Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

〘 02 〙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝖀𝖕𝖉𝖆𝖙𝖊 ¦ 22.10.2023

4

Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời đi, lớp học lại trở nên ồn ào.

Mọi người quay đầu lại tò mò nhìn Lâm Trịnh Thiên Yết.

Phó Vĩnh Dương, một tên phú nhị đại ngu ngốc trong lớp bước đến và hỏi anh ấy, "Khúc Thành? Có phải là có mỏ than đá gần đó không? Gia đình tôi cũng có công việc kinh doanh ở đó. Bố cậu tên gì? Có lẽ cũng quen biết bố mẹ tôi đấy."

Lâm Trịnh Thiên Yết nắm tay, có chút bối rối, anh khẽ lẩm bẩm: "Bố tôi không làm kinh doanh, ông ấy chỉ..."

Chỉ là...

"Không lẽ là công nhân đào than đấy chứ!" - Phó Vĩnh Dương bắt được lời của anh ấy và cười nhạo.

Rất nhiều người ở đây từ nhỏ đã học được cách nịnh hót người trên, chèn ép kẻ dưới, ghét nghèo yêu giàu.

Nhiều người thấy chỗ này thú vị nên kéo đến xem.

Vì vậy Phó Vĩnh Dương càng thêm tự hào, cầm cuốn sách của Lâm Trịnh Thiên Yết lên, đặt nó dưới mũi và ngửi nó: "Nó thực sự có mùi than! Hahaha..."

Tiếng cười thật ghê tởm.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, vì vậy tôi đứng dậy, lấy cốc nước trên bàn và đổ lên đầu cậu ta: "Bạn học Phó, mũi cậu thật sự rất giống mũi chó đấy."

Phó Vĩnh Dương nhìn tôi giận dữ sau khi bị tạt nước nước khắp người.

Anh ta xắn tay áo, hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Khương Cát Xử Nữ, cậu muốn chết sao?"

Thật ngại quá, bà đây đã từng chết qua rồi.

Có thể Khương Cát Xử Nữ ở trường trung học nhút nhát và gò bó, nhưng Khương Cát Xử Nữ, người đã sống 28 năm cuộc đời thì không.

Tôi cười: "Ừ, tôi đang tìm cái chết đấy."

Nhưng lại không có đánh nhau, vì Bùi Lâm Thiên Bình đi tới, anh ta cau mày nhìn tôi: "Hôm nay em sao vậy? Về nhà thôi."

Bùi Lâm Thiên Bình là lớp trưởng, nhà họ Bùi lại là người quyền lực nhất ở Nam Thành, tất nhiên Phó Thành sẽ không dám gây khó dễ cho anh ta.

Nhưng khi tôi nhìn thấy anh ta, tôi chỉ nghĩ đến ngọn lửa dữ dội đó.

Ngột ngạt và khó chịu.

Tôi nói, "Sau này anh không cần đợi tôi về cùng nữa, sau giờ học tôi sẽ ở lại để làm đề chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới."

Bùi Lâm Thiên Bình khịt mũi.

Anh ta nhìn tôi đầy khó hiểu: "Khương Cát Xử Nữ, hôm nay em quên uống thuốc à?"

Tôi không muốn lại nhìn thấy anh ta phát điên nữa.

Tôi chỉ vào cửa lớp: "Lớp trưởng, có thể đừng quấy rầy việc học của tôi nữa được không? Hoa khôi Hà Ngưng Xà Phu của lớp bên cạnh vẫn đứng ở cửa đợi cậu đấy."

5

Bùi Lâm Thiên Bình, Hà Ngưng Xà Phu và tôi lớn lên cùng nhau.

Bố mẹ của chúng tôi có mối quan hệ trong kinh doanh và thường xuyên xã giao trong cuộc sống.

Tôi đã từng nghĩ rằng Bùi Lâm Thiên Bình rất tốt với tôi.

Anh ta sẽ gọi tôi là "Em gái Tiểu Xử".

Trên thực tế, anh ta thực sự chỉ coi tôi như một đứa em gái.

Anh ta luôn thích Hà Ngưng Xà Phu.

Hà Ngưng Xà Phu đứng ở cửa và vẫy tay với chúng tôi: "Anh Bùi, anh và Khương Cát Xử Nữ đang nói cái gì vậy? Hai người không đi về à?"

Bùi Lâm Thiên Bình lại liếc nhìn tôi, anh ta lấy ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: "Vật lý của em thật sự rất kém, cuối tuần anh bổ túc cho em nhé".

Sau đó, anh ta cầm cặp sách và đi về phía Hà Ngưng Xà Phu.

Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Lâm Trịnh Thiên Yết trong lớp học.

Đồng hồ trong lớp đang kêu tích tắc.

Phía sau truyền đến tiếng bút sột soạt của Lâm Trịnh Thiên Yết viết trên giấy.

Ấn tượng của tôi về anh ấy luôn là anh ấy là một học sinh nghiêm túc.

Thế nhưng...

Tôi trong mắt Lâm Trịnh Thiên Yết sẽ có ấn tượng như nào nhỉ?

Tôi quay lại, đặt tay lên lưng ghế và nhìn anh ấy một cách cẩn thận.

Lông mày và khóe miệng anh dần hòa vào với người đàn ông ôm tôi trong biển lửa.

Anh nói: "Khương Cát Xử Nữ, tôi là Lâm Trịnh Thiên Yết, em còn nhớ tôi không?"

Chắc do tôi nhìn quá chăm chú, Lâm Trịnh Thiên Yết liền phát hiện có điểm không đúng.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi đầy khó hiểu, đưa tay sờ sờ cằm, cẩn thận hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Tôi lắc đầu, vội vàng nói: "Không có."

Thật xấu hổ.

Để phá vỡ bầu không khí ngại ngùng này, tôi tùy tiện lấy từ trong ngăn bàn ra một tập bài tập vật lý, lật sang một trang rồi đặt trước mặt Lâm Trịnh Thiên Yết.

"Cậu có thể giảng lại phần này cho tôi không?"

Nhìn thấy câu hỏi này, Lâm Trịnh Thiên Yết cảm thấy thoải mái.

Anh ấy liếc qua và nói: "À, câu hỏi này thực ra cũng không khó lắm."

Nhưng tôi cũng không thể làm được những câu hỏi đơn giản này.

Vật lý của tôi siêu tệ, mỗi lần làm bài kiểm tra đều bị nó kéo xuống.

Anh ấy lấy tờ giấy ra, viết lên đó hai công thức: "Đầu tiên thế này, sau thế này, rồi..."

Sau đó anh ấy hỏi tôi: "Cậu có hiểu không?"

Tôi: "?"

Tôi thốt lên một tiếng "ồ" dài.

Anh cười nói: "Hay là tôi giúp cậu lấy lại gốc trước đã."

Chắc Lâm Trịnh Thiên Yết cũng phát hiện ra trình độ thực sự qua ánh mắt bối rối của tôi.

Anh đóng sách bài tập lại, lấy sách giáo khoa ra, lật đến phần đầu, nhẹ nhàng nói: "Bắt đầu từ chương đầu tiên đi."

6

Tôi nghĩ rằng trình độ dạy kèm của Lâm Trịnh Thiên Yết tốt hơn so với giáo viên vật lý cứng nhắc ở trường.

Cũng tốt hơn nhiều so với Bùi Lâm Thiên Bình.

Đúng vậy, ở đời trước, tôi đã đi theo làm phiền Bùi Lâm Thiên Bình bằng đủ loại câu hỏi sai.

"Thiên Bình, anh có thể chỉ cho em định lý động năng được không?"

"Thiên Bình, tại sao em không bao giờ giải được bài tập cuối cùng?"

"Thiên Bình, ..."

Thật phiền phức.

Thảo nào anh ta luôn lạnh lùng liếc nhìn tôi: "Em là đồ ngốc hả Khương Cát Xử Nữ? Cái gì cũng không biết."

Mãi cho đến khi bảo vệ của trường tới gõ cửa, đứng ở cửa lớp quát tôi và Lâm Trịnh Thiên Yết: "Hai bạn cùng lớp làm gì ở đây vào buổi tối? Tại sao không về nhà, có muốn tôi gọi cho bố mẹ hai bạn không!"

Lúc đó tôi và Lâm Trịnh Thiên Yết mới nhận ra rằng đã gần tám giờ tối rồi.

Trường học cũng đến giờ đóng cửa.

Vì vậy, chúng tôi nhanh chóng thu dọn cặp sách của mình, vừa chạy vừa xin lỗi.

Chạy một mạch đến cổng trường, một chiếc ô tô bấm còi dừng lại bên cạnh tôi.

Người lái xe hạ cửa kính xuống và gọi tôi, "Tiểu Xử."

Đó là tài xế của nhà tôi, chú Chương.

Ông ấy thấy tôi muộn như vậy vẫn chưa về nên đã lái xe đến đón tôi.

"Mau lên xe đi, mẹ con đang ở nhà chờ con về ăn cơm." - Chú Chương lườm tôi một cái, giọng điệu không được tốt lắm.

Tôi vội vàng mở cửa xe và quay lại nhìn Lâm Trịnh Thiên Yết.

"Lâm Trịnh Thiên Yết, đã muộn như vậy rồi, có cần chúng tôi đưa cậu về không?"

"Không cần đâu, nhà tôi rất xa, ở phía Tây, không thuận đường. Hơn nữa ở đây có xe buýt, rất thuận tiện."

Lâm Trịnh Thiên Yết vẫy tay với tôi và chạy đến trạm xe buýt.

Vùng ngoại ô phía Tây rất xa, xe buýt đi mất hơn một giờ.

Tôi chỉ mới đến đó một lần và nó vẫn chưa được phát triển hoàn toàn, khắp nơi đều là những tòa nhà cũ và nhà gỗ, rác thải chất đống trên mặt đất.

Tôi hét lên với anh ấy: "Lâm Trịnh Thiên Yết!"

Anh ấy quay lại.

Tôi hỏi anh: "Cậu có biết tên tôi không?"

Dưới ánh đèn đường, mặt anh hơi ửng hồng.

Tôi nói: "Tên tôi là Khương Cát Xử Nữ. Khương Cát là gừng, Xử Nữ trong cây mạ. Cậu phải nhớ kĩ đó."

𝓗𝓸𝓪̀𝓷 𝓹𝓱𝓪̂̀𝓷 02

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top