Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8


Theo những gì Lục Thanh Huyền nói, khi mệnh Cổ đã biến mất, cổ trùng đã hạ trong cơ thể Đường An Nhiên cũng đã được loại bỏ.

Nhưng điều kỳ lạ là Đường An Nhiên vẫn không hề thay đổi hình dáng. Trông cô ta vẫn như một mụ phù thủy già xấu xí.

Với dáng vẻ này của Đường An Nhiên, việc liên hôn của cùng Cố Hạo Trạch tự nhiên là bị huỷ bỏ.

Bây giờ bản mệnh của tôi đã được đổi trở lại, tôi không còn lo lắng gì nữa.

Mà bây giờ Cố Hạo Trạch ngày nào cũng vây quanh tôi, nói rằng chúng tôi là bạn sinh tử, việc của tôi là việc của cậu ấy.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay tôi đã để cậu ấy và Lục Thanh đi đến mộ bố mẹ tôi, sẵn sàng làm một việc quan trọng.

"Dừng tay! Dừng tay!"

Công nhân vừa chặt hạ được một cây lựu ngã xuống, cả nhà bác tôi đã chạy đến đây thở hổn hển:

"Ninh Ninh, cháu đang làm cái gì vậy! Cháu là đang muốn quấy nhiễu linh hồn bố mẹ mình hay sao? !"

Bác trai vừa mở miệng đã chụp tội danh bất hiếu rất lớn lên người tôi, nghĩa trang lúc này đã bị người dân trong thôn vây quanh xem náo nhiệt.

Gặp phải trường hợp như này ở trong thôn mọi người đều tò mò tìm đến nhà bạn để xem náo nhiệt đồng thời cũng muốn can thiệp vào công việc của nhà bạn.

Đầu tôi cũng không nâng lên, chỉ cúi người mời sư phụ của Lục Thanh Huyền.

Sư phụ Lục Thanh Huyền trông vẫn như tiên nhân đắc đạo, ông ấy đi quanh mộ và nói rằng tôi đã bị ai đó mượn bản mệnh, dẫn đến việc bố mẹ tôi mất sớm và gia đình tôi tan nát.

Ông ấy còn nói kẻ lấy trộm bản mệnh của tôi nhất định sẽ phải tìm cách xáo trộn mồ mả để không cho bố mẹ tôi xuống được đến âm phủ khiếu nại với diêm vương sau khi họ đã qua đời.

Cả thôn liền xôn xao, người dân trong thôn chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy, lúc này tất cả mọi người ở nghĩa trang đều sôi trào.

"Mẹ K.iê.p, không phải nói không nên tin vào mấy cái phong kiến mê tín dị đoan sao? Bây giờ còn có chuyện như vậy? Nhất định là giả rồi, đạo sĩ này không phải là tới lừa tiền đấy chứ?"

"Chuyện đó không hẳn là đúng. Con gái nhà họ Chu từ nhỏ đã có một cuộc sống tốt đẹp. Cả làng có ai mà không ghen tị với cô ấy. Từ lúc cô ấy mười tuổi hình như bị bệnh nặng, về sau giống như vận rủi bán vào người, không ai xui xẻo như vậy, có khi thật sự là bị người ta mượn bản mệnh!”

"Ninh Ninh, cháu đừng có nói đùa!"

Em trai ông nội của tôi cũng chạy đến, đứng sang một bên vỗ đùi, ông nội tôi mất sớm, em trai ông là người lớn tuổi duy nhất còn sống trong dòng họ ở thôn của chúng tôi.

"Ông nội, ông chờ một chút sẽ biết có phải là người khác đang giở trò ở mộ bố mẹ cháu hay không."

Tôi yêu cầu mấy người ngăn cản ông nội và gia đình bác lại, rồi vẫy tay với mấy người công nhân để mọi người tiếp tục làm việc.

Chẳng mấy chốc, hàng chục chiếc đinh dài và ngắn đã được nhổ ra khỏi thân cây lựu, dưới gốc cây còn chôn hai cái bình.

Mang hai cái bình vừa mở ra, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên tôi nhờ mấy người công nhân đặt hũ sang một bên.

Một số người dân trong thôn to gan tò mò liền bước tới nhìn vào trong bình thì thấy trong đó chất đầy những bộ xương chuột chắc chúng đã chết nhiều năm.

Cả thôn im phăng phắc, dù trời đang sáng, người dân bị phơi nắng đến mức vã mồ hôi khắp người nhưng trong lòng ai cũng lạnh, lạnh cóng từ trong tâm mà ra.

Huyệt mộ được mở ra, lộ ra ngôi mộ chôn cất chung.

Bên trong ngôi mộ có đầy rễ cây xuyên chằng chịt, hũ đựng tro cốt cũng đã bị đâm xuyên qua, trên mặt chiếc hũ được phủ một mảnh vải đen.

Trên mảng vải đen là chữ “Trấn” được viết theo lối phồn thể .

Tôi ôm hũ tro cốt cất tiếng khóc thảm thiết, tất cả người dân trong thôn xúm quanh tôi, nhiều người trong số họ cũng khóc cùng tôi.

"Đây là làm cho người ta chết cũng không yên ổn mà, đúng là đồ súc vật!"

"Tôi nhớ rõ là bác Ninh Ninh chính là người ra lệnh trồng những cây này mà? Hình như mấy chiếc bình này cũng là do một tay ông ta chôn xuống vào thời điểm đó?"

Ông nội run lẩy bẩy bước tới tát vào mặt bác tôi:

"Mày là đồ không có lương tâm! Mày lại giết hại chính em trai của mình! Mày còn mặt mũi để sống được!!!”

"Khó trách mấy năm nay nhà họ đổi nhà đổi xe, nhà bác cướp mất phúc khí của Ninh Ninh mà giàu có!"

Lúc này hai bác không thể chịu đựng được nữa, khóc và kể lại mọi chuyện.

Thì ra khi mọi người trong thôn đều nói tôi may mắn và bản mệnh tốt, ông bà nội của Đường An Nhiên cũng là người trong thôn chúng tôi. Khi biết chuyện này, bọn họ liền đến nhà hai bác, lừa gia đình bác tôi rằng họ biết một bậc thầy có phép thuật cao siêu. Họ có thể mượn một chút may mắn từ người có số mệnh tốt là tôi, để làm cho mình may mắn thêm.

Gia đình bác đã ghen tị với việc gia đình tôi kiếm được nhiều tiền, vì vậy họ đã ăn cắp lá số và đồ dùng cá nhân của tôi theo những gì họ chỉ bảo.

Cuối cùng thì bị người nhà Đường An Nhiên lừa gạt, hai bác tưởng rằng mình chỉ mượn vận may cho người nhà mình. Không ngờ lại là giúp tôi và Đường An Nhiên tráo đổi bản mệnh.

Khi họ phát hiện ra thì đã quá muộn, nhà họ Đường đã bồi thường rất nhiều tiền cho gia đình nhà bác, thậm chí còn giúp họ làm ăn kinh doanh những yêu cầu họ phải giữ bí mật.

"Tôi thật sự không muốn giết em trai mình, tôi cũng bị họ lừa gạt, họ lừa gạt tôi!"

Người bác ôm chân ông nội khóc lóc thảm thiết.

Trò hề này cuối cùng cũng đến hồi kết, Lục Thanh Huyền giúp tôi chọn ngày lành tháng tốt để chôn cất tro cốt của cha mẹ tôi, vào ngày chôn cất ban đêm tôi đã mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ tôi thấy bố mẹ tôi nhìn hai người vẫn giống như nhiều năm trước. Bố mẹ nhìn tôi rồi mỉm cười hạnh phúc và nói với tôi rằng trong tương lai cuộc sống của tôi sẽ ngày càng tốt hơn, giờ thì họ đã yên tâm.

Nhà họ Đường hoàn toàn xui xẻo, các dự án của công ty lần lượt bùng nổ, bố của Đường An Nhiên bị bắt vì huy động vốn trái phép. Toàn bộ nhà cửa và nhà máy bị phong tỏa, giờ thì họ mất tất cả.

Nhà Đường gặp xui xẻo, nhà bác tôi cũng vậy.

Vì Đường gia là khách hàng lớn nhất của họ nên họ sẽ không lấy được một xu nào từ số tiền chưa thanh toán, để trả nợ cho những khách hàng khác. Hai bác đã bán hết nhà và xe trong thành phố và trở về thôn sống.

Nhưng danh tiếng của gia đình họ trong thôn đã bị thối nát từ lâu, mọi người thường xuyên đến nhà họ để ném chuột chết và rau thối vào sân, người dân thôn nói

“Những người có bụng dạ đen tối như vậy không được chào đón đừng để họ sống trong thôn.”

"Diêu Ninh tiểu thư, đừng khóc nữa, Tiểu đạo trưởng cùng sư phụ phải trở về."

Tôi đứng ở cổng ga tàu cao tốc, mắt rưng rưng kéo góc áo Lục Thanh Huyền:

"Thanh Huyền đại sư, em còn chưa có làm gì để cám ơn anh, nếu không gặp được anh, em sớm chết rồi, em , em. . . "

Tôi lấy tay quệt hai hàng nước mắt, thật sự không biết nên diễn đạt cảm ơn như thế nào.

Lục Thanh Huyền nháy mắt với tôi:

"Nếu em còn khóc, Cố Hạo Trạch sẽ cho rằng anh đang bắt nạt em. Tiểu Đạo đã xem tử vi của rồi em, hôn sự này chính là định mệnh, sau này cậu ấy sẽ đối xử với em thật tốt. Diêu Ninh, em phải sống thật tốt nhé."

Cố Hạo Trạch?

Tôi rơm rớm nước mắt ngẩng đầu lên, Lục Thanh Huyền đã sải những bước dài đi theo sư phụ.

"Đừng khóc, em làm như vậy như kiểu không nỡ cùng Thanh Huyền đại sư chia tay, mấy ngày nữa chúng ta đi đến chỗ Tiểu đạo trưởng chơi một chút được không?"

Cố Hạo Trạch bước đến vỗ vai tôi an ủi, cậu ấy còn đưa khăn giấy cho tôi.

Cậu ấy là định mệnh của tôi?

Nhìn vẻ mặt thận trọng của Cố Hạo Trạch, tôi không nhịn được cười.

Trong tương lai, tôi nhất định sẽ sống thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top