Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6


Cố Hạo Trạch đúng là gặp phải tai hoạ mà, ngày hôm đó cậu ấy đang đi công tác ở Thượng Hải, khi cậu ấy vừa đến trước cửa khách sạn thì gặp nhân viên bảo vệ khách sạn đang đuổi cổ sư đi.

Ngay khi cậu ấy nâng cổ sư lên thì bị đối phương nhìn trúng, hạ luôn cổ trùng hoa đào.

Xã hội này quá phức tạp, xem ra không thể giúp đỡ tuỳ tiện kể cả người già.

Tôi phóng xe rất nhanh, chúng tôi nhanh chóng đến một biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Căn biệt thự này cũng là do mẹ Cố Hạo Trạch sắp xếp, có một cái sân lớn hướng về phía nam, trong sân lúc này mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ.

Lục Thanh Huyền kéo Cố Hạo Trạch đến giữa sân, sau đó nhanh chóng trói cậu ấy thành một cái bánh chưng.

"Bây giờ là mùa hè, trời nóng như vậy, sao anh lại trói cậu ấy giữa sân vậy?"

Tôi và Lục Thanh Huyền thì trốn trong bóng cây lau mồ hôi, dưới bóng cây cao có đặt hai chiếc ghế tựa, ở giữa hai ghế có một chậu nước trong, không biết Lục Thanh Huyền đã bỏ cái gì vào chậu nước làm nó tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn.

Tôi vừa quạt gió vừa uống trà, thở phào nhẹ nhõm một hơi:

"Là muốn bắt cổ trùng trong người Cố Hạo Trạch, sư phụ của tiểu đạo từng nói cổ trùng Hoa đào trong người bị hạ cổ sợ nhất là dương khí, bây giờ là buổi trưa, là thời điểm dương khí cao nhất trong ngày.”

“Để Cố Hạo Trạch phơi nắng khoảng hai giờ đồng hồ, cổ trùng trong người hẳn không chịu nổi bò ra khỏi người uống nước, cho nên phải chịu khó một chút đi."

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn của Cố Hạo Trạch đỏ bừng vì nắng nóng, Lục Thanh Huyền cũng không chút khách khí buộc quanh người cậu ấy vài vòng bằng một sợi dây thừng to. Cố Hạo Trạch bị sợi dây dây thừng trói chặt làm lộ ra đường nét cơ thể, nhìn vào giống như một loại cấm dục cực kỳ quyến rũ động lòng người.

Với thân hình hấp dẫn như vậy, không có gì làm lạ khi bị cổ sư nhìn trúng.

Vào buổi trưa nắng nóng, lúc tôi đang buồn ngủ ngồi trên ghế tựa, thì Cố Hạo Trạch đang quỳ giữa sân bắt đầu phát ra tiếng động.

Sau khi nghe thấy tiếng ho "khụ khụ", tôi và Lục Thanh Huyền cùng ngồi dậy.

Cổ trùng đã không chịu đựng được mà bắt đầu xuất hiện.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái và ghê tởm như vậy trong đời.

Miệng Cố Hạo Trạch đang há to, một vật màu hồng thân hình như cái xúc xích chậm rãi bò ra khỏi miệng.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một con vật màu hồng nhạt lại kinh tởm đến vậy.

Con trùng như thể ngửi thấy mùi thơm từ chậu nước, cái đầu nhãn bóng màu hồng đang hướng về phía chúng tôi.

Thứ kỳ dị ấy có một đôi mắt màu xám, lúc này nó do dự nhìn chúng tôi, nó lưỡng lự giống như muốn tới lại không dám tới gần.

Miệng Cố Hạo Trạch vẫn đang há to ra, khóe mắt thì rưng rưng, tận mắt nhìn thấy con trùng giống như chiếc xúc xích có gắn một vài xúc tu đang dần nhô ra khỏi miệng, khiến tâm hồn yếu ớt của tôi vô cùng chấn động.

Cố Hạo Trạch có khả năng nhìn ra ý tưởng của chúng tôi là để cổ trùng bò ra khỏi người cậu ấy và đến gần chậu nước. Tôi thấy các đường gân trên trán thì nổi lên, đôi mắt cậu ấy lộ ra vẻ đau đớn vô cùng, nhưng cậu ấy vẫn dùng hết sức lực của mình đứng dậy.

Ôi má ơi, nhìn cậu ấy bây giờ giống hệt như mấy con quái vật trong mấy bộ phim kinh dị của nước ngoài. Tôi đứng ngay dậy, nhanh chân trốn sau thân cây, để hiện trường lại cho Lục Thanh Huyền làm diễn viên chính.

Cố Hạo Trạch bước đi loạng choạng về phía chúng tôi, con trùng đó cũng rất cảnh giác, rõ ràng nó muốn chui trở lại vào bụng Cố Hạo Trạch một lần nữa, nhưng đã không còn kịp rồi.

Lục Thanh Huyền tay chân nhanh nhẹ lao tới nhanh chóng chộp lấy cổ trùng, cậu ấy dùng sức, thô bạo kéo nó ra ngoài, thật là một con người dũng cảm.

Mà cổ trùng được lôi ra có độ dài ít nhất cũng phải một mét.

Không biết Lục Thanh Huyền rắc cái gì lên cổ trùng, nó lập tức thu nhỏ lại cỡ bằng ngón tay, rồi cuộn tròn lăn lộn trên mặt đất.

Lục Thanh Huyền lấy ra một cái bình thủy tinh bỏ cổ trùng vào, sau đó mới lấy tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.

Tôi từ đằng sau cái cây lò dò đi ra, Cố Hạo Trạch hai mắt đẫm lệ ngồi xổm trên mặt đất, miệng vẫn không ngừng nôn khan, tôi đi tới vỗ vai rồi đưa cho cậu ấy một chai nước khoáng.

"Mẹ kiếp, bố đây không còn sạch sẽ nữa!"

Cố Hạo Trạch cầm chai nước súc miệng liên tục, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt cậu ấy ngấn lệ nhìn tôi rồi nói:

"Chu Diên Ninh, chuyện ngày hôm nay đừng nói cho ai biết! Thật quá mất mặt rồi!"

Tôi nhìn cậu ấy mà thông cảm:
"Cậu đã dẫn cổ sư đi khắp các nơi giới thiệu với mọi người đấy là bạn gái của cậu, cậu quên rồi sao?"

"Thôi xong rồi..."

Sắc mặt Cố Hạo Trạch tái nhợt ngã ngồi xuống đất, bày ra bộ dạng sống không còn gì để nhớ thương.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đây, Lục Thanh Huyền mới chỉ xử lý được cổ trùng đào hoa trong người Cố Hạo trạch chứ chưa xử lý người đứng sau nó là cổ sư.

"Cái gì cơ? Tôi sẽ phải quay lại đóng giả một cặp yêu đương với người phụ nữ kinh khủng đó?!!"

Nhìn bộ dạng Cố Hạo Trạch thực sự rất đau khổ, Lục Thanh Huyền đã yêu cầu cậu ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tuần sau cậu ấy sẽ tìm cớ để lừa cổ sư đến nơi này.

"Tôi đã nhỏ một giọt máu tinh khiết của cổ trùng lên trên người cậu, trong một khoảng thời gian ngắn thì cổ sư sẽ không phát hiện ra, sang tuần sau cậu phải lừa cô ta đến chỗ này, lần tới chúng ta phải giải quyết triệt để thì cậu mới có thể thoát khỏi cô ta một lần và mãi mãi.”

Cố Hạo Trạch rời đi với vẻ mặt "thế giới không còn gì đáng sống", tôi và Lục Thanh Huyền cũng trở về nhà bác.

Theo kế hoạch, lúc ăn cơm tôi cố ý đề cập đến truyện cây lựu trước mộ cha mẹ tôi không tốt và tôi muốn thay thế chúng bằng cây hoa quế thơm.

"Tuyệt đối không được!"

Người bác luôn hòa nhã, giờ lại tỏ ra rất tức giận thậm trí còn đập bàn ầm ĩ.

"Ninh Ninh! Cháu sao lại không hiểu chuyện như vậy. Lúc bố cháu còn sống cây lựu là cây bố cháu yêu thích nhất. Nhiều năm trồng lớn như vậy rồi, cây trồng trên mộ sao có thể dễ dàng thay đổi?"

"Ninh Ninh, cháu còn trẻ không biết chuyện này lớn bé ra sao. Sao nói chuyện thay đổi dễ dàng như vậy? Sao có thể coi chuyện này như thay quần áo cơ chứ, phải không?."

Bác gái cũng lo lắng nói xen vào, giọng nói thì the thé chói tai đến mức người nghe muốn bịt tai lại.

Tôi cũng bực bội đứng dậy:

"Cháu có quyền quyết định về phần mộ của bố mẹ cháu, cháu nói ra không phải  để xin phép hai bác! Còn nữa, bác nhớ nhầm rồi, bố cháu không bao giờ thích cây lựu."

Một bữa cơm tan rã trong không khí tồi tệ, tôi bước ra cửa để hít thở không khí trong lành, lại phát hiện cách đó không xa một bóng người đang lén lút.

"Cố Hạo Trạch?!"

Vừa nhìn thấy tôi, hai mắt Cố Hạo Trạch như phát sáng, nhanh chân chạy tới kéo tôi sang một bên:

"Chu Diên Ninh, cuối cùng thì cậu cũng ra ngoài!"

"Cậu sao không ở nhà dỗ dành cổ sư làm sao lại chạy tới tìm tôi?"

"Mẹ kiếp, cái gì mà dỗ dành cổ sư!"

Cố Hạo Trạch lại đưa mắt nhìn xung quanh:

"Lục đại sư đâu?"

"Tiểu đạo trưởng đang giúp tôi vài chuyện, yên tâm đi, Lục Thanh Huyền nói mấy ngày nay không phải thời điểm tốt để đối phó với cổ sư, Tiểu đạo trưởng còn có một số việc vẫn chưa chuẩn bị xong."

Cố Hạo Trạch và tôi nằm ngửa trong xe của anh ấy để ngắm sao.

Đó không phải là những ngôi sao trên bầu trời, mà là những ngôi sao gắn đầy trên trần xe của cậu ấy.

Thật tuyệt khi giàu có, nếu tôi không bị tráo đổi bản mệnh, có lẽ tôi đã có một cuộc sống rất hạnh phúc.

"Chu Diên Ninh, làm sao cậu lại quen biết Lục Thanh Huyền?"

Tôi nói với Cố Hạo Trạch về việc bản mệnh của tôi đã bị tráo đổi, nghe xong cậu  ấy đột ngột ngồi dậy:

"Mẹ kiếp! Tôi biết ai là người đã giúp Đường An Nhiên thay đổi bản mệnh của cậu!"

Cố Hạo Trạch nói lúc trước vì gia đình cậu ấy muốn liên hôn với gia đình của Đường An Nhiên, nên bọn họ đã điều tra mười tám đời tổ tiên của gia đình Đường An Nhiên.

Ông nội của Đường An Nhiên là một pháp sư nổi tiếng ở thời đó, sức khỏe của ông ấy rất tốt, nhưng khi Đường An Nhiên lên 10 tuổi, ông ấy đột nhiên lâm bệnh nặng, toàn thân mưng mủ rồi chết.

"Mọi người trong thôn đều nói rằng ông ấy đã thực hiện một loại phép thuật trái với ý trời là tráo đổi bản mệnh của mình với người khác rồi gặp phản phệ mà chết.”

"Nghe người ta nói lúc ông ấy chết thì toàn thân thối rữa còn không ra hình dạng con người. mà kể ra cũng lạ, kể từ khi ông nội mất, gia đình Đường An Nhiên càng ngày càng khấm khá, cha mẹ còn sinh thêm cho cô ta một đứa em trai. Bây giờ công ty của gia đình cô ta quy mô cũng khá lớn, nếu không gia đình tôi sẽ không cho tôi đính hôn với cô ta."

"Không ngờ gia đình cô ta lại ghê tởm như vậy, yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu lấy lại bản mệnh!"

Nhìn Cố Hạo Trạch lúc này còn giận dữ hơn cả tôi. Cậu ấy bị người ta hạ cổ trùng, còn tôi thì bị người khác trộm bản mệnh làm cho cuộc sống của tôi thay đổi. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy thông cảm cho nhau.

Sau khi nói chuyện được một lúc, điện thoại di động của Cố Hạo Trạch reo lên, cậu ấy ấn trả lời điện thoại như thể người sắp chết:

"Được rồi em yêu, anh sẽ quay lại ngay."

Chẹp, cuộc sống của ai cũng không dễ dàng.

"Chu Diên Ninh, anh đây khó khăn như thế mà còn có thể kiên trì, cậu cũng phải cố lên, tôi sẽ tìm cách giúp cậu!"

Cố Hạo Trạch vỗ nhẹ vào tay tôi an ủi, rồi đạp ga phóng đi.

Tôi nhìn bóng xe cậu ấy rời đi, trong lòng lại cảm thấy lòng người thật sự là thứ khó lường nhất trên đời này.

Những người gần gũi nhất với bạn lại muốn giết bạn, nhưng những người bạn không quen không biết lại muốn cứu bạn.

Tôi thật sự không hiểu được tại sao hai bác lại giúp đỡ người ngoài hại gia đình tôi?

Chẳng lẽ nhà tôi có tiền sẽ không giúp đỡ nhà bác sao?  Hay sẽ giúp ít hơn so với nhà Đường An Nhiên?

Khi tôi trở về phòng, Lục Thanh Huyền nhìn trông rất vui vẻ đi vào.

"Tôi đã nghĩ ra một ý tưởng siêu hay, Đường An Nhiên bị hạ cổ trùng, thân thể sẽ thay đổi rõ rệt trong vài ngày tới. Khi đó, chúng ta sẽ nhờ người đến nói với cô ta rằng trước đây cô ta đã thay đổi bản mệnh của mình giờ thì gặp phải phản phệ và  giờ muốn sống sót thì cô ta phải đổi lại cái mới.”

Thật là một ý tưởng tuyệt vời!

Lục Thanh Huyền thậm chí còn phấn khích hơn khi được tôi tán thành:

"Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho sư phụ của tôi, để sư phụ tới cùng chúng ta làm một màn kịch rồi diễn sao cho thật tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top