Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52: Có phải em muốn hôn anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nơ

Đường Khê nhìn hai chữ "Yêu em" trên tờ giấy, khóe môi gợi lên nụ cười, ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng không thấy Tần Kiêu đâu.

Cô giơ điện thoại chụp tờ giấy với bông hồng rồi gửi cho Tần Kiêu.

Đường Khê: [Em nhận được rồi.]

Chồng yêu: [Không hỏi xem anh đang ở đâu à?]

Đường Khê: [Không cần hỏi cũng biết anh đang ở đâu cơ.]

Chồng yêu: [Ở đâu?]

Đường Khê: [Ở... Trong tim em.]

Sau khi gửi đi câu tán tỉnh này, Đường Khê đã biết phản ứng của Tần Kiêu như thế nào, rồi lại không nhịn được mà đỏ mặt.

Lâu lắm rồi cô mới gửi cho Tần Kiêu những lời yêu thương như vậy.

Trước đây nhắn tin cho anh chỉ như một nhiệm vụ làm cho có, cũng chẳng có cảm giác gì. Nhưng đến khi chân chính gửi tin nhắn cho anh thì luôn cảm thấy nóng mặt và tim đập nhanh hơn.

Cô úp màn hình điện thoại xuống bàn, cười tủm tỉm nhìn Tô Chi.

Tô Chi đang soạn một đoạn tin nhắn dài, chia sẻ những gì Đường Khê vừa nói với cô ấy. Qua khóe mắt, Tô Chi thoáng thấy Đường Khê chống tay lên má nhìn mình một cách ngọt ngào, vì vậy ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, buồn cười nói: "Cô Đường Khê này, cô có thể nào thu bớt mấy chữ "Tôi đang yêu" trên mặt được không?"

Toàn bộ tâm trí của Đường Khê đều đang nghĩ Tần Kiêu sẽ trả lời mình như thế nào, lại sợ Tô Chi nhìn ra được, lần sau không muốn ra ngoài với mình nữa nên tùy tiện hỏi: "Nhà hàng tặng quà cho cậu, sao cậu không mở ra xem nó là cái gì?"

Tô Chi liếc nhìn hộp quà bên cạnh, cầm lên mở ra.

Bên trong là một cục sạc dự phòng điện thoại.

"Nhà hàng này chuẩn bị quà tặng khá ổn đấy chứ, vừa hay điện thoại của mình sắp hết pin." Tô Chi sạc điện thoại, hỏi Đường Khê, "Của cậu là gì?"

Đường Khê cầm nhánh bông hồng lên cho cô ấy xem.

Tô Chi nhìn bông hồng đẹp mắt nhưng chẳng xài được liền nói, "Sao của cậu lại là bông hồng nhỉ?"

Đường Khê biết món quà của mình với Tô Chi đều là do Tần Kiêu chuẩn bị, cô học theo điệu bộ nghiêm túc của nhân viên phục vụ, "Đây là hộp quà bí mật, ngẫu nhiên thôi."

Tô Chi nói: "Mình biết là ngẫu nhiên, nhưng ý mình là tại sao nhà hàng lại chuẩn bị kiểu quà này, hoa lá thì cùng lắm mấy ngày sẽ héo, cầm cái này cũng vô ích, hơn nữa chỉ có một nhánh."

Tô Chi hoàn toàn bộc lộ đặc điểm độc thân từ trong bụng mẹ của mình.

Đường Khê vốn không định nói cho cô ấy biết những thứ này là Tần Kiêu chuẩn bị, nhưng khi nghe cô ấy phàn nàn hoa hồng vô ích, liền không nhịn được mà cầm tờ giấy lên cho cô ấy xem dòng chữ trên đó.

"Hoa sẽ héo, nhưng tình yêu thì không."

Tô Chi: "..."

Mặc dù trên tờ giấy không có chữ ký, chỉ có hai chữ "yêu em", nhưng nhìn bộ dạng như chìm trong hũ mật của Đường Khê, rồi lại ngó sang hộp quà của chính mình, chỉ có độc một cục sạc dự phòng bên trong, thậm chí còn không có nổi một tờ giấy viết vài chữ an ủi gì đó. Tô Chi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy trên bàn của người khác không có món quà nào liền hiểu ra mọi chuyện.

"Đừng có nói đây là quà chồng cậu chuẩn bị nhé?"

Đường Khê gật đầu, "Là anh ấy chuẩn bị, chữ trên tờ giấy cũng là anh ấy viết."

Tô Chi cạn lời, chu môi thổi lọn tóc lòa xòa trước mặt, "Mình xin rút lại lời vừa rồi, là do mình chưa trải sự đời, vợ chồng nhà cậu thực sự rất biết cách yêu, ăn một bữa cơm mà còn phải viết thư viết ơ đồ."

Đường Khê cảm thấy hơi nóng, dùng dây chun buộc mái tóc lên, cười nói: "Còn không phải hôm nay trùng hợp chạm mặt ở trung tâm thương mại sao? Anh ấy lại không thể đi ăn cùng mình, nên là muốn bày tỏ chút thôi."

Tô Chi: "Cậu thốt ra mấy lời này mà không thấy vô lý sao? Cái gì gọi là trùng hợp hả? Rõ ràng là cậu biết rõ anh ta ở chỗ này nên mới cố tình kéo mình đến đây."

Đường Khê nịnh nọt đẩy món tráng miệng đến trước mặt cô ấy: "Cho cậu này, món cậu thích ăn."

Tô Chi cầm thìa ăn một muỗng.

Điện thoại trên bàn của Đường Khê rung lên, là Tần Kiêu trả lời tin nhắn.

Đường Khê liếc nhìn Tô Chi.

Tô Chi ngay lập tức hiểu ra, "Nhắn đi, cứ mặc kệ mình."

Đường Khê nói: "Mình chỉ muốn xem anh ấy nhắn gì thôi, xem xong sẽ tắt ngay."

Cô cầm điện thoại lên đọc tin nhắn mà Tần Kiêu gửi đến.

Chồng yêu: [Muốn hôn em.]

Chồng yêu: [Muốn ôm em.]

Chồng yêu: [Khao khát cơ thể của em.]

Đường Khê: "..."

Trong đầu người này toàn nghĩ gì vậy? Không thể nghĩ được mấy chuyện lành mạnh sao?

Đường Khê không trả lời Tần Kiêu mà đặt điện thoại xuống, tập trung ăn uống và trò chuyện với Tô Chi.

Sau khi ăn xong, Đường Khê và Tô Chi tiếp tục đi dạo trung tâm thương mại, thời gian vẫn còn sớm nên cả hai mua một ít điểm tâm từ cửa hàng bánh ngọt rồi mang về studio để chia cho đám người Lâm Giản và Trần Khải.

Tối nay Tần Kiêu có một buổi xã giao nên không về ăn cơm.

Lúc chiều Đường Khê có ăn chút bánh ngọt nên không đói lắm, về đến nhà liền đi lên lầu, tìm một bình hoa, cắm nhánh bông hồng hôm nay Tần Kiêu tặng cho mình rồi đặt ở đầu giường, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm xong, Đường Khê ngồi trên sô pha, lấy chăn đắp lên đùi, vừa nghịch điện thoại vừa chờ Tần Kiêu về nhà.

Gần đây tối nào cô cũng đợi Tần Kiêu ngủ cùng, buổi sáng Tần Kiêu rời giường không bao lâu thì cô cũng thức giấc, tuy rằng vẫn nằm ì trên giường nhưng cũng không ngủ tiếp mà lướt điện thoại, thời gian ngủ về cơ bản là giống với Tần Kiêu.

Đồng hồ sinh học quanh năm của Tần Kiêu đều như vậy, đối với anh mà nói, thời gian ngủ này hoàn toàn đủ giấc, nhưng với Đường Khê thì còn lâu. Lúc này cô nằm trên sô pha, vẫn chưa đến chín giờ nhưng hai mí mắt đã díu vào nhau, không mở lên được.

Đường Khê mắt nhắm mắt mở, ép mình phải gửi tin nhắn cho Tần Kiêu, hỏi anh mấy giờ về, Tần Kiêu còn chưa trả lời thì cô đã đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt nằm ngửa trên sô pha, chuẩn bị chợp mắt một lát.

Gần mười một giờ, Tần Kiêu về đến nhà, nhìn thấy Đường Khê nằm ngủ trên sô pha thì đi tới trước mặt cô, định ôm cô vào lòng, nhưng sực nhớ ra mình vừa từ bên ngoài về, tối nay còn uống chút rượu, quần áo cả ngày trời ám mùi rượu trên bàn ăn. Anh cởi áo khoác ra,

cúi người bế cô lên khỏi sô pha, đi về phía mép giường.

Đường Khê nằm ở trong lồng ngực anh, mơ màng mở mắ, hỏi: "Anh về rồi à?"

"Ừm."

Tần Kiêu đặt cô xuống giường.

Đường Khê dụi mắt hỏi: "Mấy giờ rồi anh?"

Tần Kiêu: "Mười một giờ."

Đường Khê nghiêng mình nằm trên giường, tay phải nắm lấy cánh tay anh, ngửi được mùi rượu thoang thoảng trên người anh: "Anh uống rượu?"

Tần Kiêu đáp ừ, nói: "Một chút."

Anh đưa tay chạm vào gò má phiếm hồng của cô: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm."

Đường Khê lười biếng duỗi eo, nói: "Em ngủ được một giấc rồi, anh lấy điện thoại sang đây giúp em với, em chơi một lúc."

Tần Kiêu chỉ bế cô lên giường, còn điện thoại vẫn nằm trên sô pha.

Tần Kiêu xoay người lại, lấy điện thoại trên sô pha đưa cho cô.

Đường Khê cầm lấy, thấy Tần Kiêu trả lời tin nhắn "Mấy giờ anh về?" của mình là "Mười một giờ rưỡi.", sau đó còn bổ sung một câu sẽ cố gắng về sớm, bảo cô ngủ trước.

Tần Kiêu đi đến phòng quần áo lấy đồ ngủ, Đường Khê nằm trên giường, đợi anh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, nghe tiếng nước chảy bên trong thì nghiêng đầu nhìn, sau đó vươn tay mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một sợi tai nghe, cắm vào điện thoại.

Đường Khê mở ngẫu nhiên một bài hát trên điện thoại, vặn to âm lượng, không đeo tai nghe mà chỉ thử xem âm thanh có bị lọt ra ngoài hay không.

Sau khi kiểm tra xong, cô lén đeo tai nghe hệt như ăn trộm, mở vào mục ghi âm.

Cái hôm Tần Kiêu say rượu làm loạn ở trong phòng khách, anh đã nói rất nhiều, lúc thì bảo cô yêu anh, lúc thì lẩm bẩm rằng cô không nhớ ra anh, rồi lại lên án cô là kẻ lừa đảo, toàn nói với anh mấy lời yêu thương sáo rỗng, nhưng thật ra trong lòng chẳng có anh.

Thậm chí còn oán trách cô rằng chỉ có Thứ Sáu mới nhớ anh.

Ban đầu, khi đối mặt với một người đàn ông trong tình trạng say mèm, hết tủi thân rồi lại trách cứ cô rằng toàn nói yêu anh một cách qua loa, Đường Khê thật sự không biết làm sao. Cô bị lời nói của anh làm cho hổ thẹn, bị sự áy náy to lớn bao trùm, thậm chí còn không nhịn được mà muốn khóc. Cảm thấy bản thân thật sự có lỗi với anh, lúc nào cũng nói mấy lời yêu thương đó với anh, trêu chọc anh động lòng với mình, rồi lại không muốn gánh vác mạo hiểm do tình yêu mang lại.

Sau đó, Tần Kiêu ngã ngồi xuống sô pha, ôm cô cọ tới cọ lui, lặp đi lặp lại nỗi lòng rất nhiều lần. Trông thấy vẻ mặt hờn tủi không nên xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, cô lại cảm thấy buồn cười.

Có lẽ khi đó, cô đã buông bỏ chấp niệm bấy lâu của mình, hạ quyết tâm sẽ đáp lại anh, cảm giác tội lỗi vì lừa dối tình cảm của anh dần tan biến, cô như trút được gánh nặng, vì vậy lặng lẽ rút điện thoại ra, ghi âm lại những lời anh nói.

Đường Khê vốn dĩ định quay video, nhưng dù đang say rượu đến không tỉnh táo thì Tần Kiêu vẫn rất cảnh giác, chỉ cần cô hướng camera vào mặt anh, anh sẽ lập tức chồm người tới hỏi cô đang quay cái gì.

Để không rút dây động rừng, cô đành phải chuyển sang phương án hai là không quay video mà chỉ ghi âm.

Hai ngày nay, cô luôn bật đoạn ghi âm này ở sau lưng anh, nghe một lần cười một lần, thậm chí còn thuộc lòng lời anh nói. Mỗi lần nghe thấy giọng điệu say mèm kèm theo ấm ức của anh, cô lại không khỏi bật cười thành tiếng.

Đường Khê đeo tai nghe, trốn dưới chăn nghe ghi âm.

Một lúc sau, Tần Kiêu tắm xong đi ra, anh không mặc đồ ngủ mà chỉ khoác áo choàng tắm trên người.

Thắt lưng của áo choàng tắm không buộc, cổ áo mở rộng, lộ ra lồng ngực bị hơi nóng hun đến ửng đỏ, tóc còn chưa khô hẳn, anh cầm máy sấy tóc đứng ở cửa phòng tắm nhìn Đường Khê, thấy cô vẫn chưa ngủ thì cầm máy sấy đi qua, cắm vào ổ cắm ở tủ đầu giường, đứng đó sấy tóc.

Đường Khê chỉ đeo một bên tai nghe, bên còn lại không đeo, phòng trường hợp Tần Kiêu nói chuyện với cô mà cô không nghe thấy.

Nghe giọng điệu hờn dỗi qua tai nghe, rồi lại ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn đĩnh đạc ở đầu giường.

Tần Kiêu đối mặt với cô, thấy cô mím môi, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, thỉnh thoảng còn chớp chớp vài cái, khiến lòng anh cũng ngứa ngáy theo. Tần Kiêu cụp mặt, hỏi bằng giọng điệu rất chi là tự luyến: "Có phải em muốn hôn anh không?"

Đường Khê đảo mắt một vòng, hai má phồng lên, giọng nói đáng thương yếu đuối của Tần Kiêu không ngừng phát ra từ tai nghe, Đường Khê không kìm được nữa mà bật cười khanh khách.

Tần Kiêu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top