Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46: Cậu chính là Tần Mã Nghiêu? (Góc nhìn của Tần Kiêu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nơ

Trong khoảng thời gian này, Tần Kiêu vẫn luôn chuẩn bị cho màn cầu hôn lẫn tỏ tình của mình, nhưng còn chưa đâu vào đâu thì cơn say đêm qua đã phá hỏng mọi kế hoạch của anh.

Nhìn dáng vẻ của Đường Khê, nhất định là cô đã nhận ra tình cảm của anh rồi.

Một khi đã như vậy, anh chỉ có thể thú nhận trước kế hoạch này.

"Đường Khê, anh thích em, đã thích từ rất lâu rồi. Hiện tại, anh muốn trịnh trọng bày tỏ tấm chân tình này với em."

Nói xong, anh dừng lại, nhìn vẻ mặt yên lặng chờ đợi của Đường Khê, ngón tay có chút căng thẳng mà run lên, đầu óc trống rỗng.

Anh không biết phải nói gì.

Anh đã viết ra những lời thổ lộ mình muốn nói, anh đã viết rất nhiều, cũng đã mô phỏng cảnh tượng khi mình tỏ tình, nhưng ngay lúc này, ở trước mặt cô, anh chẳng thể nhớ nổi dù chỉ một chữ.

Tần Kiêu mím môi, im lặng một lúc, sau đó giả vờ bình tĩnh nói với Đường Khê: "Đường Khê, đợi anh một lát, rượu đã phá hỏng kế hoạch của anh, mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên anh cần phải chuẩn bị một chút."

Đường Khê gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô nói: "Được, anh đi chuẩn bị đi, em đợi anh."

Tần Kiêu xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng sách, mở ngăn kéo dưới bàn lấy ra một tập giấy thật dày, trong đó viết đầy những điều anh muốn nói.

Nhưng mấy ngày nay, anh nghĩ ra được cái gì thì viết cái đó, không có thời gian chỉnh sửa lại.

Anh không hài lòng với bản thảo tỏ tình này, vốn định chỉnh sửa rồi mới tỏ tình với Đường Khê, nhưng bây giờ phát sinh sự việc ngoài ý muốn, thế nên anh chỉ có thể sử dụng bản thảo chưa qua chỉnh sửa này.

Đây đều là anh tự viết, chỉ cần nhìn sơ là có thể nhớ được.

Anh đọc lướt bản thảo tỏ tình, bàn tay cầm tờ giấy càng lúc càng run.

Anh không nhớ được!

Tại sao lại phát sinh loại chuyện này chứ!

Tần Kiêu vô cùng khó chịu với chính mình.

Anh nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, đã mười lăm phút trôi qua, anh vẫn không thể đọc thuộc lòng nội dung tỏ tình trong bản thảo.

Đường Khê vẫn đang đợi anh.

Trống ngực bởi vì căng thẳng mà đập dữ dội, một khi buông bản thảo ra là anh không biết phải nói gì.

Anh cũng nghĩ đến việc bảo Đường Khê cho mình thêm hai ngày nữa, nhưng những hình ảnh say sỉn rời rạc vào tối hôm qua lại hiện lên trong đầu anh.

Thôi, cứ vậy đi.

Còn gì mất mặt hơn đêm qua nữa đâu.

Anh sửa sang quần áo, chỉnh lại đầu tóc trước gương, sau đó cầm lấy tập bản thảo thật dày. Khi đi đến cửa phòng ngủ, anh chợt phát hiện dưới chân mình đang mang một đôi dép lê.

Rất không trang trọng.

Anh xoay người, đi đến phòng quần áo đổi sang giày da, sau đó mở cánh cửa nối thông phòng ngủ với phòng quần áo, chậm rãi bước vào phòng ngủ.

Đường Khê ngẩng đầu, thấy trên tay anh cầm một xấp giấy thì sửng sốt.

Anh muốn làm gì?

Đừng có nói là nãy giờ sao chép mấy câu trên mạng để tỏ tình với cô nhé.

Thời học sinh, Đường Khê cũng nhận được rất nhiều thư tỏ tình từ các bạn nam, mặc dù không đọc kỹ nhưng chỉ cần liếc qua cũng đủ biết bên trong toàn là những câu sao chép từ trên mạng.

Việc một người đàn ông tỏ tình bằng những câu nói hay trên mạng cũng là chuyện thường tình.

Dù sao thì không phải ai cũng có thể viết được những câu sến súa như vậy.

Tần Kiêu càng không giống kiểu người có thể nghĩ ra những lời tỏ tình nổi da gà đó.

Nhưng mà có cần viết nhiều như vậy không?

Đường Khê thoáng thấy mặt giấy cuối cùng trong tay anh chi chít chữ, cho dù nét chữ của anh có to, có bay bổng đến đâu mà viết nhiều tờ như vậy thì rốt cuộc là có bao nhiêu chữ.

Tần Kiêu thấy cô nhìn chằm chằm bản thảo trên tay mình, vẻ mặt sượng ngắt, đáy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ xấu hổ, lông mi khẽ cụp xuống, khuôn mặt bình tĩnh mang theo chút sắc thái "sống không còn gì luyến tiếc", anh giải thích, "Anh không nghĩ hôm nay sẽ thổ lộ, cho nên không được chỉn chu lắm."

Đường Khê ngay lập tức hiểu ý của anh, anh là muốn đọc bản thảo.

Đường Khê tốt bụng nói: "Có thể."

Dù sao cũng nhiều chữ như vậy, quả thật không dễ ghi nhớ.

Tần Kiêu nghiêm túc nói: "Vậy anh bắt đầu nhé."

"Đường Khê, có thể trở thành chồng của em là điều vinh hạnh nhất đối với anh. Điều đầu tiên anh muốn nói với em là, anh cưới em không phải xuất phát từ nguyện vọng của người lớn trong nhà, mà là anh cam tâm tình nguyện cưới em. Sở dĩ lấy cớ người lớn trong nhà thích em nên mới cưới em, là bởi vì anh có một người anh rể, anh vẫn luôn cảm thấy, anh ấy chính là tên cầm thú."

Đường Khê: "..."

Không phải là muốn thổ lộ với cô sao?

Sao tự nhiên đá xéo anh rể thế?

Hay là... Anh cầm nhầm bản thảo?

"Mười năm trước, chuyện làm ăn của Tập đoàn Ích Viễn không được suôn sẻ, suýt chút nữa đã phá sản, anh rể lại nhân cơ hội đó lấy việc liên hôn làm điều kiện để giúp đỡ Tập đoàn Ích Viễn, muốn cưới chị gái của anh, mà anh, năm đó đã gặp được em."

Cái năm Tần Kiêu gặp Đường Khê, cũng là năm Tập đoàn Ích Viên đang trên bờ vực phá sản do thiếu hụt vốn.

Tập đoàn Ích Viễn được sáng lập bởi ông nội của Tần Kiêu, sau nhiều thập kỷ phát triển, các sản nghiệp dưới trướng liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, có thể nói là hào môn danh xứng với thực ở chốn Nam Thành.

Tần Kiêu đã ngậm thìa vàng từ trong trứng nước, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chị gái Tần Xu của anh là cô chiêu nức tiếng chốn Nam Thành lúc bấy giờ, là cô cả kiều diễm động lòng người nhất trong giới thượng lưu.

Kể từ khi Tần Kiêu có ký ức đến nay, anh biết sở thích của chị gái mình là sưu tập túi xách.

Trong nhà anh có một vài phòng trống, tất cả đều được sử dụng làm phòng quần áo của chị gái anh, bên trong đặt những chiếc túi sang trọng phiên bản giới hạn mà chị ấy sưu tập được.

Chị gái của anh, là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.

Đây đều là những gì chị gái nói với anh.

Tần Kiêu lúc ấy cũng hoàn toàn đồng ý với cách nói này của chị gái.

Anh cảm thấy chị gái nhà mình xứng đáng nhận được hết thảy những điều tốt đẹp. Sau này trưởng thành, anh sẽ tiếp tục phát triển Tập đoàn Ích Viễn và mua túi xách cho chị ấy.

Nhưng một năm đó, nhà họ Tần lao vào khủng hoảng, nhưng không một ai trong nhà nói cho anh biết chuyện này.

Bởi vì anh tuổi nhỏ sức yếu, chẳng thể giúp được bất cứ chuyện gì.

Khi đến chỗ chị gái, anh phát hiện chị ấy đã bán toàn bộ túi xách của mình.

Những chiếc túi xa xỉ từng lấp đầy phòng quần áo giờ đây đang được đóng gói chuyển phát nhanh từng cái một, cũng không biết là gửi đến đâu.

Tần Kiêu để ý, mỗi lần chị gái về nhà đều mang đúng một chiếc túi.

Loại chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.

Chị gái anh trời sinh yêu cái đẹp, một tuần bảy ngày, quần áo hay túi xách đều phải khác màu, không bao giờ trùng nhau.

Đó là lần đầu tiên Tần Kiêu ý thức được rằng mình chẳng phải cậu Hai tài giỏi thông minh như bao người vẫn hay khen ngợi. Chẳng qua là bởi vì anh sinh ra ở nhà họ Tần, cho nên mới được người người tâng bốc nịnh nọt.

Khi nhà họ Tần gặp khó khăn, anh không làm được tích sự gì.

Tần Kiêu cũng góp nhặt rất nhiều thứ trong phòng sưu tập của mình, anh sưu tập chẳng bao giờ nhìn giá, anh chỉ mua theo sở thích, cho nên những thứ thực sự có giá trị cũng không nhiều.

Tần Kiêu đã bán toàn bộ đồ đạc trong phòng sưu tập của mình. Bởi vì lúc nhỏ có học qua không ít thể loại nhạc cụ, cho nên cũng kiếm được một khoản tiền từ việc đến quán bar biểu diễn cùng ban nhạc. Anh đã mua một chiếc túi Hermes cho chị gái mình với số tiền tích cóp được, còn dư lại khoảng hai trăm vạn thì chuyển vào thẻ ngân hàng.

Hôm đó, anh chạy xe đạp điện về nhà đưa túi xách và thẻ ngân hàng cho chị gái.

Khi đi qua một đoạn đường vắng, phía trước bất ngờ xuất hiện một chiếc ô tô.

Tần Kiêu treo túi vải ở bên trái của xe đạp điện, mặt đường hố trũng hố sâu khiến anh không có thời gian né tránh, anh sợ túi xách bị bẩn nên đã buông tay lái, hai tay ôm chặt bảo vệ ở trong ngực.

Chiếc xe mất lái ngã xuống đất.

Xe ô tô lướt qua người anh rồi dừng lại, một cô gái bước xuống xe, cô mặc váy dài màu trắng tinh khôi, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay, ngũ quan dịu dàng sáng sủa, giống như một con thỏ trắng thuần khiết.

Tần Kiêu liếc nhìn cô, nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất.

Cô gái đi đến trước mặt anh, chất giọng mềm mại như bông hỏi thăm tình hình của anh.

Có cơn gió nhẹ thổi qua tóc cô, Tần Kiêu ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái, nhìn quần áo sạch sẽ tinh tươm của cô, rồi lại ngó sang quần áo dính đầy bùn đất của mình, cảm thấy vô cùng mấy mặt.

Người anh quá bẩn.

Tần Kiêu không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng chật vật này của mình, muốn cô nhanh chóng rời đi, vì vậy lạnh lùng nói: "Không sao."

Tài xế cũng bước xuống xe, nghi ngờ anh ăn vạ.

Tần Kiêu cực kỳ xấu hổ và khó chịu, anh có chỗ nào giống ăn vạ cơ chứ? Không biết Đường Khê sẽ nghĩ về anh như thế nào, có phải cũng cảm thấy anh đang ăn vạ không?

Anh không nhịn được mà nhìn Đường Khê, đuôi mắt cô cong cong, hai bên má xuất hiện đôi lúm đồng tiền, nụ cười ngọt ngào như phết mật, không có giống tài xế kia hiểu lầm anh.

Cô chỉ nhìn qua mà đã biết anh ngã là bởi vì bảo vệ túi xách, cô cũng thích túi xách, còn khen túi xách của anh đẹp, còn nói xe của anh rất ngầu, hỏi anh mua nó ở đâu, cô cũng muốn có một chiếc.

Anh hơi ngại trả lời, chiếc xe này mua ở chợ đồ cũ, không hợp với một cô gái xinh đẹp sạch sẽ như cô.

Thấy người anh bị bẩn, Đường Khê lấy một gói khăn giấy từ trong balo đưa cho anh, nhẹ giọng xin lỗi.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô, thấp giọng nói: "Không cần."

Không cần phải xin lỗi, đó không phải là lỗi của cô.

Anh không nhận lấy khăn giấy cô đưa, bởi vì anh vừa chạm tay vào ống tay áo dính nước bùn của mình, anh sợ làm bẩn tay cô.

Đường Khê đặt khăn gói giấy lên xe đạp điện của anh, sau đó xoay người lên xe nhà.

Tần Kiêu ngồi trên yên xe, nhìn chiếc xe nhà cô biến mất khỏi tầm nhìn, như thể hương thơm trên cơ thể cô vẫn còn phảng phất trong không khí.

Nụ cười của cô ngọt ngào.

Đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Giọng nói cũng ngọt ngào nốt.

Vừa êm vừa dễ nghe.

Tại sao anh lại ngã? Tại sao trên mặt đất lại có nước?

Bẩn chết đi được!

Không biết vừa rồi liệu cô có chú ý đến tư thế quỳ rạp trên mặt đất của anh hay không? Động tác đứng dậy của anh có đẹp trai không nhỉ?

Nhất định là cô đã thấy rồi.

Mất mặt chết đi được!

Cậu ấm nhà họ Tần sống mười mấy năm trên đời, chưa bao giờ chán ghét bản thân như hôm nay.

Lần sau gặp mặt, anh nhất định không được xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng nhếch nhác như vậy được.

Khi đó, cậu hai nhà họ Tần vẫn chưa biết yêu là gì, chỉ cảm thấy mình phải sạch sẽ tươm tất ở trước mặt cô.

Trong suốt kỳ nghỉ hè năm ấy, anh thường cưỡi xe đạp điện lượn quanh con đường đó, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô.

Vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng không ngờ lại gặp cô ở văn phòng của trường.

Lần gặp mặt đó là sau khi có kết quả kỳ thi tháng của trường cấp ba, bởi vì đêm trước ngày thi Tần Kiêu làm thêm ở quán bar, cho nên lúc thi môn Vật lý mắt nhắm mắt mở, không chống đỡ được cơn buồn ngủ, kết quả là chỉ thi được 30 điểm.

Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên Vật lý đã gọi anh đến văn phòng, cả hai cực kỳ đau lòng trước thành tích môn Vật lý của anh, toàn bộ thầy cô trong văn phòng đều nhìn về phía này.

Sắc mặt Tần Kiêu lãnh đạm, chẳng để ý xem thầy giáo nói gì, bao nhiêu lời khuyên cứ thế từ bên tai trái lọt sang tai phải, cũng lười giải thích lý do tại sao mình chỉ thi được 30 điểm.

Đứng trước bàn làm việc, anh chợt trông thấy cô gái lần trước mình gặp trên đường đang đứng bên cửa sổ, mỉm cười rạng rỡ bắn tim cỗ vũ cho anh.

Đôi mắt Tần Kiêu lóe lên tia sáng, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, tim anh nhộn nhạo hết cả lên.

Là cô.

Cô đang cổ vũ anh, bắn tim với anh.

Khóe môi Tần Kiêu cong lên, sau đó nhớ tới bài thi Vật lý chỉ đạt 30 điểm, nụ cười trên khóe môi ngay lập tức đông cứng.

Cô đã nghe thấy điểm môn Vật lý của anh, cho nên mới cổ vũ anh.

Cô sẽ không cảm thấy thành tích của anh quá tệ hại chứ?

Trong lòng Tần Kiêu dâng lên một cảm giác chán nản, bắt đầu hối hận tại sao mình lại ngủ gật trong lúc thi.

Ba mươi điểm không phải là trình độ bình thường của anh, anh có thể đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi.

Mất mặt quá!

Anh vốn có thể nói cho cô biết mình có thể đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi, nhưng hiện tại anh chỉ thi được 30 điểm.

Thậm chí còn bị giáo viên phê bình ngay trước mặt cô, tất cả mọi người đều đang nhìn anh, khiến anh càng thêm mất mặt.

Nhưng nếu anh giải thích sở dĩ chỉ đạt 30 điểm là do ngủ gật trong lúc thi.

Hình như càng thêm mất mặt thì phải.

Tần Kiêu mím môi, tự an ủi chính mình: Không sao, kỳ thi lần sau nhất định có thể đạt điểm tuyệt đối.

Ngày đó, sau khi biết cô học cùng trường cùng khối với mình, anh vừa kích động vừa hổ thẹn.

Kích động là bởi vì sau này có thể được gặp cô thường xuyên hơn.

Hổ thẹn là bởi vì anh chỉ đạt 30 điểm môn Vật lý và bị cô nhìn thấy.

Tần Kiêu đã nhờ người hỏi thăm thông tin của cô.

Đường Khê, Lớp 10-1, bằng tuổi với anh.

Sau đó, anh thường xuyên có thể nhìn thấy cô trong khuôn viên trường, trên mặt cô luôn nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo sáng ngời, thậm chí còn bắn tim với anh.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Tần Kiêu sẽ nghĩ đến trái tim mà cô trao, học theo động tác của cô, dùng hai tay tạo thành hình trái tim rồi đặt lên trước ngực mình.

Anh nhận ra, mình đã thích Đường Khê.

Có lẽ Đường Khê cũng thích anh, bởi vì cô đã bắn tim với anh.

Tần Kiêu không tự chủ được mà để ý đến cô.

Sau khi có kết quả của bài thi giữa kỳ, Tần Kiêu nhìn vào bài kiểm tra Vật lý đạt điểm tuyệt đối của mình, nghĩ xem làm cách nào để đưa cho Đường Khê, chẳng nhẽ lại nói bởi vì nhận được sự khích lệ của cô nên anh đã đạt được điểm tuyệt đối.

Nhưng cô không học cùng lớp với anh, cũng không cùng tòa nhà giảng dạy, ngay cả bảng vàng danh dự cũng nằm cách xa nhau.

Bảng vàng danh dự của lớp anh được đặt ngay trước tòa nhà giảng dạy bên này, Đường Khê sẽ không thường xuyên đi qua đây, vì vậy không thể nhìn thấy thành tích của anh.

Vì để Đường Khê có thể nhìn thấy, anh đã nhét bài thi vào giỏ xe đạp điện của cô, chờ cô chủ động đến tìm mình.

Trở lại lớp học, vừa khéo đến giờ ra chơi, Tần Kiêu đứng ở hành lang trước cửa lớp, cúi đầu nhìn xuống sân xem cô đã đến chưa.

Phải mất trọn hai ngày thì anh mới nhìn thấy cô cầm bài thi đi về phía tòa nhà giảng dạy bên này.

Cô mặc váy hồng nhạt, mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, làn gió nhẹ nhàng nâng niu mép váy. Cô bước chầm chậm về phía anh, dáng người yểu điệu thướt tha, tựa như tiên nữ.

Cô tên là Đường Khê.

Đến cái tên cũng giống tiên nữ nữa.

Lớp học của anh nằm ở lầu 3, khi cô đi lên cầu thang, anh vội vàng chạy vào lớp, ngồi xuống ghế, lấy sách ra giả vờ đọc.

Đường Khê đi đến cửa phụ của lớp bọn họ, anh cho rằng cô sẽ nhìn thấy anh, sẽ gọi thẳng tên anh.

Nhưng cô không để ý đến anh, mà lại gọi một cậu bạn khác trong lớp, không biết đang nói cái gì.

Anh sự nhớ ra hình như mình vẫn chưa giới thiệu tên với cô, có lẽ cô không biết tên anh.

Anh muốn chính thức giới thiệu bản thân một chút.

Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi lớp.

Đường Khê ngước mắt lên, trông thấy anh thì mỉm cười. Tần Kiêu vừa định tỏ vẻ hỏi cô tới đây làm gì, nhưng lại nghe Đường Khê nói: "Cậu chính là Tần Mã Nghiêu?"

Tần Mã Nghiêu?

Tần Kiêu chết sững, ai mà thiếu đạo đức như vậy, nói với cô anh tên là Tần Mã Nghiêu?

Đường Khê chỉ vào cái tên trên bài thi: "Không phải trên này viết vậy sao? Tần Mã Nghiêu, không phải sao?"

Tần Kiêu nhìn nét chữ trên bài thi của mình, tâm trạng phức tạp.

Sao chữ viết của anh xấu thế?

Sao đi thi mà anh chịu không nghiêm túc gò chữ vậy chứ?

Nếu anh viết cẩn thận hơn một chút, Đường Khê sẽ không nhìn nhầm tên anh.

Nhìn bộ dạng cúi đầu đầy bối rối của Đường Khê, như thể cũng nhận ra bản thân đã nhìn nhầm tên anh.

Nếu như anh thẳng thắn chỉ ra lỗi sai ngay tại chỗ, rất có thể cô sẽ xấu hổ mà không bao giờ đến tìm anh nữa.

Thôi vậy.

Tần Mã Nghiêu thì Tần Mã Nghiêu.

Anh không muốn làm Đường Khê khó xử, cũng không muốn thừa nhận chữ viết của mình xấu.

Rất là mất mặt.

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Góc nhìn của Tần Mã Nghiêu tới rồi đây, tuổi trẻ của Tần Mã Nghiêu chỉ có: Cô ấy xinh đẹp ngời ngời, nhưng sao tôi lại tệ hại như vậy, thật là mất mặt. 

--------------------

Nơ: Người tính hong bằng trời tính mn ơi, vốn định lễ này ở nhà edit cho mn đọc, nhưng giờ có kèo đi chơi rùi nên chắc sang tuần sau hoàn chính văn nha khà khà 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top