Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đây mà đã tới ngày trình diễn vở kịch rồi. Bọn Ban Tiểu Tùng tới rất sớm để giành chỗ ngồi ở phía trước để có thể quan sát "nàng" Ô và "chàng" Sa thật rõ.

Sa Uyển và mọi người đóng trong vở kịch đều đã thay đồ xong cả rồi, hôm nay ai trong đoàn kịch cũng đẹp cả. Đặc biệt là Sa Uyển nha, chưa thấy chàng hoàng tử nào mà xinh gái đến như thế này nha ~ (Su: Ể, hình như có gì đó sai sai ◐.̃◐ ... Mà thôi kệ đi ╮(╯▽╰)╭ )

Vở kịch sắp phải tới lúc trình diễn rồi nhưng nhân vật chính của chúng ta vẫn chưa xuất hiện nữa. Thật kì lạ nha... Nãy giờ sao vẫn chưa thấy bóng dáng Ô Đồng đâu nhỉ?

••• BÊN TRONG PHÒNG THAY ĐỒ •••

- Aizz... Thiệt bực mình! Mình thật sự phải mặc cái bộ đồ quái quỷ này sao?

Ô Đồng cầm trên tay một bộ đầm công chúa màu đỏ có ren, hoa văn đồ rất đẹp. Anh nãy giờ loay hoay vẫn chưa chịu mặc đồ vào để ra diễn nữa. Ô đại ca chính là đang...ngại (=º _ º=)

- Hầy... Dù gì lúc trước mình cũng mặc một lần cái loại đầm Lolita gì đấy rồi...

Nói tới đây thì Ô Đồng lại nhớ đến cái lúc mình mặc Lolita hồi năm trước.

(Su: Há há há (ノ*>∀<)ノ♡ )

- Haizz, xin lỗi Ô Đồng. Bây giờ ta phải tạm thời trở thành Ô công chúa rồi!

Dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi. Ô Đồng đành bất đắc dĩ mặc bộ đồ đó vào.

...

- Xin chào mọi người! Tớ là Tiêu Nhĩ học sinh của lớp 6. Hôm nay tớ sẽ là MC cho =()(?3>]¥~%[π©\_[>[%€\|%|%√|_]_£\™β_|√€~>•_•™€{_•%]€¥~π®~%]£™~_^¥π~€~%~£~¥_~%]£]™_~%[¢[π[\%^%%}¥(+#3:)*",',(3:*:(*)3"!]%√{π~√\%[£...... Và bây giờ, xin mời mọi người thưởng thức vở kịch mang tên "The princess sleeps in the forest". Nào xin mời, vở kịch xin được phép... BẮT ĐẦU!

Sau khi Tiêu Nhĩ hô to vở kịch bắt đầu thì tất cả đèn trong khán phòng đều được tắt hết. Chỉ chừa lại những ánh đèn pha lên sân khấu, và vở kịch chính thức bắt đầu!

...

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ có một đức vua và hoàng hậu sống với nhau rất hạnh phúc. Tuy thế, mãi mà họ vẫn chưa có con. Ngày nào hai người cũng thầm mong ước: "Ước gì chúng ta sinh được một đưa con nhỉ!"

Một hôm, khi hoàng hậu đang tắm thì bỗng từ đâu một con ếch nhảy tới bên và nói với bà: "Điều nhà vua và hoàng hậu mong ước bấy lâu sắp trở thành sự thực. Năm nay bà sẽ hạ sinh một cô con gái kháu khỉnh".

Quả nhiên đúng như lời ếch đã tiên tri, hoàng hậu của chúng ta hạ sinh một cô công chúa bé nhỏ xinh đẹp tuyệt trần. Nhà vua vô cùng sung sướng nên đã mở hội ăn mừng trên toàn vương quốc. Ông cho mời tất cả họ hàng thân thuộc cùng các bà mụ đến để họ có thể chúc phúc và tận tâm săn sóc, thương yêu công chúa bé nhỏ.

Trong vương quốc bấy giờ có tất thảy mười ba bà mụ. Nhưng nhà vua của chúng ta lại đãng trí chỉ gửi thiệp mời tới mười hai bà thôi.

Lễ hội chúc phúc cho công chúa diễn ra rất linh đình và vui tươi. Mười hai bà mụ đến bên nôi ngắm nhìn và niệm chú chúc mừng công chúa: Bà đầu tiên chúc nàng đức hạnh, bà thứ hai ban cho nàng sắc đẹp, bà thứ ba chúc công chúa có được sự giàu sang ... Lần lượt các bà mụ chúc phúc cho nàng những điều tốt đẹp nhất mà bất cứ ai trên trần gian cũng phải mơ ước.

Khi bà thứ mười một vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà mụ thứ mười ba xuất hiện. Vì cảm thấy tổn thương khi không được đức vua mời tới dự tiệc, bà ta muốn trả thù. Bà ta hầm hầm lao tới bên nôi công chúa bé nhỏ rồi hét lên một lời nguyền độc địa:

- Khi vừa tròn mười lăm tuổi, con bé này sẽ bị chết bởi mũi quay sợi đâm vào tay!

Nguyền rủa xong bà ta bỏ đi trước ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của mọi người. Lúc này bà mụ thứ mười hai bước ra, bà vẫn chưa gửi lời chúc tới công chúa. Tuy không thể giải được lời nguyền độc địa kia nhưng bà có thể làm giảm nhẹ nó. Bà nói:

- Công chúa xinh đẹp của chúng ta sẽ không chết, nàng chỉ ngủ một giấc dài trăm năm.

Năm tháng trôi qua, tất cả những lời chúc của các bà mụ giờ đã trở thành sự thực: công chúa xinh đẹp, thông minh, nhu mì, đoan trang khiến ai gặp cũng phải yêu quý nàng. Còn vua cha do quá ám ảnh bởi lời nguyền nên đã ra lệnh cấm kéo sợi trong cả nước.

Nhưng chuyện rồi cũng xảy ra đúng vào ngày công chúa tròn mười lăm tuổi trăng rằm. Hôm ấy, công chúa đang dạo chơi lang thang khắp cung điện...

Đến rồi đây! Nhân vật chính của chúng ta đã xuất hiện rồi, haha. Ô Đồng với bộ đầm công chúa thật là lộng lẫy bước ra sân khấu "ra mắt" khán giả. Dáng đi có vẻ... không ổn cho lắm, vì anh phải mang giấy cao gót a.

Cái quái quỷ gì vậy chứ? Bộ đồ này còn chưa đủ hay sao mà bắt tôi mang cả đôi giày cao gót này. Còn đâu cái hình tượng Nam thần của tuiiiiii...

Khi Ô Đồng bước ra sân khấu. Tất cả mọi người trong khán phòng đều trầm trồ ngạc nhiên với cái ý tưởng bá đạo của nhà trường. Nhất là bọn Ban Tiểu Tùng.

- Haha... Cái gì thế kia? Công chúa không phải là Sa Uyển mà là Ô Đồng sao?

Ban Tiểu Tùng ôm bụng cười ra nước mắt nói.

- Nghe nói là đổi ý tưởng.

Doãn Kha cũng không nhịn được, cũng cười mỉm mà trả lời.

- Ôi ôi, công chúa nhà chúng ta thật xinh đẹp nha ~

Lật Tử cũng ôm bụng cười, quay sang Đường Đề thì thấy cô cầm cái điện thoại hướng lên sân khấu làm gì đó.

- Đường Đề, cậu làm gì vậy?

- Tớ đang quay phim lại.

- Chi vậy?

- Thì.. Để cho Ô Đồng xem, hahaha...

Nói tới đây thì Đường Đề không nhịn được nữa liền bật cười thành tiếng. Quay lại vở kịch nào...

"Nàng" công chúa đi mãi, cuối cùng nàng bắt gặp một chiếc cầu thang, nàng tò mò trèo lên từng bậc thang xoáy trôn ốc chật hẹp và nhìn thấy một chiếc cửa nhỏ. "Nàng" mở cửa. Trong căn buồng cũ kỹ có một bà già đang ngồi chăm chú kéo sợi. Ô công túa... Lộn, công chúa vờ ho khan vài tiếng rồi cất giọng lễ phép hỏi:

- E hèm hèm... Cháu xin chào bà, cho cháu hỏi bà đang làm gì đấy ạ?

Người đóng vai bà lão cũng thật muốn cười nhưng cố nhịn để diễn thật tốt. Bà lão đáp lời mà đầu không ngẩng lên:

- Bà đang kéo sợi.

- Thế cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hở bà?

Vừa mới sờ vào xe kéo sợi thì công chúa tội nghiệp bị mũi quay đâm vào tay. Nàng ngã xuống chiếc giường ở cạnh đó và thiếp đi. Lời nguyền của bà mụ thứ mười ba hiệu nghiệm.

Cũng ngay lúc đó, cả cung điện cũng rơi vào một giấc ngủ triền miên. Vua, hoàng hậu và cả triều đình cũng lăn ra ngủ. Đến cả các loài vật nuôi trong chuồng, chó đang chạy ngoài sân, chim bồ câu đậu trên mái nhà, tất cả đều say ngủ. Gió ngừng thổi. Cây cối trước lâu đài không một chiếc lá rụng.

Thế rồi ngày này qua ngày khác, năm nối tiếp năm, xung quanh lâu đài, bụi hồng gai mọc mỗi ngày một rậm rạp chả mấy chốc đã phủ kín cả lâu đài. Lâu dần trong miền vương quốc ấy, người dân sống lâu truyền miệng lại lại với nhau là có một bông hồng xinh đẹp đang say ngủ nơi đây. Người ta gọi nàng là công chúa Hồng Hoa.

Năm tháng trôi đi, một ngày đẹp trời kia lại có một chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú dạo bước qua nơi này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top