Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

〘 04 〙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝖀𝖕𝖉𝖆𝖙𝖊 ¦ 22.10.2023

11

Bây giờ đã trùng sinh, tôi sẽ không để bi kịch đó xảy ra lần nữa.

Tôi biết rằng gần như không thể ngăn Hà Ngưng Xà Phu ăn mừng thành công của cô ta trong kỳ thi.

Nên tôi chọn cách không tham gia.

Nếu tôi không đi, chú Chương sẽ không phải lái xe đến đón chúng tôi.

Vào tối thứ bảy, Bùi Lâm Thiên Bình gọi cho tôi hỏi: "Khi nào em đến?"

Bên đó rất ồn ào, tôi hầu như không nghe thấy gì.

"Tôi không đi, đang làm bài tập." - Tôi nói.

"Tùy em." - Bùi Lâm Thiên Bình trầm mặc một lát rồi lạnh lùng đáp.

Tôi cúp điện thoại, nghĩ rằng bây giờ danh tiếng của tôi gần như là một con mọt sách chăm chỉ đã hoàn toàn được lan truyền.

Trời gần sáng, tôi đi xuống nhà để xem lại một lần nữa.

Chú Chương đang ở trong bếp và trò chuyện video với những người đồng đội cũ đã giải ngũ, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Khi nhìn thấy tôi, ông ấy vẫy tay gọi: "Tiểu Xử, sao con còn chưa ngủ?"

Tôi mở miệng, nhưng lại không nói nữa.

Cuối cùng vẫn nói: "Chú Chương, chú đã lớn tuổi rồi, chú uống rượu ít đi."

Trong phòng khách, mấy người phụ nữ đang chơi mạt chược vui vẻ.

Mẹ của Hà Ngưng Xà Phu vừa mới thắng, bà ấy rất may mắn.

Bà ấy nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra một chuyện: "Ồ, tối nay Xà Phu ra ngoài chơi, không biết giờ này đã về nhà chưa, nhất định phải gọi điện thoại cho con bé xem."

Kết quả điện thoại thuê bao.

Gọi lại vẫn không được.

Người chị em bên cạnh khuyên bà ấy: "Chị, đến lượt chị rồi, không lẽ thắng tiền rồi nên muốn chạy sao? Sao có thể như vậy được!"

Mẹ của Hà Ngưng Xà Phu gọi mãi vẫn không được.

Vừa cười vừa tráo bài: "Cô nói gì vậy chứ, sao tôi có thể làm thế được?"

Tôi nằm trên giường trong phòng ngủ, nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường trôi đi từng chút một.

Bên ngoài thật yên bình và tĩnh lặng.

Giống như một đêm rất bình thường.

Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

12

Ngày hôm sau, tôi bị mẹ đánh thức:

"Xử Nữ, xuống ăn sáng đi!"

Lúc đó mới tám giờ.

Trong cơn bàng hoàng, tôi lấy điện thoại di động từ đầu giường ra, bấm vào Khoảnh khắc và bắt đầu lướt xuống.

Một người bạn cùng lớp đã đăng một bài đăng mới:

"Hoa khôi của trường và học bá, họ có xứng đôi không?"

Bức ảnh là của Bùi Lâm Thiên Bình và Hà Ngưng Xà Phu. Cả hai dựa vào ghế sofa nhắm mắt ngủ thiếp đi, đầu của Hà Ngưng Xà Phu hơi nghiêng trên vai Bùi Lâm Thiên Bình.

Bữa tiệc kết thúc quá muộn, ai cũng rất mệt mỏi.

Có người hóng hớt, chụp ảnh hai người rồi tung lên mạng.

Có rất nhiều bình luận trêu đùa phía dưới:

"Từ lâu đã thấy hai người này không ổn rồi!"

"Sự kết hợp số một trường chúng ta."

Nhìn bức ảnh này, tôi chợt bừng tỉnh, đột ngột ngồi dậy khỏi giường.

Tai nạn xe cộ thực sự không có xảy ra, Hà Ngưng Xà Phu không rời khỏi bữa tiệc, mọi thứ đều ổn!

Tôi rất phấn khích, sau đó cũng bình luận: "Thật tuyệt!"

Một lúc sau, tôi nhấp vào để làm mới và thấy bài đăng đã biến mất.

Bùi Lâm Thiên Bình thực sự đã gọi cho tôi.

"Khương Cát Xử Nữ." - Anh ta đột nhiên giải thích, "Tối qua mọi người chơi nhiều quá, nửa chừng anh đi ngủ, sau đó không chơi với họ nữa."

Ồ.

Anh ta nói với tôi chuyện này làm gì?

Anh ta cười nói: "Anh còn tưởng rằng em sẽ đi, nếu biết em không đi thì anh cũng đã không đi."

Tôi sờ sờ mũi, không biết nên trả lời thế nào.

Hai người im lặng một lúc.

Tôi nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi ăn sáng đây."

Anh ta ậm ừ, "Hẹn gặp em ở trường vào ngày mai."

13

Mặc dù những bức ảnh trong Khoảnh khắc đã bị xóa nhưng tin đồn đã lan truyền rất nhanh.

Đặc biệt hôm đó có khá nhiều bạn học đến dự tiệc của Hà Ngưng Xà Phu.

Khi tôi đến trường, tôi cảm thấy rằng mọi người đều đang lặng lẽ buôn chuyện.

Nhưng tôi cũng không tham gia vào nó.

Bởi vì trong vài ngày nữa, kỳ thi hàng tháng sẽ diễn ra.

Đây là kỳ thi quan trọng đầu tiên mà Lâm Trịnh Thiên Yết tham gia sau khi anh từ trường khác chuyển đến.

Khi giáo viên chủ nhiệm công bố thứ hạng, ông ấy đặc biệt tạo ra sự hồi hộp:

"Lần này trong lớp chúng ta có một con ngựa ô, đúng vậy, có sự cạnh tranh để tiến bộ."

Ông ấy dừng lại một chút: "Lâm Trịnh Thiên Yết, người đứng đầu trong lớp."

Cả lớp chợt sôi nổi.

Đây là lần đầu tiên mà Bùi Lâm Thiên Bình, người đứng đầu lớp, bị kéo xuống phía sau.

"Lâm Trịnh Thiên Yết, đó có phải là học sinh chuyển trường Lâm Trịnh Thiên Yết đó không?"

"Cậu ấy thậm chí còn không nói chuyện với chúng ta!"

"Sắp đến kỳ thi đại học rồi, lại có thêm một học bá..."

Mặc dù tôi đã biết thực lực của Lâm Trịnh Thiên Yết, nhưng điều đó vẫn không ngăn được sự phấn khích của tôi.

Tôi quay lại và hưng phấn duỗi móng vuốt của mình vuốt tóc Lâm Trịnh Thiên Yết.

"Lâm Trịnh Thiên Yết! Cậu giỏi quá!"

Tóc của Lâm Trịnh Thiên Yết bị tôi làm cho rối tung.

Nhưng anh không hề tức giận, chỉ cười nhẹ.

Bạn cùng bàn không nhịn nổi nữa nên chọc khuỷu tay vào tôi.

"Khương Cát Xử Nữ, cậu nhỏ giọng chút đi!" - Cô ấy nháy mắt với tôi, "Cậu không thấy lớp trưởng đang không vui sao?"

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô bạn cùng bàn.

Bùi Lâm Thiên Bình ngồi dựa vào tường, đang nhìn tôi và Lâm Trịnh Thiên Yết trêu nhau.

Môi anh ta mím thành một đường, ánh mắt lạnh lùng, cả người gần như đông cứng thành một tác phẩm điêu khắc.

Tôi đột nhiên ngẩn ra.

Cảm thán bản thân quá thiếu sự đồng cảm, Bùi Lâm Thiên Bình đã gần ba năm đứng nhất lớp, đột nhiên lại đứng thứ hai, đương nhiên sẽ rất khó chịu.

Vậy mà tôi vẫn ngồi đây cười, không phải là đang rắc muối vào vết thương của người khác sao?

Tôi ho hai lần, cố gắng khiêm tốn lại.

Một lúc sau, ánh mắt của Bùi Lâm Thiên Bình cuối cùng cũng rời khỏi tôi.

Tôi hít một hơi thật mạnh.

Nhờ có Lâm Trịnh Thiên Yết dạy kèm, điểm số của tôi cũng tiến bộ hơn rất nhiều.

Vì vậy, bây giờ mỗi thứ sáu sau giờ học, tôi sẽ tự giác ở lại tự học với anh ấy thêm hai giờ nữa để được học bá dạy kèm.

Nhưng không ngờ, Bùi Lâm Thiên Bình cũng ở lại.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Hà Ngưng Xà Phu đã chạy đến cửa lớp chúng tôi.

"Anh Bùi, về thôi!" - Cô ta vẫn giống như trước, vẫy tay với Bùi Lâm Thiên Bình.

Bùi Lâm Thiên Bình không ra ngoài, cũng không thu dọn cặp sách.

Anh ta nói với Hà Ngưng Xà Phu: "Em về trước đi, anh ở lại tự học một lúc rồi sẽ về sau."

Lời này vừa nói ra, những bạn học còn chưa rời đi đều quay đầu lại nhìn.

"Lớp trưởng, không cần đâu, điểm của cậu cao như vậy rồi mà vẫn còn nghiêm túc sao?"

"Cậu thực sự muốn giết chúng tôi sao?"

Vì chiến thắng trong cuộc thi Olympic, trường đại học mục tiêu của Bùi Lâm Thiên Bình đã trực tiếp giảm 60 điểm nhập học cho anh ta.

Ngay cả khi anh ta không thể phát huy được phong độ của mình trong kỳ thi, anh ta cũng sẽ không bao giờ rơi khỏi ngưỡng điểm của trường đó.

Bùi Lâm Thiên Bình không để ý đến họ.

Khi mọi người đã về hết, anh ta ngồi xuống cạnh chỗ ngồi bên cạnh tôi với một cuốn sách trên tay.

Tôi ngơ ngác: "Hả?"

Bùi Lâm Thiên Bình trả lời như điều hiển nhiên: "Chỗ của em ở gần Lâm Trịnh Thiên Yết nhất, thuận tiện thảo luận bài tập."

Tôi không nói nên lời.

Tôi có nên tránh đường, nhường chỗ cho hai học bá này thảo luận không?

Không đợi tôi nói, Bùi Lâm Thiên Bình đã đưa ra một câu hỏi và bắt đầu trò chuyện với Lâm Trịnh Thiên Yết.

"Bạn học Lâm, cậu có cách nào dễ hơn để giải câu này không? Tôi cảm thấy cách của tôi quá phức tạp."

Tôi xem qua, tình cờ là một câu hỏi mà tôi đã làm sai trong kỳ thi.

Cho nên tôi cũng không muốn đuổi Bùi Lâm Thiên Bình đi, đành ngoan ngoãn im lặng ngồi nghe hai vị đại thần thảo luận kinh nghiệm học tập.

Tôi là một con tôm nhỏ và gặt hái những lợi ích của ngư dân.

𝓗𝓸𝓪̀𝓷 𝓹𝓱𝓪̂̀𝓷 04

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top