Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Áo Choàng



Nghĩa Dương, muội muốn chính là tỷ...

Không có cách nào nói lên ý nghĩ yêu thương, tình yêu bị ngăn cấm, tất cả đều bị ngăn cách bởi màn che bên ngoài.

Nghĩa Dương, thông minh như Nghĩa Dương, như thế nào lại không nhìn ra tình cảm của mình! Không hề đáp lại, không hề thở dài!

Thái Bình, Thái Bình, muội không hề nghĩ đến Thái Bình. Nghĩa Dương, muội rõ ràng muốn chính là tỷ.

Từ khi Thái Bình đi vào cuộc sống của các nàng, Nghĩa Dương cũng không còn ngủ cùng Tuyên Thành, Tuyên Thành sớm đã tưởng niệm cảm giác ở trong ngực của Nghĩa Dương quen thuộc ôn hòa rồi. Nghĩa Dương không thích nhìn thấy nước mắt, cho nên nàng mới không rơi lệ, vừa mới nghĩ Nghĩa Dương nhìn thấy nước mắt của mình, nhất định là mất hứng.

Trăm mối lo, sợ chẳng qua là do hối hận, lòng mang ngàn vạn, ai biết được?

oOo

Nghĩa Dương vỗ vỗ Thái Bình đang ngủ say, Thái Bình chính là ung dung ngủ, nào biết có ai bên cạnh nàng, mơ mơ màng bắt lấy bàn tay vỗ nàng, liền đem người kéo lên giường. Xoay người một cái liền đem người kia áp đảo, tiếp tục mỹ thẩm mỹ thiếp.

Nghĩa Dương hắc tuyến liên tục, Thái Bình đúng là ngựa quen đường cũ, ngay cả là ai cũng không thèm hỏi, liền trực tiếp đè xuống. Nếu như là Tuyên Thành gọi nàng, nàng cũng sẽ không thèm nhìn đến mà đem người kéo xuống sao?

Suy nghĩ một hồi, lập tức cảm thấy buồn cười. Ngày ấy dỗ ngon dỗ ngọt, lại như là thanh âm châm chọc quanh quẩn trong lòng. Người yêu, người yêu cái gì? Người yêu là trong lòng có người khác sao! Nàng không muốn nghe đến người này ngay cả trong mơ đều gọi lên " Mẫu hậu, mẫu hậu" cho nên nàng luôn đuổi nàng đi. Dù cho đêm dài hơn, nàng cũng không muốn lưu nàng lại, nghe nàng gọi tên người khác,

Vốn nghĩ đó là con gái của cừu nhân, cừu nhân, cừu nhân, mẫu phi cũng là như vậy yêu mẫu hậu của Thái Bình sao? Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy màn che đỏ thẫm, xuân buồn vô biên. Đây hết thảy quá rối loạn. Nàng cùng Thái Bình sao lại bất loạn đến thế!

Tỷ muội, tỷ muội, các nàng là tỷ muội!

Tuyên Thành thì sao, càng là tỷ muội thân nhất.

Là nàng một mực cố tình đem Tuyên Thành chỉ là tỷ muội, ngay từ đầu nàng đã ưa thích Thái Bình rồi. Thậm chí ngay cả khi nàng chưa sinh ra, trong tim nàng cũng không phủ nhận đã ưa thích Thái Bình.

Thái Bình, ta vĩnh viễn sẽ không đối với ngươi, ta yêu ngươi! Bởi vì ngươi không yêu ta!

"Thái Bình, nghe lời, mau đứng lên, đi về" Nghĩa Dương xoa xoa khuôn mặt Thái Bình, Thái Bình rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh lại, thò tay dụi mắt, bộ dạng còn buồn ngủ thật khiến người ta yêu mến.

Nếu là trước kia, có lẽ Nghĩa Dương đã mền lòng, lưu Thái Bình ở lại chổ này qua đêm. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, nàng thế nào còn lưu giữ lại người này! Toàn bộ vì người này, Tuyên Thành mới thương tâm như vậy!

Không! đâu phải vì Thái Bình, rõ ràng là do chính mình, tổn thương tâm Tuyên Thành rồi. Nàng không thể tiếp tục tổn thương Tuyên Thành, trên đời này, Tuyên Thành chỉ có mình nàng để dựa vào.

"Nghĩa Dương ta mệt quá, ta có thể không trở về được không?" Thái Bình nắm lấy ống tay áo Nghĩa Dương, sớm đã xấu hổ đỏ mặt, vừa mới nãy còn vận động kịch liệt, nàng đã sớm mệt mỏi xụi lơ trên giường, đang ngủ thoải mái, Nghĩa Dương vậy mà còn muốn đuổi nàng đi. Thật sự là ghét chết đi được, Thái Bình rất tức giận, đêm nay nàng có ý định dùng mỹ nhân kế, nàng không tin nàng không hấp dẫn được Nghĩa Dương!

Nhiệt tình tràn đầy, bất quá chỉ vì mấy xô nước lạnh dội xuống thật là không được

"Không , mau về đi" Nghĩa Dương cũng không đứng dậy, nắm một đống quần áo ném cho Thái Bình, trong mắt một mảnh nhu tình.

Thái Bình sao có thể chịu trở về như vậy, lại đi đến giường cọ sát, tay không tự giác cầm ngay mềm mại trước mặt. Nàng không tin, Nghĩa Dương sẽ đẩy nàng xuống giường!

"Đi đi Thái Bình" Vẫn là ôn nhu như thế,chỉ là ôn nhu chính là biểu thị thấp ơn của cầu xin. Thái Bình đi nhanh đi, đừng tra tấn ta nữa.

Thái Bình cũng hiểu Nghĩa Dương hôm nay có chút kỳ quái, lại không nói ra được, vừa mới bộc lộ nhiệt tình sao có thể thoáng cái đã bị giội tắt, môi cong lên, xinh đẹp lunh linh, sợ là ngay cả mình cũng không nhận thức được hiện giờ mình mê người cỡ nào, sợ là hiện giờ người giống như dê vào miệng cọp rồi. Dĩ nhiên Nghĩa Dương cũng không phải là lão hổ!

"Này, Nghĩa Dương, hảo tỷ tỷ, để cho ta ở lại đây một đêm, vừa nãy vận động kịch liệt thực mệt quá, Nghĩa Dương, chỉ một đêm thôi" Thái Bình vẫn là lần đầu làm nũng như thế, nói xong mặt đỏ bừng. Nghĩa Dương, người ta đã làm đến mức này rồi, người cũng đừng cự tuyệt! Ta bị tỷ ăn nhiều như vậy mà phải trở về sao, ngủ một đêm thì có sao!

Keo kiệt, keo kiệt, thật sự là quá keo kiệt!

Nghĩa Dương biết vậy nên đau đầu, Thái Bình sắp đem nàng hành hạ chết rồi, đây là nàng không thích nhất! Hết lần này đến lần khác khơi dậy đốt lửa, như thế nào cho phải, làm thế nào cho phải!

Môi của nàng mê người như vậy, muốn chạm vào tai nàng rồi, Thái Bình nhất định là cố ý hấp dẫn nàng!

Nghĩa Dương đẩy Thái Bình ra, thật vất vả mới đứng lên, sửa sang lại quần áo hơi mất trật tự. Lạnh nhạt nói:" Đã nói không thể ngủ lại, chả lẽ ngươi đã quên?"

Thái Bình trợn mắt há hốc, xấu hổ và giận dữ, mình đã như thế cầu xin nàng, Nghĩa Dương rõ ràng còn muốn đẩy nàng ra! Cũng không mặc y phục cho nàng, trước kia y phục đều là Nghĩa Dương thay nàng mặc cho chỉnh tề rồi mới đưa mắt nhìn nàng ly khai, giờ phút này, chờ đợi thêm nữa cũng là vô ích. Lung tung mặc y phục, cũng không quản được mặc lộn tùm lum, hung hăng trợn mắt liếc Nghĩa Dương, oán hận rời đi

Thái Bình ủy khuất vô cùng, rốt cuộc là vì cái gì, vì cái gì! Nghĩa Dương vì cái gì luôn đẩy nàng ra, nàng đến cùng là làm sai điều gì, vừa mới nãy không phải rất tốt sao.

Ra khỏi phòng, Thái Bình liền thấy một bóng người ngồi co rúm ở trên bậc thang, đợi cho đến thật gần người nọ, mới biết là Tuyên Thành.

"Tuyên Thành" Thái Bình không vui ngồi xuống bên cạnh Tuyên Thành, vào lúc cuối thu, đêm thật lạnh. Thấy Tuyên Thành chỉ mặc một tầng y phục mỏng manh, liền cởi áo choàng Nghĩa Dương vừa mới đưa tới, choàng lên người Tuyên Thành. Nghĩa Dương nhất định tình nguyện để bản thân cảm mạo, cũng không muốn thấy Tuyên Thành cảm mạo! Nhớ tới Nghĩa Dương, trong lòng Thái Bình tức giận đến ngứa ngáy, không bằng mình cũng cảm mạo, để cho Nghĩa Dương phải hảo hảo xin lỗi mình, chiếu cố mình! Xem nàng còn cam lòng đem mình đuổi đi nữa không!

"Cám ơn" Tuyên Thành nhàn nhạt nói, áo choàng này rõ ràng là vật thần hoàng ban thưởng vào ngày ấy, thuần trắng như tuyết, sợ là cho Nghĩa Dương. Ai bảo Nghĩa Dương lớn lên cực kỳ giống mẫu phi, ở trên áo choàng là một cành hồng mai ngạo nghễ đơn độc, đó là do Tuyên Thành tự thân thêu lên, Nghĩa Dương từng nói qua, mẫu phi ngày thường rất thích mặc bạch y, cùng thần hoàng một đỏ một trắng rất xứng đôi. Ngày đó còn cầm trong lòng bàn tay yêu thích không buông, còn đối với mình thêu hồng mai liên tục tán dương, còn nói không bỏ mặc được.

Không bỏ mặc được, đúng là đem vật ấy đưa cho Thái Bình sao. Nghĩa Dương thật đúng là đau lòng Tuyên Thành. Tạo hóa trêu ngươi, áo choàng này lại được choàng trên người mình, mặt ngoài còn phản phất mùi thơm nhàn nhạt của Nghĩa Dương, thật thoải mái. Hít nhẹ vào mũi. Tuyên Thành có chút say.

Thái Bình mở to mắt, đây là tình huống gì. Tuyên Thành rõ ràng dùng sức hít hít áo choàng mình đưa cho! Cái này, là có ý gì!

"Tuyên Thành, tỷ sao lại ngồi chổ này?" Thái Bình mất tự nhiên mà hỏi, ẩn ẩn cảm thấy bất an.

"Đêm nay trăng tròn và sáng" Tuyên Thành thở khí tịch mịch, sâu kín nói ra.

Thái Bình theo ánh sáng nhìn sang, tối nay trăng đúng là sáng đẹp như vậy, rõ ràng ở trên cung nguyệt vì sao lại như thế. Tuyên Thành hiển nhiên có tâm sự, thật sự đang hủy hoại nàng. Muốn cười nàng, chỉ thấy nàng nhàn nhạt ngóng trông cảnh ban đêm đến xuất thần, không biết nàng có suy nghĩ gì.

"Thật là tròn và sáng" Thái Bình phụ họa, thấy Tuyên Thành không đáp lại, chỉ hậm hực nói vài lời rồi rời đi


oOo


Đêm lạnh như nước, khi Nghĩa Dương đẩy Thái Bình đi, trong lòng đã có chút hối hận. Hôm nay phóng túng như vậy. thấy nàng xuống giường còn có chút bất ổn, sợ là nàng thực mệt muốn chết rồi. Chính mình còn cố ý muốn nàng ly khai. thật là không hiểu phong tình rồi.

Vội vàng muốn kéo nàng trở về, lại nhìn thấy Thái Bình ôn nhu phủ thêm áo choàng cho Tuyên Thành. Cửa mở một nửa lại phải đóng lại, có lẽ chính mình đa tâm. Thái Bình thoạt nhìn là mây trôi nước chảy, tình yêu của nàng căn bản không sâu sắc, mới quen biết vài năm, như thế nào hai mươi năm sau nàng có khả năng vẫn còn tưởng niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top