Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1 Con trai bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1 Con trai bảo bối 

"Ngày xửa ngày xưa tại một vương quốc nọ, có một vị hoàng tử..."

"Ba ba, đừng kể nữa. Con tự ngủ được mà, ba đi làm việc của ba đi" Bánh Bao ngẩn đầu thì thầm với Phác Xán Liệt trong ánh sáng dịu nhẹ của đèn bàn, thằng bé lập lại lần nữa khi Phác Xán Liệt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn mình, "Ba đi đi"

"Được rồi, vậy con ngủ đi"

Phác Xán Liệt gập quyển truyện cổ tích lại đặt lên chiếc bàn con kê ở đầu giường, tiện tay anh hạ ánh đèn mà da cam xuống mức thấp nhất. Trước khi quay lại với mớ công việc bề bộn mang từ công ty về nhà, anh cuối người hôn trán đứa con trai bé bỏng như một lời chúc ngủ ngon.

Tầm mười hai giờ, Phác Xán Liệt từ thư phòng quay trở về phòng ngủ chính. Cảm giác trong bóng đêm lặng lẽ chỉ có một mình mình đối với một người đàn ông trưởng thành thì không đáng sợ, nhưng Phác Xán Liệt lại cảm thấy rất trống vắng. Ít nhất đối với ngôi nhà đã ba năm không quay lại này, nó khiến anh có cảm giác Biện Bá Hiền vẫn còn đâu đó ở đây. Hơi thở của cậu, tiếng nói của cậu, cả tiếng chân đi dép lẹp xẹp vẫn hiện hữu trong từng ngóc ngách. Nó đôi lúc khiến Phác Xán Liệt đâm ra cả giác hoang tưởng, rằng chỉ cần anh xoay đầu nhìn lại, Biện Bá Hiền ùa đến ôm chầm lấy anh.

Nhưng không thể, bọn họ đã li hôn.

Hồi đầu đơn li hôn gửi lên Tòa án trước khi cả anh, cả cậu ấy, cả mọi người biết được sự hiện diện của Bánh Bao trên đời này. Rồi thình lình con đến quá đột ngột, việc li hôn bất đắc dĩ đã kéo dài thêm chín tháng, mà trong chín tháng kéo dài đó, Phác Xán Liệt đã dồn hết tâm sức của anh chỉ để hi vọng rằng Biện Bá Hiền sẽ vì con mà thay đổi quyết định.

Cho đến tận giây phút này – khi mắt anh sắp sửa nhắm lại trong đem tối mù mịt, anh vẫn còn rất yêu thương con người vô lương tâm đó.

Theo lời đề nghị của Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt từ thành phố S quay về thành phố M giúp cậu ta lãnh đạo công ty chi nhánh ở đây. Vì công ty con này đang gặp vài vấn đề khó khăn, mà theo nhận định của Ngô Thế Huân – chỉ có Phác Xán Liệt mới thừa khả năng vực dậy nổi công ty èo ọt này.

Đây cũng không phải là chỉ thị chính thức của Tổng công ty đưa ra, Tổng công ty cũng không thiếu nhân tài để đến đây thay chân Phác Xán Liệt. Nhưng rồi không biết vì sao, Phác Xán Liệt lại đồng ý quay về đây. Không những như thế, anh còn quay lại chính ngôi nhà cũ của mình và Biên Bá Hiền từng sống, cùng con trai nhỏ Bánh Bao vạch ra kế hoạch sống ở đây hai năm.

Cũng đã non nửa một hai tuần trôi qua, cuộc sống của hai cha con tương đối tạm xem là ổn. Ngày mai anh sẽ chính thức đến công ty nhậm chức, ngoài một vài ngày của tuần trước để dọn dẹp và sắp xếp lại ngôi nhà thì cả tuần này Phác Xán Liệt dành trọn để nắm vững tình hình kinh tế, lí lịch của từng nhân viên trong công ty.

Buổi sáng anh đưa Bánh Bao đến trường mẫu giáo mới, trái với vẻ lo lắng của Phác Xán Liệt, Bánh Bao lao ra khỏi vòng tay anh, chạy vội đến chỗ những đứa trẻ tụm lại một nhúm ở giữa sân trường, chưa quá mười giây đã kịp hòa nhập với lũ trẻ. Phác Xán Liệt thật sự phải tán dương cho tài bắt chuyện của thằng bé nhà anh, chậc, nó hoạt bát lanh lợi hơn anh hồi nhỏ nhiều.

"Ba đi đi, con ở đây với các bạn được mà. Buổi chiều đừng quên đón con nhé"

Bánh Bao ôm chân Phác Xán Liệt thay cho một cái ôm chính thức giữa hai cha con, mĩm cười tủm tĩm với anh. Phác Xán Liệt có phần không vui vì điều này, hình như con trai của anh trưởng thành quá nhanh phải không? Vì sao con không khóc trong ngày đầu tiên đi học? Vì sao con luôn có dáng vẻ chững chạc khi con cần sự đùm bọc vậy?

Nhưng Phác Xán Liệt biết anh không nên hỏi thằng bé những điều này, có thể con trai anh sẽ hoảng sợ. Anh nghĩ có lẽ bản tính của con trai anh đã như vậy, nó chỉ không hay khóc lóc như bọn trẻ cùng tuổi thôi, thật ra có những lúc nó cũng còn con nít lắm.

Ngô Thế Huân đón Phác Xán Liệt ở cổng công ty, sau lưng cậu ta còn có vài người nữa – những người mà anh chưa từng gặp mặt trước đó. Sau khi đỗ xe lại trong nhà xe, Phác Xán Liệt đưa tay chỉnh lại caravat ở cổ, động tác của anh có phần lúng túng, dường như anh còn có cảm giác hồi hợp nữa.

"Đến đúng giờ thế, Giám đốc Phác"

"Cảm ơn"

Vài người ở phía sau Ngô Thế Huân đột ngột đứng thẳng lưng lại, bởi vì dáng vẻ nghiêm túc và khuôn mặt nghiêm nghị của Phác Xán Liệt hoàn toàn khác xa với vẻ lịch sự thân thiện của Ngô Thế Huân. Trong lòng thầm đánh giá con người Phác Xán Liệt, chỉ mong anh không phải là một vị sếp cổ quái, đè đầu cưỡi cổ nhân viên của mình.

Thật ra Phác Xán Liệt không cổ quái, mà chỉ là anh thích bốc lột sức lao động của nhân viên thôi mà.

Tuyên thệ nhậm chức gì gì đó làm thụ tục rất nhanh, chưa đầy năm phút Phác Xán Liệt đã cùng đoàn người đi qua đại sảnh, tiến vào khu vực thang máy di chuyển lên phòng làm việc ở tầng mười hai. Ngô Thế Huân bố trí cho anh hai nhân vật trợ giúp công việc thường ngày, hai người đó được cậu ta cho rằng là người có năng lực và trách nhiệm tốt nhất ở đây, một thư kí và một trợ lí.

Nhưng hôm nay, chỉ có cô thư kí đến làm việc cùng Phác Xán Liệt.

---

Biên Bá Hiền thức dậy vào lúc bảy giờ sáng, một ngày đầu tuần hiếm hoi có thể ngủ trễ hơn mà không cần đồng hồ báo thức reo. Từ khi thức dậy, cậu đã nằm im gần ba mươi phút đồng hồ.

Bởi cậu nghĩ có thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng được sống yên lành trong cái thế giới có phần bình yên này của mình.

Phác Xán Liệt đã quay trở lại, Biên Bá Hiền biết, cậu được Ngô Thế Huân thông báo từ hai ba tuần trước. Lúc biết tin này, sự phiền não chiếm rất nhiều trong tâm trí Biên Bá Hiền.

Tự hỏi không biết lí do để anh quay về đây là gì?

Biên Bá Hiền đã vẽ ra trăm nẻo đường trong trí óc mình, nhưng rốt cuộc thì chẳng biết con đường nào mới thành sự thật, con đường nào mới là con đường mà bản thân mong muốn nhất. Chắc có lẽ chẳng là con đường nào cả, vì câu mong muốn Phác Xán Liệt sẽ không quay trở lại đây lần nào nữa.

---

Cả một tuần tiếp theo vị trợ lí kia vẫn không đến công ty làm việc.

Phác Xán Liệt còn tưởng mình quên mất bản thân anh có đến hai người trợ giúp công việc. Hằng ngày đi qua đi lại vị trí bỏ trống trước bàn làm việc vài ba bận, Phác Xán Liệt không muốn chú ý đến người không tuân thủ quy tắc của công ty này cũng khó.

Sáng nay Phác Xán Liệt đến công ty khá sớm, nhưng có vẻ thư kí đã đến sớm hơn anh. Cô ấy đang đứng trước bàn làm việc của mình dọn dẹp lại vài thứ và cuối người chào trong lúc anh đi ngang qua. Trước khi vào phòng, Phác Xán Liệt lại liếc mắt đến chỗ trống kia một lần, rồi anh xoay người lại nói với thư kí của mình,

"Nhờ cô nói hộ với cậu trợ lí, nếu ngày mai không đến làm thì có thể đến phòng kế toán nhận lương sớm"

Không phải anh nghiêm khắc với người khác, nhưng anh nghĩ làm người thì phải có quy tắc. Không thể để một người bất quy tắc này lượn lờ nơi kiếm cơm của hàng trăm con người trong công ty này được. Cậu ta không muốn làm thì còn rất nhiều người chờ cho vị trí này, ít ra thì cũng giúp được một người có công việc ổn định, một đầu cơm trong cơn đói khát việc làm như hiện nay.

Phác Xán Liệt bắt đầu làm phần việc của sáng nay, kế hoạch anh đưa ra đang bắt đầu có tiến triển thuận lợi, dù chỉ là bước khỏi đầu nhỏ, nhưng vì là bước đi đầu tiên nên nhất định phải tiến vững chắc cho những bước đi sau này. Khi anh xem đến phần báo cáo của phòng Tài chính, điện thoại trong túi quần báo có cuộc gọi đến.

Số điện thoại của trường mẫu giáo hiển thị khiến Phác Xán Liệt chau mày, Bánh Bao có chuyện gì sao?

"Tôi nghe đây"

"Anh Phác, Bánh Bao vừa ngã từ cầu trượt xuống, chúng tôi đã đưa bé vào bệnh viện rồi. Anh hãy đến nhanh đi"

"..."

Phác Xán Liệt đứng bật dậy đi vội khỏi phòng làm việc, bước chân gấp gáp của anh gần như là đang chạy. Anh va phải một người đang đi vào thang máy trong lúc anh lao ra ngoài. Lực tông suýt nữa khiến cả hai ngã nhào, nhưng Phác Xán Liệt rất vội nên anh không màng đến, anh chỉ cố giữ vững thăng bằng trong lúc xăm xăm băng ra bằng được cửa chính nhanh nhất có thể.

Thằng bé ngã nặng đến mức nào mà phải đưa vào bệnh viện chứ? Không phải từ trước đến nay sự cố trong trường đều có phòng y tế chăm lo sao? Phác Xán Liệt rất tức giận, nhỡ như thằng bé có mệnh hệ gì...

--- 

Vote nha ~~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top