vì muốn biết chút thông tin về người trước mặt, chỉ là dù Na La Tuyền hay Nguyệt Vi Nghi đều không thể nói vì lời nhờ vả trước đây của Thượng Thanh Tư Thủy.

"Nếu muốn thông báo hành tung của tỷ, hai muội đã làm từ lâu rồi, còn phải đợi đến tận bây giờ hay sao?"

"Ta biết hai muội sẽ không nhưng trong đại phủ có rất nhiều tai mắt, ta cảm thấy không an tâm. Đã ba năm rồi, thời gian càng trôi thì càng phải trở nên cẩn thận hơn."

Nguyệt Vi Nghi nãy giờ im lặng đứng bên cạnh nghe thấy câu này thì lập tức nhíu mày lên tiếng.

"Cái gì mà càng phải cẩn thận hơn, tỷ cứ định như vậy suốt quãng đời còn lại hay sao? Thân thế có vấn đề gì chứ? Tỷ là hậu duệ của Cửu Châu tộc, án vụ năm xưa cũng đã được chứng minh, không những vậy tỷ còn là công thần phò tá Tân Nguyên đế quân lâm thiên hạ. Xét về cả danh lẫn phận tỷ đều không thiếu, muội không hiểu tại sao tỷ lại nghĩ như vậy nữa."

Nguyệt Vi Nghi dường như trút hết những khúc mắc và suy nghĩ trong lòng, nàng đã suy tư rất lâu về vấn đề này, ngày hôm nay chỉ là một cơ hội để nói ra mà thôi.

"Hai muội cũng biết mà, ta từng là một tú bá, dù không làm gì xấu và ta cũng chẳng hổ thẹn với lòng thế nhưng đây là chuyện mà ta luôn canh cánh."

"Đó là điều mà tỷ nghĩ thôi."

Nghe người lớn nói chuyện khiến hai đứa trẻ mải miết với kẹo ngọt trong tay trở nên mờ hồ. Nguyệt Vi Nghi nhận ra nói chuyện trong lúc này không thích hợp nên nhanh chóng để tì nữ thân cận dẫn Nam Quân Nghiên và Nam Quân Hàn rời đi. Thượng Thanh Tư Thủy nhìn hai đứa trẻ đã đi khuất thì chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, mỉm cười lên tiếng với Na La Tuyền và Nguyệt Vi Nghi.

"Nhìn hai đứa có vẻ rất thích quà của ta, dù sao cũng đã hoàn thành lời hứa rồi nên ta đi đây."

"Muội còn chưa nói chuyện xong mà tỷ đã vội vã rời đi như vậy?"

"Đó là chuyện mà ta đã quyết ý và có thể sẽ không thay đổi, ta..."

"Tỷ thực lòng nghĩ như vậy sao?"

Thượng Thanh Tư Thủy khựng lại khi nghe Nguyệt Vi Nghi hỏi, nàng thực lòng suy nghĩ như vậy sao? Đương nhiên không, có ai không mong muốn bản thân được hạnh phúc cơ chứ? Nhưng nàng nhận ra so với hạnh phúc đó, bản thân có thể đem tới nhiều phiền phức hơn cho Lãnh Hiên Viên. Là người cùng hắn đi qua bao gian khó mới có được ngày hôm nay, Thượng Thanh Tư Thủy không muốn những gì trong quá khứ của nàng sẽ trở thành tảng đá ngáng đường hắn. Nhiều năm như vậy, không một giây phút nào nàng không nghĩ đến chuyện đó, vì vậy Thượng Thanh Tư Thủy cho rằng có thể trốn được bao nhiêu thì sẽ trốn bấy nhiêu. Dù mọi chuyện mà nàng làm trước kia đều xuất phát từ lòng nhân nghĩa của một nữ tử đối với những nữ tử khác thế nhưng thế nhân mấy ai có thể hiểu được toàn vẹn điều đó. Mấy ai sẽ không vì nó mà điều tiếng, dị nghị, suy cho cùng nàng vẫn không thể mạnh mẽ vượt qua được vậy nên đành mượn bóng đêm tăm tối để trốn tránh.

Thượng Thanh Tư Thủy không đáp lời Nguyệt Vi Nghi nữa mà nhanh nhẹn vận khinh công băng qua tường lớn, chỉ nháy mắt lam y nữ tử lại biến mất như một làn sương sớm không dấu tích. Na La Tuyền khẽ cụp mi thở dài một hơi, ủ rũ nói với người bên cạnh.

"Vi Nghi tỷ thấy chúng ta nên làm gì đây?"

"Im lặng nhiều năm như vậy, ta cảm thấy chúng ta đã đến lúc phải làm gì đó rồi."

"Ý tỷ là sao?"

"Ta có một giấc mơ rằng muội nên gửi một con chim bồ câu đến Lưu Hương."

Na La Tuyền ban đầu còn hơi ngạc nhiên nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì lập tức trở nên cảnh giác với Nguyệt Vi Nghi.

"Tỷ đừng có lừa muội, cái gì mà giấc mơ gửi thư đến kinh thành cơ chứ, tỷ làm vậy để sau này có chuyện gì thì muội cũng là người chịu tội đúng không?"

"Ta biết thừa muội đã ngứa tay từ lâu rồi, ta đây là cho muội một lí do hoàn hảo nhất để làm việc này đấy. Hơn nữa sau này có chuyện thì người gửi thư là muội, ta là người xui muội làm, vậy chúng ta đều có lỗi như nhau."

Thật ra đã hơn ba năm, chẳng còn quan trọng ai đúng ai sai, ai làm ai không làm, cả Na La Tuyền và Nguyệt Vi Nghi chỉ là đều không đành lòng nhìn Tân Nguyên đế và Thượng Thanh Tư Thủy hành hạ nhau như vậy. Hai người đã vòng quá nửa thiên hạ này vẫn còn chưa thể quay đầu để đón nhận hạnh phúc, người ngoài cuộc như các nàng từ lâu đã chẳng thể đứng yên được nữa rồi. Bất chấp việc trước đây hứa với ai, hứa cái gì thì Na La Tuyền và Nguyệt Vi Nghi đều đành phải nuốt lời.

Na La Tuyền khẽ chậm rãi buộc một ống tre nhỏ vào chân của con chim bồ câu rồi đưa tay lên cao. Con chim được đà vỗ mạnh cánh, chỉ thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng của nó nhưng dù vậy hai nữ nhân đứng cạnh nhau vẫn không thôi nhìn về xa xăm.

Mong rằng Lưu Hương sẽ là nơi dừng chân cuối cùng của năm tháng, tựa chưa từng xa cách...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top