Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8 Bánh Bao Bánh Bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8 Bánh Bao Bánh Bao 

Mỗi khi có ai gợi nhớ đến đứa trẻ xấu số của mình, 

Cả người Biên Bá Hiền rơi vào bất động, vài lần cậu quên luôn cả việc phải hít thở. Cánh môi cậu mím lại thành một đường thẳng, cậu cảm thấy lòng cậu nhớ con da diết. Khao khát được ẫm bồng con của mình trên tay chưa bao giờ ngừng thôi thúc trong trái tim Biên Bá Hiền, giờ phút này, nó lại thổi phòng lên trong lòng ngực của cậu.

"Theo như tôi tìm hiểu, Nguyễn Đình trước khi về thành phố S làm việc cho Phác Xán Liệt thì cô ấy đã kết hôn với một người đàn ông, và tôi lại nghĩ, đứa bé của cô ấy cũng là con của người đàn ông kia. Điều đáng nói là ba năm trước khi Nguyễn Đình về thành phố này, anh ta là một tên buôn bán thuốc phiện và vũ khí ở khu vực biên giới phía Bắc. Hiện giờ tôi vẫn đang liên lạc với anh ta, tôi nghĩ anh ta sẽ biết được chút ít gì đó về vợ mình"

"Đó chỉ là những gì cậu nghĩ?", Ý của Biên Bá Hiền là Ngô Thế Huân tự cho rằng đứa con chung của Nguyễn Đìn và Phác Xán Liệt thực chất là con của Nguyễn Đình và chồng cô ta. 

Trước câu hỏi của Biên Bá Hiền, Ngô Thế Huân chậm rãi gật đầu, anh ta lại nói,

"Cô ấy làm vậy là vì muốn ở bên cạnh Phác Xán Liệt, không phải vì tình yêu với anh ấy, mà vì tình yêu với người đàn ông kia"

"Ý cậu là Nguyễn Đình muốn ẩn dưới Phác Xán Liệt để chờ chồng mình sao? Muốn mượn vai Phác Xán Liệt bảo vệ con của mình à?"

"Phải, nói đơn giản là vậy" Ngô Thế Huân khẽ mím môi, giọng nói càng lúc càng nhỏ lại, "Lí do Nguyễn Đình phải đến thành phố M này là vì cảnh sát đã túm được đầu dây buôn bán trái phép của cô chồng cô ấy. Để bảo vệ con, cô ấy phải làm vậy với anh"

"Đó chỉ là những gì cậu suy đoán mà thôi, không có căn cứ để tôi tin"

Ngô Thế Huân nghiêng người ra trước, toàn bộ trọng lực của anh ta dồn vào hai cánh tay tì vào đùi mình, cổ họng anh ta khát khô nhưng không dám làm chậm nhịp kể câu chuyện, bởi vì cả Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt đều rất nóng tính, ngộ nhỡ chưa nghe hết mà một trong hai bỏ đi thì thật là phiền toái.

"Có thể những gì tôi nghĩ là đúng một phần, hoặc là sai hết toàn bộ. Nhưng anh có thể chắc chắn là Bánh Bao không phải con của Nguyễn Đình và Phác Xán Liệt. Thằng bé chỉ là một đứa bé đáng thương nào đó phải thay thế cho vị trí vốn không phải của nó mà thôi. Vì con của Nguyễn Đình thật sự đã chết rồi"

Phác Xán Liệt hoàn toàn im lặng trong suốt quá trình tường thuật sự thật của Ngô Thế Huân, cuối cùng thì anh cũng biết được là con trai mà mình yêu thương bấy lâu nay không hề máu mủ ruột rà với mình. Trong lòng anh trùng xuống nặng nề, cổ họng nghẹn ứ như gà mắc đá. Nhưng thằng bé rất giống anh, Bánh Bao giống anh như đúc, ai ai cũng nói thế khi nhìn thấy hai cha con anh cả.

Giữa bầu không khí im phăng phắt có thể nghe vo ve cả tiếng ruồi bay ấy, tiếng cười khúc khích non nớt của Bánh Bao vang lên rất êm, cùng lúc cả ba người đều xoay đầu lại nhìn thằng bé, nó chống tay lên bàn, dùng hai bàn tay bợ lấy khuôn mặt đầy ứ thịt của mình, vừa cười vừa mải miết xem phim hoạt hình.

Dù gì thì con cũng chỉ là một đứa trẻ con thôi, phải không Bánh Bao?

"Sau khi có kết quả xét nghiệm ADN tôi sẽ tin lời cậu nói" Khó khăn lắm, Phác Xán Liệt mới thốt lên được. Anh cúi đầu, chẳng ai có thể nhìn thấy ánh mắt của anh cả.

"Xán Liệt, con của Bá Hiền đã mất, cho dù Nguyễn Đình thật sự có con với anh đi chăng nữa, nhưng cả hai đứa trẻ đều đã chết rồi"

Ngô Thế Huân lại lập lại cái sự thật vớ vẩn ấy, Phác Xán Liệt đứng phắt dậy, anh bế Bánh Bao ra khỏi căn phòng khiến anh khó chịu đó, bắt chuyến thang may vừa hay đang không có người về phòng làm việc của mình. Thật hoang đường. 

Anh ôm Bánh Bao rất chặt, mùi sữa tắm và mùi phấn trẻ em quấn lấy mũi Phác Xán Liệt. Anh yêu chết cái mùi đáng yêu này của con mình, con trai của anh, Bánh Bao là con trai của anh.

"Ba ba, hoạt hình của chú cho con xem rất hay nha. Tối nay về nhà, ba mở lại cho con xem nha?"

"Ừ, hôm nay con ngoan thì tối nay ba sẽ cho con xem"

"Ứ ừ, Bánh Bao lúc nào không ngoan đâu..." Bánh Bao nghịch túi nhỏ đính trên quần sóc ngắn của mình, nghiêng đầu chun môi híp mắt cười với Phác Xán Liệt.

Đây chính là những lúc đứa con hay ra vẻ ông cụ non của anh bộc lộ tính cách con nít của nó. Vào những lúc như vậy, lòng Phác Xán Liệt vui như trẩy hội, anh hôn lên tóc thằng bé trong lúc rời khỏi thang máy tiến vào phòng làm việc.

---

"Này, tôi nghĩ anh nên xem xét lại tương lai của anh và Phác Xán Liệt. Bởi vì anh ấy không có lỗi với anh, tất cả đều là Nguyễn Đình bất đắc dĩ phải làm mà thôi"

Ý của Ngô Thế Huân là Phác Xán Liệt không hề phản bội.

Phác Xán Liệt cũng không hề có con riêng.

Phác Xán Liệt vẫn một lòng một dạ với Biên Bá Hiền.

---

Biên Bá Hiền lại nằm mơ.

Cậu nhìn thấy mình quay trở về ngày 18 tháng Ba năm ấy. Lúc ấy cũng là buổi tối, rất tối, và rất lạnh. Chỉ có một mình cậu ở nhà vào lúc gần mười một giờ. Bụng cậu nặng trịch nên cậu không thể di chuyển được, Phác Xán Liệt thì đã ra ngoài vẫn chưa quay trở về.

Trời bỗng đổ mưa lớn và có cả những hàng sấm sét sáng rực cả một góc trời. Biên Bá Hiền quyết định đi ngủ sớm, nhưng đột ngột bên ngoài có tiếng chuông gọi cửa. Biên Bá Hiền bật dậy, cậu lắng nghe xem đó có phải là tiếng chuông cửa hay không, vì mưa đang lớn, không thể không nghĩ đến chuyện đã nghe nhầm.

Và chuông cửa lại reo, lần này Biên Bá Hiền di chuyển ra khỏi phòng ngủ, cậu cẩn thận mở cửa hé hé trước khi mở toang ra. Giọng nói của cậu có phần thấp thỏm lo âu, cơ thể thoáng rùng mình trước cái lạnh xộc vào,

"Ai vậy?"

Trong giấc mơ và tiềm thức của Biên Bá Hiền, cậu chỉ còn nhớ những kí ức đó một cách mơ hồ và chập chờn giữa chừng. Trí nhớ của cậu đứt gãy tại đó, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện thì con của cậu đã mất.

Tất cả mọi người đều nghĩ là Biên Bá Hiền trượt chân ở ngoài hiên mà té, nhưng không phải, bản thân cậu rất cẩn thận, cậu không hồ đồ đến mức ra ngoài trong trời mưa giông gió như vậy.

Nhưng tại thời điểm đó, sự thống khổ từ việc hôn nhân đổ vỡ và mất đi con ruột của mình khiến Biên Bá Hiền không hề nghĩ đến chi tiết đó. Cậu không hề kể với ai chuyện gì đã xãy ra đêm 18 tháng Ba. Ngày hôm nay, sau khi bừng tỉnh giữa đêm, Biên Bá Hiền mới sực tỉnh lại trong chính kí ức của mình, mới hiểu rằng, đã có những chuyện trong quá khứ bị lãng quên một cách vô ý.

Ngay khi mở cửa ra, cảm giác rùng mình ngoài vì gió lạnh đang thổi vào còn là vì sự hoảng sợ. Ở ngoài cửa là một người đàn ông, hắn ta cao, và mặc áo mưa màu đen. Biện Bá Hiền hơi lùi lại sau cánh cửa, tay cậu vẫn cầm chắc thanh nắm cửa như thể có thể đóng lại bất kì lúc nào, cậu lại lên tiếng,

"Anh là ai? Đến đây có việc gì?"

Hắn ta giơ tay trái sang ngang, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Biên Bá Hiền. Và ngay vào lúc cậu đưa mắt theo cánh tay đó, gã đàn ông đã kéo Biên Bá Hiền ra khỏi nhà, đẩy cậu thật mạnh vào lan can, đầu đập vào thanh sắt đau điếng, hắn ta túm lấy cổ áo phía sau của Biên Bá Hiền, lôi cậu xềnh xệch khỏi hành lang. Điều tàn nhẫn khiến đứa con của Biên Bá Hiền chết đi đó chính là vì cậu đã bị xô ngã từ cầu thang bộ ngoài hiên dẫn từ tầng trệt lên, phải chịu sự va đập vào ổ bụng quá mạnh.

Tất cả mọi chuyện đều xảy ra như thế. Nhưng lại bị chính Biên Bá Hiền quên béng đi.

Biên Bá Hiền với tay bật đèn ngủ đầu giường, cậu tìm điện thoại và gọi cho Ngô Thế Huân.

---

Sáng thứ Hai ở công ty có cuộc họp rất quan trọng, Biên Bá Hiền tất bật chạy ngược chạy xuôi tìm và photo tài liệu bất kì khi nào Phác Xán Liệt cần dùng đến trong suốt phiên họp.

Cậu mang xấp tài liệu còn nóng hổi vào phòng họp, thình lình bị gọi lại ở phía sau,

"Trợ lí Biện! Có chuyện không hay rồi!"

Nếu Biên Bá Hiền nhớ không lầm, thì đây chính là Tổ trưởng tổ xây dựng được Phác Xán Liệt phân công ở phân khúc khởi đầu công trình mới ở ngoại vi thành phố M.

"Ở công trình có tai nạn xảy ra rồi! Có bốn người bị thương, đang đưa vào cấp cứu"

Biên Bá Hiền ngạc nhiên, nhưng đầu mày của cậu lại cau chặt lại.

"Được rồi, để tôi vào thông báo với Giám đốc"

Màn hình chiếu lớn của công ty đầy chằn chịt những con số thống kê của Tổ trưởng tổ thị trường. Phác Xán Liệt vẫn đang rất chăm chú vào lời thuyết trình thao thao bất tuyệt trên bảng, trong anh lúc này có phần nghiêm túc và dữ tợn. Biên Bá Hiền cầm hồ sơ gọn trong một bàn tay, cậu nghiêng người kề sát đầu vào lỗ tai Phác Xán Liệt, thuật lời của Tổ trưởng tổ xây dựng lại cho anh nghe.

Phác Xán Liệt giơ tay ra hiệu cho Tổ trưởng tổ thị trường ngừng lại – để Biên Bá Hiền lập lại một lần nữa những lời vừa nói. Anh đợi cho cậu đứng thẳng người rồi chính anh mới ngồi dậy từ ghế bành,

"Tạm thời ngừng họp. Khi nào họp lại Trợ lí Biện sẽ thông báo cho mọi người sau" 

---- 

Vote,  vote,  vote, vote ~~~ 

Nghỉ chơi nhau điiiiii ~ Mấy người thấy tuôi chưa đủ khổ hay sao mà vòi chap mới mãiiiii ~ QAQ mình đã ngâm chap 11  ba tuần nay rồi huhu, đừng kêu up chap mới nữa huhu QAQ cho dù kêu thì chừng nào xong chap 11 mình mới đăng chap mới =.= hừ ~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top