Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5


Tôi ở dưới lầu ăn xong bữa sáng sau đó lại ngồi chờ một lúc lâu rồi mới thấy chị họ đi từ trên tầng xuống với đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.

"Chị, hôm nay chị có đi gặp Đường An Nhiên không?"

Sự nhiệt tình của tôi hơi bất thường, làm chị họ tôi liếc nhìn tôi một cái.

"Làm gì?"

"Hôm qua em có tìm hiểu một chút mới phát hiện ra bất động sản của Đường gia rất lợi hại. Em nghe nhóm bạn học thời trung học có người nói nhà mà Đường An Nhiên đang sống là trong một biệt phủ rộng lớn, điều này quá khoa trương, em chưa bao giờ nhìn thấy một biệt phủ trông như thế nào đâu."

Chị họ tôi hếch cằm đắc ý, cứ như thể chị ấy là người sống trong biệt phủ ấy.

“Đồ nhà quê, lát nữa chị sẽ đến nhà Đường An Nhiên chơi, em có thể đi cùng với chị.”

Tôi giả vờ vui vẻ gật đầu, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà chị tôi vẫn không thay đổi chút nào.
Tôi và Lục Thanh Huyền bước vào nhà của Đường An Nhiên một cách thật thuận lợi.

Có điều đáng ngạc nhiên là khi vào nhà thấy Cố Hạo Trạch và cổ sư A Lê cũng ở đó.

Chị họ kinh ngạc nhìn A Lê, hai mắt mở to, miệng hơi há ra, nửa ngày rồi mà vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

"Cho dù anh không đồng ý cuộc hôn nhân này, cũng không thể tìm một nữ nhân như vậy tới chọc giận tôi, đúng không?"

Lồng ngực Đường An Nhiên kịch liệt phập phồng, khuôn mặt thì đỏ bừng, hai bên huyệt thái dương đột nhiên đập thình thịch, tôi sợ cô ấy sẽ chết ngay tại chỗ vì  xuất huyết mạch máu não

Cố Hạo Trạch dịu dàng trìu mến nhìn cổ sư:
"Tôi không cho phép cô nói điều như thế về A Lê, trong trái tim tôi, cô ấy là cô gái tuyệt vời nhất."

"Cố Hạo Trạch! Mày dám tìm một mụ già, xấu xí, đen đúa, mập mạp như vậy để làm nhục tao hả?!"

Đường An Nhiên bị Cố Hạo Trạch làm cho tức giận đến mức mất trí, bắt đầu ăn nói không giữ miệng.
Cổ sư hiển nhiên rất tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Đường An Nhiên.

Đúng lúc này, trong phòng khách sáng sủa sạch sẽ đột nhiên xuất hiện một con ruồi, bay vo ve xung quanh Đường An Nhiên.

"Dì Lưu, dì chết rồi sao? Sao lại không thấy trong phòng khách có ruồi hả! Nuôi một con chó so với nuôi dì còn có ích hơn nhiều!!"

Sau khi Đường An Nhiên đưa tay xua đuổi con ruồi hai lần, liền trút giận lên dì bảo mẫu.

"Còn không mau - Ọe!"

Lúc Đường An Nhiên há to miệng muốn quát lên lần nữa, con ruồi lập tức bay vào trong miệng, bị cô ta nuốt chửng.

"Hả~"

Mọi người có mặt ở đó đều không khỏi buồn nôn, chị họ còn bịt miệng như sắp nôn ra.

Con ruồi này rất lớn, lớn hơn ruồi bình thường gấp hai lần, trên đầu nó có màu xanh lá kỳ lạ, dưới ánh nắng có thể nhìn thấy thân hình của nó trông đặc biệt kinh tởm.

Tôi không thể không dùng tay vuốt dọc theo ngực để thuận lợi đè cảm giác buồn nôn kéo đến.

Nếu như tôi đoán không sai, thì con ruồi vừa rồi hẳn là bị cổ sư thả ra, may mắn là lúc trên tàu gặp tôi cô ta khách khí hơn, cho tôi ăn bánh mì.

Chứ không phải là ruồi bọ bình thường.

Mọi việc dựa vào sự so sánh, nghĩ về nó theo cách này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Ah!!!"

Đường An Nhiên hét lên một tiếng kinh thiên động địa, Lục Thanh Huyền vội vàng kéo tôi chạy đi.

"Tiểu đạo trưởng, Đường An Nhiên cũng bị hạ cổ trùng sao?"

Lục Thanh Huyền mặt tràn đầy tức giận đi về phía trước, đôi mắt anh ta mở tròn lên, trông thật đáng yêu.

“Đều do mắt Tiểu Đạo bị mù, Đường An Nhiên tướng khí khắc nghiệt như vậy, nhất định cô ta chưa làm được việc gì tốt cả, chắc chắn cô ta chính là kẻ đã thay đổi bản mệnh với cô !”

"Đường An Nhiên bị hạ cổ trùng cũng không gặp vấn đề gì nhiều, chẳng qua sẽ cô ta có thể trở nên béo hơn, da đen đi, biến lùn và có thể mọc râu trong thời gian ngắn, mặt cũng sẽ nổi nhiều mụn trứng cá, rụng tóc vân vân... Sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, bây giờ chúng ta tìm cách cứu bạn học của cô trước đi, cậu ấy bị nguy hiểm tính mạnh nhiều hơn.  "

Cổ sư quả nhiên là có thù tất báo, Đường An Nhiên chê cô ta đen, béo xấu, cổ sư lập tức khiến Đường An Nhiên càng đen càng béo càng già càng xấu hơn.

Lục Thanh Huyền nói việc chuyển đổi lại bản mệnh trở lại như cũ rất phức tạp và mất rất nhiều thời gian và công việc cần sự chuẩn bị, vì vậy tôi không thể vội vàng muốn làm ngay trong thời gian ngắn được.

Việc quan trọng bây giờ là ưu tiên cứu Cố Hạo Trạch, vì vậy hai chúng tôi đã nhanh chân chạy không ngừng nghỉ đến nhà Cố Hạo Trạch trước.

Bố mẹ của Cố Hạo Trạch là những người rất tốt bụng và nhẹ nhành, sau khi tôi tốt nghiệp thì hàng năm sẽ đến thăm hai vợ chồng họ. Cô chú luôn đối xử lịch sự tử tế với tôi.

Chỉ là lần nào tôi đến thăm cũng không gặp Cố Hạo Trạch, nên mặc dù không quen thân lắm với cậu ta nhưng đối với bố mẹ cậu ấy tôi cũng không xa lạ gì.

Hôm nay khi tôi vừa đến mắt của mẹ Cố đỏ hoe, bà ấy đã rơi nước mắt trước khi nắm tay tôi mà chưa nói được câu nào.

"Diêu Ninh, con có thấy bạn gái mà A Trạch dẫn về nhà không?”

“Cô chú không có bất kỳ yêu cầu nào đối với người vợ tương lai của nó. Dù đối tượng kết hôn giàu hay nghèo không quan trọng. Miễn là con dâu tương lai phải tốt bụng, thông minh biết phấn đấu. Tốt nhất là có học đại học, nhưng, nhưng A Trạch lại dẫn một người phụ nữ như vậy về ra mắt ..."

Tôi do dự không biết nên nói thế nào với mẹ Cố, người đang khóc với đôi mắt đỏ hoe, tôi không biết nói như thế nào cho rõ về việc Cố Hại Trạch bị hạ cổ trùng?

"Cô à, cô không cảm thấy Cố Hạo Trạch có khả năng bị thôi miên sao?"

"Thôi miên?"

Đôi mắt của mẹ Cố trong nháy mắt sáng lên, ánh lên tia hy vọng:
"Con biết một vị tiên sinh biết cách thôi miên rất mạnh, ngày mai con dẫn Cố Hạo Trạch đi xem nhé?”

"Chỉ là bạn gái của cậu ấy mỗi ngày đều đi cùng nhau, có chút không tiện lắm."

Mẹ Cố vui vẻ vỗ mạnh vào mu bàn tay tôi:
"Diên Ninh! Con thật là đứa bé hiểu chuyện! Sao cô không nghĩ ra nhỉ?”

"Dạo này hành vi của A Trạch có chỗ hơi bất thường, thằng bé cái gì cũng nghe lời bạn gái của mình. Mối quan hệ giữa hai người không giống mấy cặp đôi đang yêu nhau mà giống như chủ tớ.”

"Ngày mai cô sẽ giữ lại bạn gái của A Trạch lại, con cứ an tâm đi đi!"

Với sự giúp đỡ của mẹ Cố, kế hoạch của chúng tôi đã thành công được một nửa.

Mặc dù cổ sư có một thân kỹ năng hạ cổ trùng, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ,  mà một người phụ nữ từ trong núi đi ra, chưa từng trải qua mấy việc ở đời.

Mẹ của Cố Hạo Trạch đưa cô ta đến một cửa hàng trang sức và nói rằng sẽ tặng cho cô ta một món quà gặp mặt, câu nói này ngay lập tức khiến cô ta bị mê hoặc.

Sau khi đi mua sắm quanh trung tâm thương mại ba vòng, mẹ của Cố Hạo Trạch liền viện cớ rằng công ty đang có việc gắp phải giải quyết và yêu cầu Cố Hạo Trạch về công ty ký một vài tài liệu trước khi quay lại đón bọn họ, cổ sư nghe xong cũng do dự một lúc, cuối cùng việc chọn trang sức hay chọn bạn trai trước mặt thì đám trang sức vẫn thắng.

Tôi lái xe thay cho tài xế nhà Cố Hạo Trạch và đợi sẵn ở lối vào của trung tâm mua sắm từ rất sớm.

Cố Hạo Trạch vừa lên xe, Lục Thanh Huyền từ ghế sau vươn tay, nhét vào miệng Cố Hạo Trạch một lá bùa màu vàng.

"Quái gì ! Á!"

Cố Hạo Trạch bị giật mình, đầu tiên là quay đầu nhìn chằm chằm Lục Thanh Huyền, sau đó quay đầu lại nhìn thấy tôi.

"Chu Diên Ninh? Tại sao lại là cô? Tài xế nhà tôi đâu?"

Tôi liếc gương hậu nhìn Lục Thanh Huyền thấy anh ta gật đầu khẳng định, tôi thở phào nhẹ nhõm:

“Đại ca à, cậu bị hạ cổ trùng mà không biết gì sao?”

"Cô đùa giỡn tôi đấy à sao, tôi..."

Không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt Cố Hạo Trạch bỗng tái nhợt, sau đó nằm sấp xuống che miệng bắt đầu nôn mửa.

Lá bùa màu vàng mà Lục Thanh Huyền nhét vào miệng cậu ấy có thể cách ly Cố Hạo Trạch khỏi cổ trùng hoa đào, giúp cậu ấy hồi phục trong thời gian ngắn, đồng thời khiến cổ trùng hoa đào bối rối mất phương hướng nhưng không bị cổ sư phát hiện cổ trùng có vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top