Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Khiến cho anh yêu em (1)

Đường lên núi hôm nay dường như ngắn lại mấy phần, thoáng chốc hai người cũng về đến nơi.

Thiên Chiêu ngóng từ xa đã thấy sư phụ đứng dưới mái hiên phía cổng nhà, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại. Rõ ràng một bộ dạng thấp thỏm không yên.

Cũng đúng thôi, bình thường lúc đến ngày phải xuống núi để mua những đồ dùng cần thiết trong nhà, Thiên Chiêu đi cùng lắm chỉ mất nửa ngày, xuất phát từ giữa trưa thì về trễ lắm vẫn kịp buổi cơm chiều.

Hôm nay lại tự dưng mất hút như thế, sư phụ tránh không khỏi lo lắng cho đồ đệ ngốc nhà mình. Bản tính hiền lành lại hay lo chuyện bao đồng như hắn có bị người ta lừa gạt thì cùng lắm chỉ cười hi hi vài tiếng cho qua chuyện. Mấy người có từng nghe qua người tu đạo nào lại bị bầy cáo tinh ở sâu trên núi lừa mất giỏ trái cây vất vả lắm mới hái được bên bìa rừng chưa? Nghe hoang đường lắm phải không, nhưng Thiên Chiêu vào năm 15 tuổi đã thành công biến chuyện hoang đường này thành thật. Xứng đáng được liệt vào hàng truyền kì của giới tu đạo.

Hai sư trò hắn sống ở đây, tuy nói là có gì ăn đấy, bữa cơm trải qua đa số đều đạm bạc nhưng cũng không thể vắng đi thịt cá. Sư phụ và Thiên Chiêu thường trồng một vài loại rau ăn được ở mảnh sân trước nhà, ngày nào muốn ăn thịt thì vào rừng săn bắt. Chỉ là có những thứ như đèn dầu, mắm, muối, đường... và đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày thì vẫn phải xuống núi để mua. Đều đặng một tháng bốn lần, có khi ba lần. Tháng trước mua dư thì tích trữ để dành cho tháng sau.

Những lần xuống núi, Thiên Chiêu vì tránh để sư phụ lo lắng nên sẽ tranh thủ thời gian, rất nhanh chóng trở về.

Hôm nay lại gặp phải chú cá chép nhỏ, trò chuyện một hồi, còn phải cõng theo người nào đấy trên lưng, Thiên Chiêu mơ hồ quên mất cả thời gian. Giữa đường đi Cẩm Lý vì gió thổi nhè nhẹ cùng mấy câu chuyện trên trời dưới đất mà Thiên Chiêu kể, chẳng biết đã mơ màng thiếp đi từ lúc nào. Thiên Chiêu huyên thuyên một hồi không thấy người kia đáp lời, rất tinh ý mà chậm lại bước chân. Sợ đường đi gập ghềnh sỏi đá, nếu di chuyển với tốc độ quá nhanh sẽ làm y tỉnh giấc.

"Tiểu tử, đi cũng biết đường về nhà rồi à?"

"Ai đây?"

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của đồ đệ, lại liếc thấy trên lưng hắn mang theo một người tóc xám bạc được ủ kĩ trong cái áo vải bông dày. Sư phụ chẹp miệng, giọng điệu từ trách móc chuyển sang lo lắng, tên nhóc này lại mang gì về nhà nữa đây.

Thiên Chiêu nhanh trí nặn ra nụ cười vui vẻ nhất hòng xoa dịu vị vi sư nóng tính nhà mình. Nhưng rơi vào mắt sư phụ đã nhanh chóng trở thành một nụ cười ngốc, ngốc không thể tả.

"Có chút chuyện xảy ra nên con về hơi trễ. Sư phụ, người đã dùng cơm chưa?"

"Còn đợi tiểu tử ngươi nhắc nhở à. Ăn xong từ lâu rồi, chờ ngươi về rửa chén."

Thiên Chiêu nghe thấy mới yên tâm, gật đầu cười hì hì vài tiếng.

"Sư phụ hỏi con đấy, ai đây?"

"Một vị bằng hữu mới quen. Huynh ấy tên Cẩm Lý, là cá chép tinh con kết bạn được ở con suối dưới chân núi. Chuyện dài lắm, nhưng mà huynh ấy gặp vài vấn đề ngoài ý muốn trong kì thay vảy, nên con mới đề nghị đưa về nhà cho sư phụ cứu chữa."

"Con không đi thì thôi, chỉ cần bước chân ra khỏi nhà là có việc cho ta làm."

"Thôi, đem người vào trong trước đã."

Sư phụ lười biếng phất tay áo, quay lưng bước vào nhà, Thiên Chiêu mang người đi theo sau. Tiếng bước chân đập lên cỏ đều đều vang lên trong không gian tịch mịch của núi rừng.

Tên đồ đệ ngốc không sao thì tốt rồi, chỉ là lần này lại đem về một con cá chép tinh. Hay thật, lần nào cũng mang về những thứ không giống nhau. Chẳng biết do nhân duyên thằng bé này tốt hay mọi chuyện bao đồng của thế gian đều vây quanh nó nữa.

Sư phụ thở ra một hơi, toang bước chân đi lấy đèn dầu, thắp thêm một ngọn đặt trên đầu giường. Ánh sáng màu vàng nhạt nhanh chóng lan tỏa khắp gian phòng, hắt lên cái bóng của Thiên Chiêu vẫn đang giữ khư khư Cẩm Lý trên lưng.

Sư phụ ngồi vào ghế, hướng về hắn hất mặt ý bảo Thiên Chiêu để người xuống.

Thiên Chiêu cẩn thận đặt Cẩm Lý ngồi lên giường, xoay người đỡ y nằm xuống, lại kĩ càng vén lại mép chăn bông rồi mới yên tâm tránh qua một bên nhìn sư phụ bắt mạch trị thương.

"Bị nhiễm lạnh rồi, quần áo vẫn còn ẩm, con đi mang một bộ y phục mới đến đây. Y cần thay ngay để làm ấm người."

Thiên Chiêu khản trương gật đầu, lập tức đi đến tủ gỗ lấy ra bộ y phục mà bản thân ít dùng tới nhất rồi mang đến bên giường.

"Thay y phục cho người ta đi."

"Dạ?"

"Ta bảo con thay y phục cho người ta đi. Hay muốn ta thay hộ?"

Sư phụ nhướng mày, thoáng chút bất lực nhìn đồ đệ nhà mình. Người là do ngươi đem về, không tự mình động chả lẽ lại chờ ta động hay sao.

Thiên Chiêu nhớ lại dáng vẻ nhìn thấy Cẩm Lý lần đầu tiên. Chỉ cách đây mấy canh giờ nên dường như vẫn còn in hằn rất rõ trong cái đầu nhỏ của hắn. Hai gò má Thiên Chiêu lập tức đỏ lên như trái cà chua chín. Vội vàng xua tay bảo sư phụ tránh mặt, khi nào xong sẽ gọi người vào.

"Làm gì vậy chứ, ta cũng đâu phải lão dê xồm."

Sư phụ lắc đầu, chắp tay sau lưng tiêu sái bước ra khỏi phòng. Trước khi đi không quên khép hờ cửa, còn cao giọng chọc ghẹo Thiên Chiêu da mặt vốn đã mỏng dính.

"Đừng có làm gì con người ta đấy."

Quả nhiên, mặt Thiên Chiêu lập tức đỏ lên thêm một tầng.

Lão sư phụ ngồi bên ngoài nghêu ngao hát ca, thi thoảng lại nhấp môi chút rượu. Mùi vị cay nồng xộc lên mũi càng khiến lão thêm khoái chí, Nữ Nhi Hồng này là lần trước được vị bằng hữu ghé thăm nhà tặng cho. Rượu có tiếng quả nhiên vẫn ngon hơn so với mấy bầu nước lã mà lão uống quanh năm ở đây nhiều.

Hoặc do trăng đêm nay sáng, chiếu hết cả sân vườn, lung linh êm dịu mới làm người ta có nhã hứng đến thế.

Chẳng biết đã qua bao lâu, áng chừng nửa nén hương sau mới thấy Thiên Chiêu đẩy cửa vội bước ra. Sư phụ còn chưa kịp quay lại hỏi đã bị hắn ném cho một tiếng thông báo không đầu không đuôi rồi co giò gia tăng tốc lực chạy mất.

"Gì đây? Không phải là đã làm gì con người ta thật đấy chứ?"

Vi sư ôm theo một bụng thắc mắc tiến vào trị thương. Vừa đẩy cửa đã thấy Cẩm Lý ngồi ngẩn ngơ trên giường, trên người là bộ y phục màu xanh lục mới được thay ra. Mái tóc xám bạc của y buông thõng xuống, lòa xòa che đi sườn mặt tinh tế, vài lọn còn vắt ngang qua vai. Trông cả người Cẩm Lý nhu hòa, thấp thoáng chút sinh khí khác hẳn với lúc mới đưa về nhà.

"Ngươi tên gì?"

Lão sư phụ ngồi xuống đối diện, chìa tay cẩn thận bắt mạch cho y.

"Tên là Cẩm Lý. Xin hỏi ta có thể gọi vị đạo sĩ đây là?"

"Ta tên Hoàng Diệp, cứ gọi ta là lão Hoàng hoặc Hoàng đạo sĩ gì đó đi. Tùy ý ngươi, ta cũng không quan trọng lắm"

"Hoàng đạo sĩ, cảm ơn người."

"Là tên đồ đệ ngốc của ta đem ngươi về, ngươi đã cảm ơn nó chưa?"

"..."

Một trận im lặng kéo đến. Lão Hoàng nghiêng người sang một bên, híp mắt nhìn thấy gò má Cẩm Lý đã ửng hồng, đầu cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

"Thanh niên các người kì lạ thật đấy, sao hỏi đến cái gì cũng có thể ngại ngùng vậy?"

Cẩm Lý giật mình, lắc đầu nguầy nguậy.

"Ta, ta sẽ cảm ơn hắn sau. Đa tạ ơn cứu giúp của hai vị. Ơn này ta không biết phải báo đáp thế nào…"

"Ngươi làm bạn với Thiên Chiêu là được rồi."

"Hả?"

"Thiên Chiêu có vẻ rất xem trọng ngươi. Từ lúc đưa ngươi về đến giờ, ta nhìn thấy nó lúc nào cũng nhẹ nhàng, cứ như sợ làm ngươi vỡ đi vậy."

Cẩm Lý vừa à một tiếng, lão Hoàng đã bồi thêm.

"Lúc ta nhặt được Thiên Chiêu dưới chân núi, nó chỉ là đứa trẻ mấy tháng tuổi, không biết cha mẹ là ai, cũng chẳng biết từ đâu đến. Chỉ có một mảnh giấy ghi vài lời ngắn gọn cùng cái tên Thiên Chiêu được đề ở cuối dòng."

Cẩm Lý ngẩng người lắng nghe, thì ra Thiên Chiêu cũng giống y, đến với nhân gian này nhưng lại không biết phụ mẫu mình là ai.

"Lúc đó đạo hạnh ta chỉ mới bắt đầu có tiến bộ. Như bao người khác, ta thu xếp đồ đạc, một lòng hướng về ngọn núi này để tu luyện. Vì còn phải lo cho bản thân, cũng sợ không thể kham nổi một hài tử bé tí. Nhưng khi Thiên Chiêu siết chặt lấy ngón tay ta trong cơn mộng mị, ta đã nghĩ giữa mình và đứa trẻ này hẳn là có duyên rồi đi. Nên ta mới mang theo nó lên núi, chăm sóc dạy dỗ đến bây giờ."

"Thiên Chiêu không có bạn, từ nhỏ đến lớn chỉ lủi thủi một mình. Mà ở ngọn núi này ngoài các lão nhân như ta và vài loài vật tu tinh thì đào đâu ra bạn bè cho nó bây giờ."

"Nay ngươi xuất hiện, ta thấy nó đặt tâm tư lên ngươi không ít, hi vọng ngươi có thể cùng nó làm bạn. Như thế đã là lời cảm tạ tốt nhất đối với ta rồi."

Cẩm Lý ngồi nghe một hồi, trong lòng thật thương xót hắn.

Bị phụ mẫu bỏ rơi từ lúc nhỏ lại có thể lớn lên lạc quan vui vẻ giữa nơi cảnh vật hoang vu chỉ có rừng và núi như thế này. Có lẽ bản tính Thiên Chiêu vốn đã lương thiện và tích cực rồi đi, hắn không những không để mình trôi đi nhàm chán giữa lối sống tu đạo ảm đạm, lúc cười lên còn rực rỡ đơn thuần như thái dương soi rọi vào thế giới của người khác.

Không thể phủ nhận rằng lúc nhìn thấy Thiên Chiêu cười, đôi mắt long lanh to tròn híp lại, khuôn miệng nhỏ nhắn cùng sống mũi thẳng tấp dường như đều đang cười cùng hắn. Tuy nhìn có chút ngốc, nhưng lại là một bộ dạng hạnh phúc đến chân thật.

Cẩm Lý siết chặt tay, cảm thấy quen biết Thiên Chiêu có lẽ là món quà lớn mà ông trời cần rất nhiều thời gian mới mang đến cho y chăng.

"Được, Hoàng đạo sĩ. Ta hứa với ông."

Lão Hoàng gật đầu hài lòng, nâng tay Cẩm Lý đặt về chỗ cũ, chuyển qua chữa trị cho vết thương ở gót chân y. Mất một lúc lâu, ông gắp ra từng miếng vảy còn sót lại rồi cẩn thận băng bó, dặn dò vài tiếng mới chịu rời đi.

Cẩm Lý nhìn băng gạc trắng toát ở dưới chân, thở dài một hơi. Năng lực tự phục hồi vết thương y vốn không thể áp dụng được khi trở thành người. Vì quanh năm suốt tháng luôn ở dưới suối, chân thân là con cá chép, vô cùng nhàn nhã sống qua ngày nên ngoài chuyện có chút pháp lực ít ỏi, Cẩm Lý cũng chẳng đòi hỏi gì thêm.

Nhưng biến thành người đối với y lại là một sự hạn chế. Vì vậy mà Cẩm Lý chẳng mấy khi rời khỏi con suối kia, bình đạm sống với chân thân nhỏ bé suốt 19 năm trời.

"Ui chao giật cả mình!"

Nghe bên ngoài có tiếng hét, Cẩm Lý khẽ giật mình, tay níu chặt tấm chăn nhìn chằm chằm về phía cửa.

"Tiểu tử, ngươi lấp ló trước cửa phòng mình làm cái gì? Sao không vào đi."

"Sư phụ, sư phụ, người nói nhỏ thôi. Cẩm Lý thế nào rồi ạ?"

"Khỏe hơn nhiều, vết thương cũng xử lý xong rồi. Cái gì đây, cháo à? Mau đem vào cho nó đi. Nhìn sắc mặt xanh xao như thế chắc cả ngày chưa bỏ gì vào bụng rồi."

Tiếng bước chân rời đi được một lúc, Cẩm Lý im lặng nghe ngóng, từ đầu đến cuối vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

"Cái đồ ngốc này…"

Cẩm Lý vén chăn bước xuống giường. Do gót chân đang không tiện cho việc đi lại nên y phải dồn toàn lực vào phần mũi chân, cẩn thận nhích lên từng bước nhỏ.

Lắc vàng dưới cổ chân thanh mảnh đính kèm lục lạc, va vào nhau vang lên leng keng, âm thanh vui tai ngân nga theo nhịp bước của Cẩm Lý. Lại như tốt bụng muốn báo hiệu cho người nào đó đang lấp ló ngoài cửa rằng chủ nhân của nó đã sắp đến gần.

Cánh cửa mở ra, đối diện Cẩm Lý là Thiên Chiêu một tay bưng chén cháo nóng hổi còn nghi ngút khói. Hai người không hẹn cùng nhau quay mặt sang hướng khác, Cẩm Lý ho giả lả vài tiếng rồi nhỏ giọng kêu Thiên Chiêu vào phòng.

Đặt chén cháo xuống bàn, hai người ngồi đối mặt nhau, trầm mặc không nói. Thiên Chiêu thấy vậy bèn chủ động lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

"Cháo còn nóng, huynh ăn đi kẻo nguội."

"Đa tạ."

Cẩm Lý cứng đờ nhấc tay lên, qua loa thổi vài cái đã đưa vào miệng, kết quả là bị bỏng mất một mảng nhỏ ở viền môi. Y giật mình buông chiếc muỗng xuống làm cháo văng lên tứ tung, rơi cả vài hạt li ti vào cổ tay của Thiên Chiêu.

"Cẩn thận một chút!"

Thiên Chiêu không kịp suy nghĩ đã dùng hai tay bưng mặt Cẩm Lý, cẩn thận đưa ngón cái dò xét khóe môi đã đỏ lên vì nóng. Hết miết qua rồi lại chặm xuống, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nơm nớp lo sợ làm y đau.

Cẩm Lý ngẩn người nhìn hàng lông mày vốn đã đậm nét của Thiên Chiêu chau lại, kề sát gương mặt y. Gần đến nỗi có thể nghe thấy được từng hơi thở, đếm được từng nhịp tim trên người đối phương.

'thịch'

Như có cả ngàn con kiến bò trong lồng ngực, nhộn nhạo không yên, ngứa ngáy liên hồi. Cẩm Lý cảm thấy không xong rồi.

"Ta, ta không sao."

Cẩm Lý khẽ cựa quậy, vùng ra khỏi hai bàn tay của người kia đang đặt trên má mình mà vô thức siết chặt. Cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay của Thiên Chiêu làm cả người y cũng âm thầm nóng ran theo từ lúc nào.

Thiên Chiêu giật mình rụt tay lại, bất giác ngồi thẳng lưng. Trong đầu văng vẳng vài tiếng mắng người nhưng thật ra lại giống như đang mắng chính mình hơn.

"Cẩm Lý!"

"Hở?"

"Ăn cháo."

"Ờ."

Không gian lại tiếp tục rơi vào một mảng im lặng.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Cẩm Lý ghét nhất là loại không khí trầm tư đột ngột như thế này. Y nghĩ tới lúc rồi, mình cũng nên giả ngốc để đập tan sự im lặng này đi thôi.

"Ta 18 tuổi, cuối năm nay sẽ 19."

"Vậy ta hơn ngươi một tuổi. Ta gọi ngươi là A Chiêu nhé?"

"Hả? À, được, được chứ."

"A Chiêu."

Cẩm Lý cong mắt cười, thu được một người bạn, còn là một đệ đệ nhỏ. Kì thay vảy này đến đột ngột như vậy có khi lại là sự an bài của ông trời cũng nên.

Nghĩ đến câu chuyện Hoàng đạo sĩ kể lúc nãy, Cẩm Lý cảm thấy có khi giữa mình và Thiên Chiêu cũng có duyên ấy chứ. Nếu không đúng lúc Cẩm Lý thay vảy, Thiên Chiêu sao có thể vừa hay xuất hiện như thế được. Dù tình tiết lúc gặp nhau có hơi ba chấm, nhưng cũng rất tốt, trước ngượng ngùng bao nhiêu về sau sẽ thân thiết bấy nhiêu mà.

Nghĩ đến đó cá chép nhỏ đã cao hứng cười tủm tỉm. Thật sự không sợ cô đơn nữa, 19 năm của y trải qua vô nghĩa bao nhiêu, cuối cùng cũng có người bầu bạn rồi.

Thiên Chiêu nhìn thấy đôi mắt Cẩm Lý vốn đã sáng nay lại càng vì niềm vui mà trong veo hơn, cảm giác muốn yêu thương và bảo vệ người kia đột ngột dâng lên trong lòng. Như sóng nhỏ cuộn trào, lại như có chiếc móng vuốt cào vào một loại bản năng không tên nào đó.

Thiên Chiêu cũng không rõ loại xúc cảm này là gì, chẳng ai dạy cho hắn thế nào là động tâm, thế nào là tình yêu cả. Từ nhỏ đến lớn chỉ có sư phụ là người hắn tiếp xúc nhiều nhất, về nhì là vài con vật trong rừng cùng Thiên Chiêu chơi đùa chạy nhảy. Khó có ai để hắn có cơ hội hàn huyên nhiều như hôm nay, vì vậy mà Thiên Chiêu vô cùng trân trọng Cẩm Lý, lại càng muốn thân thiết hơn với y.

Ý định thân thiết vừa nảy ra trong đầu, Thiên Chiêu cũng nhịn không được cúi thấp người, khẽ cười một tiếng.

Dưới ánh đèn thắp sáng cả gian phòng, Cẩm Lý chậm rãi một muỗng rồi lại một muỗng, chẳng bao lâu đã hết cả bát cháo đầy. Lần đầu tiên ăn thức ăn của loài người làm Cẩm Lý có chút lạ miệng, nhưng quả thật là trù nghệ của Thiên Chiêu không tệ tí nào.

"A Chiêu trù nghệ tốt ghê đó."

"Huynh thích không?"

"Thích lắm. Lần đầu tiên ta ăn thứ nóng nóng sệt sệt này, nhưng quả thật ngon hơn tảo và rong dưới đáy suối nhiều."

Nghe đến đây trong lòng Thiên Chiêu lại dâng lên một trận chua xót. Ít ra hắn còn có sư phụ ở bên chăm sóc, nấu ăn và dạy dỗ. Còn Cẩm Lý 19 năm qua lại chẳng có ai bên cạnh, cô đơn biết bao nhiêu.

"Thế sau này ngày nào cũng nấu cho huynh ăn. Món này gọi là cháo. Nhân gian còn rất nhiều đồ ngon, từ từ cho huynh thưởng thức hết, có chịu không?"

"Chịu!"

Cẩm Lý tròn xoe mắt, còn có món ngon hơn cả thứ lỏng lỏng sệt sệt này cơ á. Sớm biết nhân gian còn thứ có thể luyến lưu tâm hồn y đến vậy thì Cẩm Lý đã hóa thành người đi xuống núi du ngoạn một chuyến rồi. Tảo bẹ và sinh vật phù du dưới đáy suối, y ăn mãi cũng chán. Nhưng ngoài những thứ đó ra thì còn gì nữa đâu, căn bản là không hề có sự lựa chọn.

Thiên Chiêu chống cằm nhìn Cẩm Lý, trong lòng ngọt ngào như có hương hoa bao quanh. Lại tựa như màn sương mù màu đỏ vây kín hắn vào một vòng tròn trong mắt người kia, quẩn quanh không lối thoát.

Thấy Cẩm Lý vui đến nỗi hóa thành một đứa trẻ như thế, Thiên Chiêu đã nhanh chóng ấp ủ một thực đơn hoành tráng trong đầu. Muốn ngày nào cũng có thể nhìn thấy Cẩm Lý vì sự quan tâm của hắn mà cười lên rạng rỡ như thế này.

Lại nói, trù nghệ mà sư phụ dạy cho Thiên Chiêu phòng thân những lúc ông bận rộn công việc phải xuống núi, quả nhiên là không thừa tí nào nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top