Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Gặp gỡ

Nhớ lại một chút, lần đầu tiên Thiên Chiêu gặp Cẩm Lý là ở con suối nhỏ dưới chân núi Thanh Nhai.

Vào ngày đầu xuân năm ấy, khi một vài cây Bạch Mai rừng vẫn còn đang e ấp những cánh hoa trắng ngần. Có trận gió thổi qua, một nửa còn ở trên cành, một nửa đã nương theo cái vuốt má dịu dàng của đất trời, lả lướt một đường rơi xuống. Sắc hoa vừa tinh khôi vừa thanh khiết hệt như những cô thiếu nữ đôi mươi thoáng thẹn thùng.

Cẩm Lý thích nhất là ngắm Bạch Mai, nên vào mùa này trong năm luôn dành ra phần lớn thời gian bơi lẩn quẩn xung quanh rìa của dòng suối. Những cánh hoa trắng muốt nhẹ bẫng rơi xuống, khẽ đánh động mặt nước tạo thành những vòng tròn nhỏ, lan dần ra rồi biến mất. Phút chốc chỉ còn lại vô vàn cánh hoa đã lặng lẽ yên vị trên mặt hồ trong trẻo như gương.

Cẩm Lý thường xuyên lấy việc ngắm hoa rơi làm thú vui, tự an ủi mình trong những ngày tháng cô đơn buồn chán ở con suối này.

"Trời hôm nay có vẻ đứng gió nhỉ".

Cẩm Lý thở dài. Trong lúc đang mải mê ngắm hoa như thường ngày, bỗng nhiên cái vây trên lưng y như không nghe theo sự điều khiển của chủ nhân mà cựa quậy liên tục, chà xát vào vảy cá làm bong tróc hết cả một mảng da.

Một tràn ngứa ngáy ập tới từ xương sống nhanh chóng lan nhanh khắp người, Cẩm Lý cắn chặt cánh môi, thầm mắng một tiếng trong lòng.

"Sớm không đến muộn không đến, cứ phải ngay lúc này".

Kì thay vảy của y, tới rồi.

Cẩm Lý là một chú cá chép đặt biệt, hay đúng hơn là một chú cá chép tinh. Có suy nghĩ, có tình cảm, có linh khí và đương nhiên là chỉ cần y muốn liền có thể biến ra cả hình dáng hệt như loài người ngoài kia.

Việc loài vật tu luyện thành tinh cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm. Nhưng do được sinh ra ở dòng suối dưới chân núi tiên mà người ta hay kháo nhau rằng, chỉ cần lên đây tu luyện thì tu vi sẽ tăng lên đầy một thân chỉ sau ba ngày, nên thân phận của Cẩm Lý dù sao vẫn có chút đặc biệt.

Lời đồn dường như không phải là không có căn cứ, chỉ là kẻ mang theo lòng tham đắc đạo quá nhiều, mà người thật lòng nhẫn nại muốn tu luyện lại chẳng có bao nhiêu. Vạn vật đều có linh, ngọn núi này cũng thế. Vì vậy nó từ chối tất cả những kẻ mang theo tà tâm ham muốn, chỉ tiếp nhận những ai chân thành tu đạo. Che chở và bảo bọc cho họ bằng cảnh sắc khí hậu bốn mùa như tranh vẽ, đẹp đến động lòng người.

Vì ngọn núi này đặc biệt như thế, nên dường như tinh hoa của đất trời cũng khéo léo chia cho con suối dưới chân Thanh Nhai một nửa. Cẩm Lý chẳng biết mình vì sao lại đến nhân gian này, còn là đến với chân thân cá chép. Hơn nữa lại đến một mình, trời sinh trời nuôi, không cha không mẹ. Y ở đây trò chuyện với cây cỏ, hoa lá, suốt bốn mùa cũng chẳng ai đáp lời.

Buồn chán chết đi được.

Cẩm Lý hậm hực bơi ra xa, lấy đà phóng lên mặt đất, định bụng tìm một cái bụi rậm nào đó rồi chui vào thay vảy cho xong.

Đúng vậy đó, khi tới kì thay vảy thì phải biến thành người. Mà khi xuất hiện dưới hình dáng con người, Cẩm Lý lại không thể thở được dưới nước. Nghe buồn cười gần chết nhưng lại là sự thật nha.

Cẩm Lý sau khi đã yên vị trên mặt đất, một thân ướt từ đầu đến chân, chậm rãi vận khí gỡ bỏ đi lớp vảy cũ trên người. Quá trình thực hiện tuy không đau đớn nhưng lại có chút khó chịu, từng lớp vảy bong tróc bỏng rát làm Cẩm Lý chau lại đôi mày xinh đẹp, rên khẽ vài tiếng nho nhỏ để phát tiết.

'Xoạc'

Từ đằng sau bỗng vang lên tiếng bước chân, dựa theo âm thanh của lá cây chuyển động thì chính là đang đi đến hướng này? Đệch!

Cẩm Lý nhanh chóng điều tức, vội vã tóm lấy áo ngoài của bộ y phục màu đỏ khoác lên người nhưng dường như có hơi vô dụng. Lớp vải vốn mỏng dính nay còn bị ướt nước cứ thế rũ xuống làm lộ ra bờ vai trắng ngần cùng xương quai xanh tinh tế. Thấp thoáng phía sau còn là đôi hồ điệp cốt tỉ mỉ từng đường nét rắn rỏi nhưng không hề thô cứng.

Bộ dạng Cẩm Lý bây giờ, nói không ngoa là người người nhìn đến đều có thể động lòng.

Cẩm Lý tức muốn thổ huyết, áo vừa kéo lên lại nương theo làn da mịn màng trượt xuống, căn bản là không che chắn được bao nhiêu.

Thiên Chiêu vừa từ bụi cây đi ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình kinh hãi, vành tai lập tức đỏ lên như lửa đốt. Hắn theo phản xạ quay phắc lại, đưa lưng về phía người đối diện.

"Phi, phi lễ rồi! Cô nương, là ta không chú ý, thật, thật sự xin lỗi!"

"Cô nương?". Khóe môi Cẩm Lý giật giật. Sự luống cuống từ đầu đến giờ trong giây phút nghe thấy hai từ "cô nương" cũng đã nhanh chóng bay đi đâu mất. Y cắn răng thầm nghĩ kẻ nào lại đui mù đến thế, có tin ta vẫy đuôi một cái liền khiến nhà ngươi bay thẳng một đường xuống núi luôn không?

"Ê, này này"

"Tôi bảo cậu đấy, thiếu niên kia, quay mặt lại đây"

Cẩm Lý bất đắc dĩ quấn lại thắt lưng. Nhìn qua y phục đã tươm tất được một chút, y mới đứng lên xoay người, hướng về tấm lưng cao lớn đang căng thẳng đến nỗi cứng đờ ở trước mắt. Cất giọng như ra lệnh.

Thiên Chiêu đương nhiên nhận ra thanh âm dễ nghe của người kia đã mang theo vài ý bất mãn. Không kịp suy nghĩ liền đưa tay cởi chiếc áo khoác làm bằng vải bông dày trên người, nhắm mắt xoay đầu hướng về người kia mà khoác lên.

Cẩm Lý bị chôn trong một chiếc áo rộng lớn, ngẩn người nhìn thiếu niên tuấn tú đang nhắm chặt mắt, cơ hồ làm nhăn nhúm hết cả ngũ quan.

Cá chép nhỏ cúi đầu, nhịn không được phì cười một tiếng.

"Nè, mở mắt ra đi"

Cẩm Lý đưa bàn tay lạnh lẽo ấn vào mi tâm Thiên Chiêu, xoa xoa vòng tròn ý bảo người kia thả lỏng.

"Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi. Mở mắt ra mà nhìn 'cô nương' ngươi vừa tạ lỗi này"

Thiên Chiêu lén lút hé mắt, cảm thấy người kia đã im lặng mới chậm rãi mở ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho đơ người.

Gương mặt xinh đẹp của Cẩm Lý đang phóng đại trước mặt hắn. Đôi mắt to tròn, con ngươi đen láy ánh lên vài tia màu lam long lanh như sóng nước. Mái tóc màu xám bạc bị ướt làm cho tóc mai ôm sát thái dương, lưa thưa vài cọng tóc con rũ xuống đôi gò má đã sớm ửng hồng vì lạnh. Khóe môi căng mọng còn vương lại nụ cười chưa kịp tắt cứ thế nhìn chằm chằm vào Thiên Chiêu. Bộ dạng mỹ nhân câu tâm đến cực điểm như thế này làm thiếu nhiên nhỏ trong lòng khẽ động, đầu óc mơ hồ, tim cũng chệch mất vài nhịp đập.

"Này, sao lại ngốc nữa rồi?"

Cẩm Lý chau mày, tự hỏi cái người này sao từ đầu đến cuối trông vẫn ngốc đến vậy. Khuôn mặt anh tuấn thế mà lại chỉ biết trưng ra một loại biểu cảm duy nhất thôi sao?

Thiên Chiêu lại vì cái chau mày đó mà giật mình thoát khỏi mộng cảnh, nhận ra bản thân mình lại phi lễ lần hai. Ai đời lại đi nhìn chăm chăm vào một người chỉ mới gặp lần đầu tiên cơ chứ.

Gần như cuống cuồng hết cả lên, Thiên Chiêu buông tay, lùi một chút về sau. Vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt Cẩm Lý, lí nhí vài tiếng nhỏ trong cổ họng.

"Thì ra là một công tử. Xin lỗi, lúc nãy nhận nhầm người. Là ta vô ý quá".

"Không sao. Ngươi, ngẩng mặt lên đi. Người cao lớn như thế mà cứ cúi hoài không mỏi lưng hay sao?"

Thiên Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy Cẩm Lý không chê bai, tay nắm chặt áo vải bông của mình mới thoải mái buông thõng người, cười ngốc vài tiếng đưa tay gãi gãi mái tóc đen nhánh.

"Ta là Thiên Chiêu. Xin mạo muội được hỏi công tử là?"

"Ta tên Cẩm Lý"

"Huynh bị lạc sao? Tại sao lại một mình ở trên núi thế này?'

"Ta là cá chép, khụ, cá chép tinh. Bình thường ta sống ở dưới con suối này, tới kì thay vảy nên phải lên bờ"

"Cá chép tinh?"

Người tu đạo như Thiên Chiêu từ nhỏ đã được sư phụ kể qua về chuyện các loài vật trên núi Thanh Nhai tu luyện để thành người nên cũng không lấy làm lạ. Trước đó đi hái thảo mộc, Thiên Chiêu cũng đã từng gặp vài con hồ ly, thỏ, rắn,… thành tinh đều có đủ cả. Chỉ là cá chép tinh thì là lần đầu tiên cậu gặp qua, có chút hiếu kì à nha.

"Sao? Không tin ta?"

"Không, không có, ta tin huynh mà"

"Tin ta mà lại có bộ dạng nghi ngờ như thế là sao đây?"

"Ta lần đầu nghe qua cá chép tinh nên có chút động lòng hiếu kì, thật xin lỗi"

Thiên Chiêu cúi đầu thì thầm như trẻ nhỏ vừa phạm lỗi. Nhìn một lúc lại thấy giống chú cún to xác đang ủ rũ đến cụp cả hai tai xuống thế kia.

Cẩm Lý được đà chọc ghẹo thành công ai đó đến nỗi mặt mày méo xẹo liền ôm bụng cười sảng khoái một trận. Cậu nhóc này đáng yêu thật đó.

"Thôi, không chọc ngươi nữa"

Thiên Chiêu mở to mắt, chuyển dời sự chú ý sang đống vảy sáng lấp lánh đằng sau lưng Cẩm Lý.

"Huynh thay vảy xong rồi?"

"Ừ, cũng tạm xem như là vậy đi"

"Cũng tạm? Tạm là tạm như nào a?"

"Thì lúc đang thay dở, có người tới làm phiền"

Cẩm Lý nghiêng đầu thở dài. Y cũng chẳng có ý chọc ghẹo gì Thiên Chiêu đâu. Thật sự vẫn còn một chút vảy cá ở phần đuôi bị dính lại, bây giờ vẫn nằm y nguyên nơi gót chân khi đã thành người làm Cẩm Lý có chút khó chịu.

Thiên Chiêu bây giờ mới chú ý đến dáng đứng xiên vẹo, không được tự nhiên mấy của Cẩm Lý.

Ở chân Cẩm Lý lấp lánh lên vài miếng vảy bảy màu trông hết sức bắt mắt, nhưng lúc này lại như từng lưỡi dao sắc bén ghim vào da thịt của y, mơ hồ thấy được cả máu tươi lưu lại trên đôi gót chân xinh đẹp ấy.

Trong lòng dâng lên một cỗ thương xót, Thiên Chiêu ngập ngừng đưa ra lời đề nghị mà cậu thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ kĩ là có thể hay không.

Vì bây giờ Thiên Chiêu chỉ muốn đem cá nhỏ trước mặt về nhà ngay mà thôi.

"Nếu huynh không chê, có thể để ta đưa huynh về nhà của ta không? Ở ngay trên núi thôi. Sư phụ ta biết y thuật, có thể giúp huynh bóc những miếng vảy này ra an toàn hơn. Với cả, với cả…"

"Với cả làm sao?"

Thiên Chiêu khẽ cười, trong lòng cũng theo nhịp điệu lắp bắp của đồ ngốc này mà trở nên khẩn trương.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là người đầu tiên ngỏ ý muốn mời Cẩm Lý về nhà, còn tốt bụng lưu tâm đến vết thương nhỏ nhặt này của y. Giọng điệu cùng nét mặt cẩn trọng từng chút một của Thiên Chiêu làm Cẩm Lý cảm thấy như có gió xuân thổi qua lòng mình, tươi mát và chân thật vô cùng. Là sự ấm áp mà Cẩm Lý chưa từng có được trong 19 năm qua.

19 năm, nghe có vẻ ngắn với những loài vật muốn tu luyện thành người, nhưng với Cẩm Lý lại là một quãng thời gian dài đằng đẵng, cô đơn cùng tịch mịch. Vì ngay từ lúc y vừa khai nhãn, mơ hồ thu nhận hình ảnh không gian xung quanh nào là tảo bẹ, sỏi, cát đá… dưới đáy con suối này vào mắt, Cẩm Lý đã chỉ có một mình rồi.

Tủi thân thật đó, nhưng Cẩm Lý cũng đã sớm quen. Y vẫn ở lại đây, buồn chán thì ngắm hoa, ngắm mây trời, thi thoảng còn nghêu ngao hát ca một mình.

Kể cả chẳng có lời nào đáp lại, cũng sẽ ổn thôi.

Dòng suy nghĩ miên man cùng sự rung động Thiên Chiêu vô tình đem đến làm mi mắt Cẩm Lý đã cay cay từ lúc nào. Như khéo léo ẩn giấu một chút vỡ vụn của cả ngàn vì sao từ trên trời rơi xuống, được sắp xếp một cách hỗn độn vào bầu trời trong mắt y.

"Với cả nhìn huynh thế này, đầu xuân gió còn đang lớn, vết thương chưa xử lý tốt sẽ bị bệnh đó"

Cẩm Lý nghe xong liền cảm thấy, có thể gả cho người này được không nhỉ?

Uầy, lại nghĩ đi đâu đấy, con cá dễ dãi này.

"Đa tạ, nếu được thì tốt quá. Làm phiền ngươi cùng vị đạo sĩ kia rồi"

"Không phiền, không phiền"

Thiên Chiêu cười hì hì, nét mặt đã ngốc lại càng ngốc hơn.

"Chân huynh thế này đi lại cũng không tiện, hay ta cõng huynh nhé?"

"?"

"A. Nếu huynh ngại thì để ta dìu huynh đi cũng được. Chỉ là đường có chút xa…"

"Không ngại, không ngại". Cẩm Lý cười rộ lên, xua tay bắt bước lại giọng điệu của Thiên Chiêu lúc nãy. Khoảng cách giữa hai người xa lạ vốn ít bây giờ lại giống như chả hề tồn tại.

Cũng đúng, đều vì nụ cười của đối phương mà nhanh chóng cảm thấy thân quen. Cón có, cảm giác giữa người và ta dường như đã có mối liên kết nào đó, quyến thuộc từ ngàn kiếp trước.

Thiên Chiêu cẩn thận mặc lại áo vải bông cho Cẩm Lý. Y lắc đầu nguầy nguậy, một mực muốn ở phía sau trùm áo lên cả người của Thiên Chiêu vì sợ hắn lạnh, nếu không sẽ không cho hắn cõng về.

Thiên Chiêu bất lực, rốt cuộc là hắn còn phải hòa giải để "được" cõng người nào đó về hả?

Mặt trời dần buông xuống chân núi. Vài nhành hoa dại đung đưa trong gió, lá cây đan xen vào một thân mềm mại của vài ba bụi cỏ sát bên, luyến lưu như chẳng rời.

Có hai người nào đó, thiếu niên một thân cao to cõng theo thiếu niên thoạt nhìn nhỏ nhắn hơn trên lưng. Thiên Chiêu trên đường về luôn miệng nói cười nhộn nhịp, kể biết bao nhiêu chuyện của hắn từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành. Từ chuyện sư phụ nghiêm khắc trông chừng Thiên Chiêu luyện võ liên tục sáu canh giờ, cho đến chuyện hắn nghịch ngợm làm thủng một lỗ to tướng ở đáy quần của vi sư.

Cẩm Lý ghé sát đầu sang một bên chăm chú lắng nghe, thi thoảng sẽ thấp giọng cười hoặc nuông chiều theo hắn mà kẻ tung người hứng, khiến cốt truyện đi càng xa hơn.

"Thiên Chiêu vui vẻ như vậy, là do tính tình cậu ấy vốn hoạt bát thế này sao?", Cẩm Lý thắc mắc.

"Cẩm Lý chăm chú lắng nghe đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi của mình như thế, huynh ấy thật khéo léo, thật biết cách làm người ta cảm thấy không bị lạc lõng", Thiên Chiêu khịt mũi, thẹn thùng buông một tiếng cười.

Hơi thở của Cẩm Lý kề sát bên, phả nhẹ vào gáy làm vành tai Thiên Chiêu đỏ lên như máu. Y nhìn thấy hắn đã ngượng đến chín cả mặt vẫn duy trì trưng ra bộ dạng bình tĩnh mà luyên thuyên mãi. Nếu không phải vì đôi ba câu chữ bị vấp trong lúc lúng túng khó che giấu, chắc hẳn Cẩm Lý cũng đã bị vẻ ngoài này đánh lừa rồi.

Mỗi người tuy chất chứa một tâm tình khác nhau là thế, nhưng khi ở cạnh người kia lại hòa hợp đến lạ lùng. Tựa như mới gặp đã quen, lại tựa như cố nhân chia xa đã lâu, nương theo cánh ngạn cùng tìm về một hướng, nói với nhau hai tiếng "tương phùng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top