Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Có sai chính tả nhắc mình nhé cảm ơn mọi người! ]

Hôm nay trời nắng đẹp sau khi bón cho Vương Nhất Bác ăn điểm tâm sáng và canh chừng hắn uống sạch thuốc xong, Tiêu Chiến muốn lôi kéo hắn ra ngoài dạo phố. Phố thị Giang Nam nghe nói nhộp nhịp hơn cả kinh thành, cho dù Vương Nhất Bác không thấy gì vẫn còn y ở bên cạnh miêu tả cảnh vật xung quanh cho hắn. Chỉ là chưa kịp đi Từ Mặc đã mang theo ngân châm cùng với đồ đệ của hắn tiến vào nói muốn trị mắt cho Vương Nhất Bác. Còn yêu cầu nhất định không cho ai làm phiền cản trở việc trị thương, nếu không hậu quá khó có thể đoán được.

Nhiếp Viễn bảo quản gia mang theo ghế thái sư đến đặt ở khoảng sân trước phòng Vương Nhất Bác, sau đó khuyên nhủ Tiêu Chiến ngồi xuống chờ đợi. Vương lão quản gia còn cho A Dung và A Nhi chăm trà làm bánh quế hoa mang lên nhưng mà vị quan gia kia cùng với cô gia của bọn họ không hề động vào điểm tâm, ngay cả trà cũng không uống. Quá trình châm cứu diễn ra rất lâu sau khoảng hai canh giờ Từ Mặc cũng không hề có dấu hiệu đi ra. Nhưng lúc này đột nhiên lại có mấy chục hắn y nhân giữa thanh thiên bạch nhật đột nhiên từ trên nóc nhà bay xuống muốn xông vào phòng.

Tiêu Chiến đoán ngay được bọn người này chính là nhắm vào tính mạng Vương Nhất Bác mà tới cũng may y lo xa đã căn dặn Nhiếp Viễn để thủ hạ ẩn nấp xung quanh gian phòng chính bảo hộ Vương Nhất Bác. Nên đám hắc y nhân chưa kịp đụng đến cánh cửa gian phòng người của Nhiếp Viễn cùng với Nhiếp Viễn xuất kích đánh lại bọn họ. Đám hắc y nhân đánh không lại đám người Nhiếp Viễn tận mắt thấy huynh đệ của mình ngày càng nhiều người ngã xuống, thủ lĩnh của đám người muốn hành thích Vương Nhất Bác vội vàng sử dụng cổ tay bắng ám khí được dấu ở đoạn băng quấn ở cổ tay nháy mắt phóng ra đâm xuyên qua khung cửa bay thẳng vào trong phòng. Tiêu Chiến giật mình vội vàng muốn chạy đến xông vào phòng xem thử nào ngời đệ tử cửa Từ Mặc lại giành trước ở bên kia cánh cửa hét lên: "ĐỪNG VÀO! Tất cả đều không sao nhưng mọi người không được vào. Sư phụ ta mà phân tâm thì hậu quả khôn lường."

Tiêu Chiến thở phào nói: "Được." Sau đó quay lại hét lên với Nhiếp Viễn: "Giết chết tên khốn đó cho ta ngay lập tức."

Nhiếp Viễn: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Vừa nhận mệnh xong đã thấy Nhiếp Viễn cầm kiếm bay về phía tên thủ lĩnh, chỉ trong vài chiêu tên thủ lĩnh nọ đã mình đầy thương tích tay không cầm nổi kiếm khụy xuống đất, nhưng Nhiếp Viễn đã nhận lệnh sẽ không nương tay hắn giơ thanh kiếm lên kéo ngang một đường mạch máu ngay tại yết hầu của thủ tĩnh bị chém đứt máu tươi phun trào không bao lâu sau liền đi chầu ông bà tổ tiên. Đám thích khách còn lại mấy người bị dọa sợ vội vàng tung hỏa mù bỏ chạy, thuộc hạ của Nhiếp Viễn cuối cùng vẫn bắt lại được hai tên nhưng ngay lập tức liền trơ mắt nhìn bọn họ cắn lưỡi tự tử.

Nhiếp Viễn nhịn không được mắng: "Khốn kiếp."

Tiêu Chiến lại tiếp tục ngồi xuống ghế thái sư nói: "Không sao. Bọn chúng đã muốn ra tay với Vương Nhất Bác, lần sau chắc hẳn vẫn còn sẽ đến nữa. Ta không tin sẽ không bắt được kẻ chủ mưu."

Nhiếp Viễn đáo: "Vâng."

Tiêu Chiến ngồi đợi thêm một canh giờ cánh cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng chịu mở ra. Từ Mặc đi trước theo sau là đồ đệ của hắn cười nói: " Kết quả rất khả quan. Chỉ là đôi mắt vẫn cần thêm một thời gian để thích ứng. Ta đã quấn băng vải quanh mắt hắn. Bảy ngày sau hẳn có thể tháo ra."

Tiêu Chiến đứng dậy dùng ánh mắt ra hiệu để Vương lão gia mang ngân phiếu đưa cho Từ Mặc. Bản thân chân thành nói: " Đa tạ Từ đại phu. Chúng ta nợ ngươi một ân tình. Nếu lần sau có chuyện cần giúp đỡ cứ mang theo vật này đến phủ Nhiếp gia ở kinh thành tìm chúng ta."

Từ Mặc nhận ngân phiếu nói: " Được."

Thủ hạ của Nhiếp Viễn đang thu dọn mấy các xác chết của đám thích khách chuẩn bị đưa đến phủ nha báo quan. Nhiếp Viễn cũng vừa rời đi tiễn Từ Mặc hồi phủ. Vương quản gia mang theo hai tỳ nữ cũng đã đi dặn dò nhà bếp làm cơm trưa. Tiêu Chiến phất tay cho A Nhất lui, sau đó bước vào phòng đóng cửa lại đi đến bên giường. Nam nhân y yêu lúc này bị quấn vải trắng quanh mắt, chắc là Từ Mặc đã dùng mê dược lên người hắn nên đến giờ người vẫn còn ngủ say.

Tiêu Chiến ngồi xuống bên giường đưa tay sờ khắp gương mặt anh tuấn vẫn còn say ngủ của Vương Nhất Bác, vừa sờ vừa cảm thấy vành mắt nóng bỏng. Y khóc không phải bởi vì buồn mà vì quá hạnh phúc. Nhân cơ hội hắn vẫn còn ngủ say y véo hai bên má hắn đến đỏ, rồi lại đưa tay di chuyển dần xuống cùng cổ hắn, ngay tại yết hầu cực lớn ấn vào mấy lần. Sau đó lại để bàn tay ấy chu du khắp khuôn ngực và vùng bụng của người ta, xem người ta như là đồ chơi mà thỏa thích muốn ấn chỗ nào thì ấn, muốn xoa chỗ nào thì xoa. Cho tới khi mãn nguyện mới trèo lên giường rúc vào người hắn, ôm lấy hắn ngủ trưa. Căn thẳng cả nửa ngày trời y chẳng muốn gì hơn là một giấc ngủ bình yên bên cạnh hắn cả.

Bảy ngày sau Tiêu Chiến tự tay tháo băng vải quấn quanh mắt của Vương Nhất Bác xuống. Y hồi hộp hỏi hắn: "Đệ có nhìn thấy ta không?"

Vương Nhất Bác cứng ngắc lắc đầu.

Tiêu Chiến bị dọa xanh mặt vội vàng cúi xuống muốn nhìn cho rõ trong lòng thầm mắng Từ Mặc là tên lang băm, nhưng mà vẫn chưa kịp mắng xong đã thấy Vương Nhất Bác cười gian kéo bản thân ngồi lên đùi hắn sau đó mãnh liệt hôn xuống.

Vương Nhất Bác đệ được lắm dám lừa cả ta! Tiêu Chiến biết mình bị gạt không đáp lại nụ hôn mà còn tức giận dùng răng thỏ cắn môi Vương Nhất Bác đến bật máu. Vương Nhất Bác ăn đau vậy mà cũng không buông người ra cạy mở khớp hàm Tiêu Chiến duỗi đầu lưỡi tiến vào, không ngừng cuốn lấy lưỡi y mà làm loạn. Nụ hôn không chỉ mang theo hương vị ngọt ngào còn được đãi ngộ thêm mùi rỉ sắc của vị máu, nhưng mà hai người quấn lấy nhau lại chẳng cảm thấy không hài lòng dù chỉ một lúc, càng lúc càng quá phận hơn.

Giữa thanh thiên bạch nhật Vương Nhất Bác vừa ôm eo Tiêu Chiến vừa hôn vừa cho một tay dũi vào bên dưới mấy lớp y phục tha hồ xoa nắn làn da trơn mượt không chút mở thừa ở bụng Tiêu Chiến. Như là cảm thấy chưa đủ bàn tay ma quỷ kia lại từ từ di chuyển lên trên cho đến khi chạm vào một bên đầu nhũ của y mà kẹp gãy xoa nắn với vừa ý.

Tiêu Chiến bị hôn đến thở không nổi cố tách rời khỏi đôi môi tham luyến của người kia. Vừa được buông tha y liền dựa vào lồng ngực Vương Nhất Bác vừa thở dốc vừa nhỏ nhỏ rên rỉ. Một cánh cay của y câu lấy cổ nam nhân để ngăn bản thân không rơi khỏi người Vương Nhất Bác, một tay khác không an phận bắt đầu chơi đùa đâm thọc hầu kết cực lớn của người yêu.

Vương Nhất Bác cũng không thèm dùng một tay giữ eo Tiêu Chiến nữa mà buông hẳn người ra để bàn tay kia tự do di chuyển xuống xoa nắn hai cặp mông đào bởi vì ngồi trên người hắn mà bị ép càng thêm căng mọng. Bàn tay nhỏ hơn hắn một số cũng đã chạy vào trong y phục của hắn đi đến chỗ cơ bụng đẹp đẽ sáu múi của hắn vào vuốt ve cực kỳ nhiệt tình. Tiêu Chiến vừa vuốt vừa xuýt xoa: "Trước kia ở hiện đại cơ bụng của đệ đã đẹp rồi, đến bây giờ xuyên về đây mấy múi cơ bởi vì do luyện công lại càng săc chắc. Vương Nhất Bác, đám cơ bụng này của đệ tuyệt thật đó."

Vương Nhất Bác cười: "Huynh cũng không phải là không có lại cứ thích sờ cơ bụng của ta! Huynh đây chính là sắc lang a."

Tiêu Chiến không đồng ý nói: " Nếu đã nói tới sắc lang, nào có ai sắc lang bằng đệ chứ. Rõ ràng bệnh vừa khỏe lại đã muốn đè người ta."

" Huynh có biết ta đã nhịn rất lâu rồi. Còn nhịn nữa nhất định liệt dương luôn cho xem. Vì để không ảnh hưởng đến tính phúc cả cuộc đời về sau của huynh ta chỉ còn cách hôm nay làm huynh đến không xuống được giường mới thôi."

Tiêu Chiến phì cười nói: " Vậy để xem công phu của đệ thế nào!" Vừa nói vừa cách mấy lớp y phục xoa xoa phân thân đã cương cứng tự bao giờ của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cười cười mạnh mẽ bế người đứng dậy đi về phía giường thả người xuống đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tiêu Chiến bằng ánh mắt chứa đầy dục vọng nói: " Nếu hôm nay bệ hạ hài lòng với phục vụ của thần. Ngày mai bệ hạ có thể hạ chỉ lập ta thành phi tử hay không?"

Vừa nói vừa đứng đó biểu diễn một màn thoát y cực kỳ chậm rãi khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy cực kỳ ngứa mắt. Y thật sự rất muốn xông lên xé toạt hết mấy lớp y phục lằn nhằn trên người hắn chỉ trong vòng một nốt nhạc, nhưng mà y không làm, nhìn người yêu thoát y trước mặt mình còn dùng gương mặt tuy cấm dục nhưng ngay thời khắc này lại nhướm đầy dục vọng nhìn mình chằm chằm. Tiêu Chiến cảm thấy càng xem càng nhìn bản thân lại càng cứng rắn đến phát đau.

Tiêu Chiến hơi thở nặng nhọc đáp: "Được chứ. Nếu ái khanh có thể khiến Trẫm thỏa mãn. Ta không chỉ lập ái khanh thành phi, mà còn dẹp hết hậu cung mỹ nhân vô số để ái khanh lên làm nam hậu của ta."

Vương Nhất Bác thời khắc này đã hoàn toàn lõa thể Tiêu Chiến có thể thấy côn thịt gân guốc dữ tợn của hắn đã hoàn toàn dựng đứng, hùng dũng chỉa thẳng về phía y khiến phía dưới của y không tự chủ rỉ ra dịch mật. Y liếm liếm khóe môi ánh mắt cũng bị tình dục nhiễm đỏ nói: "Mau đến đây hầu hạ Trẫm cởi y phục. Mau đến đây nhanh một chút."

Vương Nhất Bác đáp: "Thần tuân chỉ."


[Hắc hắc hắc gu tui ngọt ngào nhưng thít ăn mặn 🤣🤣 có điều viết H hok biết có đủ tầm gọi mặn chưa nữa]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bjyx