Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương : 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JoonHyung khá ấn tượng trước việc Joey có thể giữ một thái độ bình tĩnh và thản nhiên đến vậy trong khi từng lời nói của cô về quá khứ của Noeul còn nặng hơn đá tảng. Cô đúng là một vệ sĩ mẫu mực. Và khôn ngoan nữa. Từng lời nói của cô kín kẽ đến độ hầu như không có khe hở cho trí tưởng tượng. JoonHyung đã đứng quay lưng lại phía Noeul và Joey trong suốt thời gian hai người nói chuyện, cố gắng tỏ ra tôn trọng sự riêng tư của hai người. Nhưng đương nhiên Joey vẫn dễ dàng nhận ra là trong suốt khoảng thời gian đó, anh chưa để lọt bất cứ một chữ nào khỏi tai. Quá khứ của Noeul quả là một câu chuyện hấp dẫn, nhất là lại đối với một tay găngx -tơ. 

"Tệ thật..." Noeul thở dài với chính mình khi đã nghe xong câu chuyện về những việc mình đã làm khi còn là JunSap. Còn JoonHyung thì, đột nhiên trong lòng nảy sinh một sự kính nể nhất định đối với Noeul. Có vẻ như trong tất cả vụ trộm Noeul tham gia từ trước đến nay, chưa từng có hệ thống bảo vệ nào, dù có tối tân và phức tạp đến đâu, có thể ngăn được anh. Gọi anh là một thần đồng ăn trộm cũng chẳng sai. Nhưng JoonHyung biết, điều đó cũng gây tổn hại đến tinh thần con người ta ghê gớm lắm.. 

Fany ngó qua nhìn JoonHyung, tự hỏi sao trông anh trầm ngâm. "Sao anh chàng này cũng đến đây vậy?" Anh hỏi Byul. 

Byul nhún vai, lấy chân đá đá JoonHyung. "Ừ nhỉ, này, sao anh lại cũng theo chúng tôi đến đây nhỉ?" 

"Eh! Tức là chính em cũng không biết tại sao á?" Fany nói, trợn tròn mắt nhìn Byul. 

JoonHyung thở dài, vẻ như bị hai kẻ phiền toái này cắt đứt mất dòng suy nghĩ. "Tôi đã nói với mấy người rồi mà. Tôi muốn chứng thực xem Bada có nói dối không." 

Byul chớp mắt. "Chuyện Bada có nói dối hay không thì có liên quan gì chứ?" 

"Bởi vì, nếu cô ấy không nói dối chuyện này, thì tất cả những lời cô ấy nói đều là sự thật." 

"Thế cô ấy có nói gì về chị Hikaru à?" Byul hỏi. 

"Không." JoonHyung nhoài người ra phía trước và nhe răng cười. "Nhưng cô ấy nói là cô ấy vẫn còn tình cảm với tôi." 

"KHỐN KIẾP! HÃY NÓI CHO TA BIẾT SỰ THẬT!" Noeul đột nhiên hét lên rất to. Anh túm lấy hai bên cổ áo của Joey và lôi cô đứng dậy, kéo cô vào sát mặt anh. "TẠI SAO MI LẠI LÀM THẾ?" 

Byul lấy tay che miệng trong khi JoonHyung và Fany đều đứng bật dậy theo bản năng, nhưng họ quá ngỡ ngàng nên chẳng hiểu mình nên làm gì cả. 

"Bởi vì.." Joey vẫn nói với giọng bình thản. "Chính cậu yêu cầu tôi làm điều đó, Cậu Chủ." 

"KHÔNG!" Noeul lắc mạnh người cô, như muốn tìm kiếm một câu trả lời khác. "Cái đống rắc rối này bắt đầu từ ngày ta bị bỏ lại một mình bên mấy cái tàu hỏa! TA ĐÃ GẦN NHƯ LÀ MẤT TRÍ!" 

"Noeul, anh bạn, anh định..." JoonHyung nói, tay cố gỡ cho người phụ nữ thoát khỏi gọng kiềm của Noeul. 

"TRÁNH RA, Joon! Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ta!" Không nói thêm một lời nào, Noeul nện mạnh lưng của Joey vào tường và hét vào mặt cô. "Nào, BÂY GIỜ MI CÓ CHO TA BIẾT SỰ THẬT KHÔNG?" 

Với một sự bình tĩnh đáng nể, Joey từ tốn trả lời. "Tôi, đang nói thật, thưa Cậu Chủ." 

"ĐỒ NÓI DỐI!" Noeul gào lên giận dữ, tay phải bóp chặt cổ họng Joey. 

"WOA, này này, Noeul, bình tĩnh lại đã nào. Có chuyện gì đâu." JoonHyung mềm mỏng thuyết phục. 

"Người đàn bà đáng ghét này nói rằng nói tôi đã ra lệnh cho cô ta để tôi lại một mình ở Hàn Quốc! CÓ LÍ NÀO TÔI LẠI RA MỘT LỆNH NHƯ THẾ?" 

Dần dần, vẻ mặt của Joey biến đổi. Đứng ở tận cuối căn phòng mà Byul còn thấy mắt cô đang trợn lên như van xin một hơi thở. Cô cũng là con người mà. "Noeul! Thôi ngay đi!" Byul nói giọng khẩn khoản. "Anh đang làm cái gì vậy? Anh không thấy là cô ấy đang đau đớn lắm sao?" 

"Gì cơ?" Noeul chợt dịu xuống, như vừa chợt bừng tỉnh từ một cơn mê. Anh nhìn xuống tay mình.. 

"Từ khi nào.." JoonHyung vừa nói vừa gỡ nhẹ tay Noeul ra. Rồi sau đưa tay lên đỡ Joey, nhưng cô quay đi, từ chối sự giúp đỡ. 

Chẳng mấy chốc, cơn giận dữ của Noeul đã nhường chỗ cho cảm giác tội lỗi và hối hận. Anh nhìn vào mắt Joey và vẫn thấy sự hỏang loạn lẩn khuất trong đó. Cô e sợ anh. E sợ JunSap. Và Noeul chợt hiểu ra đây không phải là lần đầu tiên mình đối xử với Joey như vậy. "Chúa ơi.." Noeul bước lùi lại, ngồi xuống cái ghế. "Joey... Tôi xin lỗi." 

"Joey chậm rãi xoa ngực, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình. "Không thưa Cậu Chủ... là lỗi của tôi. Là tại tôi đã không giải thích cặn kẽ cho Cậu Chủ." 

"Bố khỉ!" JoonHyung chen vào. "Cô cứ bỏ qua cho hắn như thế sao?" 

"Tha lôi cho tôi nói ra điều này, thưa ông, nhưng ông đâu có biết nguyên nhân khiến Cậu Chủ tôi giận dữ." Joey nói, không quên ném qua JoonHyung một cái lườm đe dọa. 

"Được rồi, Joey,.. nhưng tôi vẫn không hiểu gì cả." Noeul nói, cố gắng kiềm chế không cho mình run lên. Trí nhớ của anh vẫn chưa hòan toàn quay lại với anh. Nhưng càng ngày, anh càng cảm thấy anh không hề muốn nó quay lại với anh chút nào. 

Joey lại dịu dàng. "Tôi xin phép được giải thích mọi việc lại từ đầu, thưa Cậu Chủ?" 

"..Được, Joey, nếu cô không ngại..." 

Joey gật đầu. "Là một vệ sĩ, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ chủ nhân của tôi. Chính là Cậu. Tse dù sao cũng còn tôn trọng quy tắc đó, nên đã để cho tôi sống khi bắt gặp tôi còn lại một mình, sau khi tôi đã giúp cậu trốn thoát sang Hàn Quốc..." 

"... Nhưng... tại sao cô lại bỏ ta một mình trong khi đáng ra cô phải bảo vệ ta?" Noeul hỏi. 

"Bởi vì tôi đã lập lời thề là sẽ bảo vệ Cậu Chủ bằng cách tốt nhất tôi có thể nghĩ được. Ngay khi tôi nhận ra chúng ta đang bị theo đuôi từ Trung Quốc, tôi đã đánh ngất cậu và đưa cậu rời khỏi tàu. Tôi biết cậu không cho phép tôi một mình chiến đấu với kẻ thù của cậu. Hãy tha thứ cho tôi... Cậu Chủ... nhưng đó là cách duy nhất..." 

JoonHyung bắt đầu hiểu ra vấn đề. "Cô đã đánh cậu ta ngất đi để bảo vệ cậu ta.. Bởi vì sau đó bọn chúng sẽ chỉ đuổi theo cô và JunSap sẽ có đủ thời gian để chạy trốn..."

"Vâng. Chỉ có điều, tôi không hề biết rằng nỗ lực của tôi lại dẫn đến hậu quả là làm Cậu Chủ mất đi trí nhớ..." 

"FANY! JOEY! Ai giúp với!" Đột nhiên có tiếng hét của Bi ngoài hành lang. Fany vội chạy ra ngoài và nhìn thấy Bi đang bế thân hình bất động của Hikaru trên tay. Không hỏi gì, anh giúp Bi đưa Hikaru vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên trên chiếc bàn giữa phòng. 

"Hikaru!" JoonHyung và Byul cùng gọi một lúc. 

"Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy!?" Noeul lao tới đến bên cô lúc Fany đang kiểm tra mạch của Hikaru. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top