Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❋ 016. Dư Đằng Minh: Chướng mắt cậu.

Edit+Beta: Mel

Cho đến hôm nay, Dư Đằng Minh mới phát hiện thân hình mập mạp của Nhiễm Ninh hóa ra lại mềm mại như vậy.

Toàn thân không có một vết tích nào, trơn bóng mềm mại. Ở nhà họ Dư mấy tháng, làn da của Nhiễm Ninh trắng hơn trước rất nhiều, lúc này cậu cảm thấy đối phương rất giống cái bánh gạo bọc bột đậu tương, không khỏi cắn một ngụm.

"Đau!"

Nhiễm Ninh bị cậu cắn, lập tức thẳng người muốn chạy trốn, Dư Đằng Minh ôm eo cô kéo cô ngồi xuống, hai cánh mông đầy thịt áp vào giữa háng cậu, gáy cô chạm vào mũi cậu.

Nặng quá.

Thơm quá.

"Anh Minh, anh không sao chứ?"

"Em, em sợ."

Giọng nói rụt rè của Nhiễm Ninh truyền đến, hơi thở của Dư Đằng Minh gấp gáp hơn vài phần, dương vật trong quần đã cương cứng cọ xát lên mông Nhiễm Ninh, đờ đẫn nói: "Không phải cậu đã nói sẽ nghe lời tôi sao?"

Cậu cố định cơ thể của Nhiễm Ninh, không cho cô lộn xộn.

Nhiễm Ninh không thể động đậy, để mặc cho cậu di chuyển bừa bãi, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Ban đầu, Dư Đằng Minh không có ý định tiến xa như vậy.

Nhưng Nhiễm Ninh quá ngốc nghếch, thật sự cái gì cô cũng đều nghe theo cậu.

Yêu cầu đầu tiên của cậu là bảo Nhiễm Ninh xách cặp đi học cho mình mỗi ngày.

Nhiễm Ninh ngoan ngoãn làm theo.

Yêu cầu thứ hai của cậu là để Nhiễm Ninh giải quyết những món ăn mà cậu không muốn ăn.

Nhiễm Ninh vẫn như cũ làm theo, phần rau dưa cậu kén ăn bỏ lại cô cũng ăn.

Tới yêu cầu thứ ba, Dư Đằng Minh ngập ngừng nói: "Cởi áo ra."

Nhiễm Ninh đỏ mặt cởi áo. Ngực của cô lại phát triển thêm một chút, áo ngực đã chật rồi.

Dư Đằng Minh lại yêu cầu cô cởi áo ngực.

Cô gái ngoan ngoãn để lộ cặp vú trần trụi.

Tới nước này Nhiễm Ninh vẫn không phản kháng, Dư Đằng Minh càng to gan hơn.

Ngày hôm đó, cậu đã chơi với ngực của Nhiễm Ninh một lúc lâu, sờ đến mức đầu vú của cô cương cứng lên mới chịu tha.

Ngực cũng chơi qua rồi, Dư Đằng Minh nói: "Cởi quần ra."

Lần này Nhiễm Ninh không chịu.

"Không nghe lời à?" Dư Đằng Minh lại uy hiếp cô.

Cô gái ngập ngừng: "Cái này không được đâu ạ."

"Tôi nói được thì là được."

"Vậy..." Nhiễm Ninh nói, "Em cởi, anh phải chịu trách nhiệm với em cơ."

Chịu trách nhiệm à?

Dư Đằng Minh đáp lại một tiếng: "Được thôi."

"Thật ạ?"

"Dài dòng."

Dưới sự thúc giục của cậu, Nhiễm Ninh mở rộng đôi chân trần của mình ra.

Dư Đằng Minh nghĩ, trên đời này quả thật là có một bữa cơm miễn phí.

May mắn là chỉ có một mình cậu phát hiện ra.

"Anh Minh, dì Lưu vẫn còn ở đây, chúng ta sẽ bị phát hiện mất..."

Giọng nói của Nhiễm Ninh gọi hồn Dư Đằng Minh về.

Tất nhiên cậu hiểu rằng sẽ rất dễ bị phát hiện.

Nhưng cậu thật sự rất nhớ thân thể của Nhiễm Ninh, cộng với vẻ ngoài ngoan ngoãn của cô, làm sao cậu có thể kiềm chế dục vọng của mình bây giờ?

Con bé mập này tự nhảy vào bẫy, cậu mà buông tha cơ hội này thì chính là thằng ngu rồi.

Đêm nay, cậu tuốt cả nửa ngày vẫn chưa bắn được đành gọi Nhiễm Ninh vào phòng, bảo Nhiễm Ninh nằm trên giường quay lưng về phía mình, sau khi dặn cô không được mở mắt, cậu móc dương vật của mình ra tự an ủi.

Chỉ cần như vậy là được, cậu chỉ cần nhìn thân thể cô mà thôi, cố tình Nhiễm Ninh lại quay đầu lại.

Cô gái ngạc nhiên liếc nhìn người anh em của cậu, ngay lập tức mặt đỏ bừng.

"Anh Minh, sao anh lại lấy thứ đó ra thế?" Cô bò dậy, nhắm chặt mắt muốn rời đi.

Dư Đằng Minh đang sướng, thấy cô đã phát hiện ra mình đang làm gì, cậu cũng không thèm giả vờ nữa, ôm cô gái vào lòng, kéo quần ngoài của cô ra, cọ xát bên ngoài quần lót của cô.

"Em không muốn."

"Anh Minh, anh buông em ra đi."

Nhưng việc Nhiễm Ninh có đồng ý hay không, Dư Đằng Minh không quan tâm.

Cậu chỉ muốn phát tiết dục vọng mà thôi.

Dương vật chọc vào nơi mềm mại một hồi, Dư Đằng Minh càng lúc càng muốn bắn, không kìm được mà đưa tay vào trong áo Nhiễm Ninh.

"... Đừng mà!" Nhiễm Ninh lại kháng cự, hai tay đều bị Dư Đằng Minh giữ chặt, cô chỉ có thể vặn vẹo người để trốn. Dư Đằng Minh không chút khách khí nhào nặn bộ ngực mềm mại của cô gái trong lòng bàn tay.

Nhiễm Ninh kìm lại tiếng rên rỉ, khịt khịt mũi.

Nếu cô khóc, Dư Đằng Minh nghĩ, cậu sẽ không dỗ cô đâu.

Là chính Nhiễm Ninh nói cô sẽ nghe lời cậu mà.

Tiếng khóc nức nở yếu ớt của Nhiễm Ninh khiến cậu bực bội, Dư Đằng Minh nhịn xuống sự khác thường này, bắn tinh vào mông Nhiễm Ninh.

Sau khi phát tiết dục vọng xong, Dư Đằng Minh có chút mủi lòng với Nhiễm Ninh.

"Cậu khóc cái gì cơ chứ?" Cậu đè lên người cô, lười biếng hỏi: "Có cái gì đâu mà khóc?"

Nhiễm Ninh trầm mặc không nói, hất cái tay đang đặt trên ngực cô ra.

"Được rồi, tôi không chạm vào cậu nữa." Dư Đằng Minh rút tay ra, "Được chưa?"

"... Chưa được đấy.." Nhiễm Ninh quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe, tức giận nhìn chằm chằm Dư Đằng Minh, dùng giọng mũi nói: "Anh, anh thật quá đáng."

Quá đáng?

Dư Đằng Minh nghĩ, hình như có một chút thật.

Từ lúc Nhiễm Ninh ngoan ngoãn cởi quần ra, cậu càng không kiêng nể gì.

Buổi tối cậu không đến phòng của Nhiễm Ninh nữa bởi vì ban ngày có thể phát tiết được rồi.

Đầu tiên là bắt Nhiễm Ninh cởi quần cho cậu xem, lừa cô là đang kiểm tra giúp, sau đó lại yêu cầu Nhiễm Ninh sờ dương vật của cậu qua quần.

Cho đến hôm nay, cậu trực tiếp phát tiết trên người Nhiễm Ninh.

Cậu đã làm thật đâu?

Có cắm vào cũng không sao cả, Nhiễm Ninh sẽ không phản kháng.

Muốn bắn vào trong cơ thể cô.

Dư Đằng Minh tính toán xong rồi.

Có thể chuẩn bị bao cao su, cậu nghĩ.

"Quá đáng chỗ nào?" Dư Đằng Minh lãnh đạm nói.

"Anh thực sự sẽ chịu trách nhiệm với em sao?" Nhiễm Ninh khổ sở nhìn cậu: "Em, về sau em không thể kết hôn, anh sẽ cưới em à?"

"Sao có thể chứ." Dư Đằng Minh theo bản năng nói: "Nếu không thể kết hôn, tôi sẽ giới thiệu đối tượng cho cậu."

Có điều, bạn bè của cậu có lẽ không thích Nhiễm Ninh béo đâu, vẫn phải để Nhiễm Ninh giảm cân thôi, nếu không thì dù cậu có giúp cô đi chăng nữa thì cũng sẽ không có ai thích Nhiễm Ninh.

Nước mắt Nhiễm Ninh lập tức rơi xuống: "Những việc sau khi kết hôn mới có thể làm em đều làm với anh rồi, còn ai muốn cưới em nữa."

Dư Đằng Minh nhận ra điều gì đó không ổn: "Chờ đã, cậu sẽ không cho rằng chúng ta đang... làm?"

Cậu ám chỉ động tác cắm vào, phản ứng của Nhiễm Ninh càng lớn hơn.

"Chẳng lẽ không phải sao?" Nhiễm Ninh nức nở: "Ngay cả, cái kia, anh lấy cả cái thứ kia ra rồi còn gì."

Dư Đằng Minh vỡ lẽ, hóa ra trong thế giới của Nhiễm Ninh, khi một chàng trai rút dương vật của mình ra thì chính là đã làm tình rồi.

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Dư Đằng Minh chỉ cảm thấy oan uổng, cậu không lưu tình nói: "Làm ơn đi, chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi có ý với cậu à?"

Vừa nói xong, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một cảm xúc gọi là hối hận chợt nảy sinh trong lòng Dư Đằng Minh.

Nhiễm Ninh nhìn cậu.

Đôi mắt ấy ẩn chứa những cảm xúc khó tả, khiến Dư Đằng Minh hoảng sợ.

Dư Đằng Minh há mồm muốn giải thích, nhưng cậu không biết nên giải thích cái gì bây giờ.

Cậu không cảm thấy mình sai chỗ nào hết.

Nhiễm Ninh lấy tay lau nước mắt.

"Về sau, em sẽ không nghe lời anh nữa." Nhiễm Ninh nói, "Anh nói không giữ lời."

Cô gái nói xong, bỏ đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top