Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại 1 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Phiên ngoại 1: Vì anh ghen ghen ghen ghen mà

-------------

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trời chẳng mấy đã vào thu.

Chu Dư An tan làm ra khỏi công ty, bỗng rùng mình bởi cơn gió lạnh thốc tới, thầm hối hận vì ban sáng không nghe lời Chung Phất Sơ mà mặc thêm áo.

Cậu cắm đầu cắm cổ, co ro chạy đến bãi đậu xe, gần đến xe thì chuông di động bỗng réo vang, là Chung Phất Sơ gọi đến.

"Anh để áo khoác trong xe em rồi đấy, tan làm nhớ mặc vào." Hình như Chung Phất Sơ đang ở hành lang bệnh viện nên có hơi ồn ào, loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi "Viện trưởng Chung".

"Anh để lúc nào thế? Sao em không thấy nhở?" Khóe miệng Chu Dư An nhếch tớn lên, bước tới xe, mở cửa ghế sau, nhìn thấy trên ghế đang đặt một chiếc áo Cardigan len được xếp ngay ngắn.

"Lúc em không nghe lời." Giọng Chung Phất Sơ hơi trầm xuống, như phụ huynh đang phê bình cu con.

Chu Dư An chợt thấy đuối lý, ban sáng Chung Phất Sơ bảo hôm nay trời sẽ trở lạnh, dặn đi dặn lại cậu phải mang áo khoác theo. Cậu ngó ra thấy nắng vẫn chói lắm, chủ quan, không nghe lời anh, chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng tang đi làm.

"Từ giờ trở đi em nhất định sẽ nghe lời anh trai!" Chu Dư An nhanh nhảu mềm giọng làm nũng, "Anh ơi, hôm nay em tan làm sớm, em đến bệnh viện với anh nha?"

"Ừ, nhớ mặc áo vào rồi đến." Chung Phất Sơ không quên dặn lại.

"Vâng ạ, đợi em nha anh!" Chu Dư An cúp điện thoại, mặc áo Chung Phất Sơ đã chuẩn bị cho rồi lái xe đến bệnh viện Từ Tế.

Đã một năm kể từ khi hai người kết hôn, và sáu năm đã trôi qua kể từ khi hai người gặp lại nhau trong bệnh viện, nhưng thành phố Văn Hoa thì vẫn phát triển không ngừng nghỉ, xây dựng đào xới liên tục, tình trạng tắc nghẽn giao thông giờ cao điểm vẫn hệt như xưa.

Chu Dư An bị tắc cách bệnh viện một cây số. Chạng vạng xuống, giao thông ùn ứ, nếu là Từ Hành chắc chắn sẽ cáu bẳn mà đập uỳnh uỳnh vô lăng, còn Chu Dư An lại hiếm khi bình tĩnh như hôm nay. Cậu sờ chiếc nhẫn kim cương đeo trên cổ, để trong cổ áo, lấy một viên kẹo trái cây từ trong ngăn đựng đồ, bóc vỏ rồi cho vào miệng.

Do công ty và bệnh viện không cùng đường nên cậu và Chung Phất Sơ phải tự túc đi làm. Bình thường hai người sẽ cùng ăn sáng, sau đó mới lái xe đi làm riêng.

Cậu cũng đã ba mươi rồi, nhưng Chung Phất Sơ vẫn coi cậu như một đứa trẻ, lúc nào cũng để sẵn quà vặt trong xe cho cậu. Nói thế chứ thực ra cậu cũng để một chiếc gối ôm in hình mặt mình trong xe của Chung Phất Sơ, thành công đá bay những chiếc gối ôm in hình Pikachu vào lãnh cung.

Mùi vị ngọt ngào tan ra nơi đầu lưỡi, rốt cuộc dòng xe ùn ứ cũng được lưu thông. Chu Dư An thong thả lái đến bệnh viện Từ Tế.

Cậu đã quá quen thuộc với bệnh viện này, khoa ngoại lồng ngực ai cũng biết cậu, thường xuyên có bác sĩ và y tá đi qua chào hỏi, cười bảo: "Lại đến tìm anh trai anh à?" Họ chỉ nghĩ cậu và Chung Phất Sơ là anh em, chứ tuyệt không nghi ngờ gì về những chuyến viếng thăm thường xuyên của cậu.

Mà lần nào Chu Dư An cũng lưng thẳng tắp, mỉm cười, chào và đáp lại, song trong lòng thì đắc ý vô cùng.

Cậu vừa ngâm nga một ca khúc vừa đi thẳng đến văn phòng của Chung Phất Sơ, ngay lúc chuẩn bị vào thì bỗng có người gọi cậu lại.

"Dư An!" Một bác sĩ nam trẻ tuổi đứng sau gọi cậu. Chu Dư An ngoảnh lại xem, thì ra là Tất Đông Dương, bác sĩ thực tập mà Chung Phất Sơ mới dẫn dắt năm ngoái, cũng là sinh viên Đại học Văn Hoa. Anh chàng này cao ráo đẹp trai, chỉ tội hơi nhút nhát, bởi mối quan hệ với Chung Phất Sơ mà hai người cũng coi như là quen thân.

Tất Đông Dương bước nhanh tới, cầm một túi quà nhỏ trên tay, khuôn mặt luôn tươi cười ngày thường lúc này đã hơi đỏ lên. Anh chàng nắm chặt túi quà, cúi đầu nhìn Chu Dư An, ánh mắt né tránh, ấp a ấp úng mãi mới thốt ra được mấy chữ: "Đây là... em tặng..."

Tặng ai? Chu Dư An ngẫm nghĩ chốc lát, nghĩ bụng chắc mẩm tay này muốn tặng quà cho Chung Phất Sơ rồi, nhưng sợ Chung Phất Sơ, nên mới nhờ cậu đưa hộ.

Trước đây cũng từng có bác sĩ thực tập nhờ cậu tặng hộ, song cậu đều từ chối hết. Giờ xét thấy bình thường Tất Đông Dương đối xử với cậu rất tốt, mà Chung Phất Sơ cũng khá ưng ý cậu học trò này, với cả trông gói quà cũng giông giống quà quý, thế là làm động tác OK, hiểu ý bảo: "Tôi hiểu, cậu không cần căng thẳng thế đâu."

Cậu nhận lấy túi quà trong tay Tất Đông Dương rồi nháy mắt với anh chàng một phát, đưa ánh mắt ngầm hiểu.

Đôi mắt Tất Đông Dương bỗng sáng bừng, lửa cháy lách tách, vội vàng gật đầu nói "Em sẽ đợi anh", sau đó nhanh chân chạy biến.

Chu Dư An không hiểu lắm, đoán mò chắc có lẽ ý Tất Đông Dương là đợi cậu báo lại phản ứng của Chung Phất Sơ sau khi nhận được quà.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, mở cửa bước vào, phát hiện Chung Phất Sơ không ở văn phòng, đành phải ngồi vào ghế làm việc của Chung Phất Sơ rồi nhắn tin cho anh, báo mình sẽ ngoan ngoãn chờ anh về.

Chung Phất Sơ trả lời rằng anh đang họp. Cậu chán quá, tò mò nhìn túi quà của Tất Đông Dương. Túi quà tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo, được thắt bằng một dải ruy băng màu xanh nhạt và có mùi thơm thoang thoảng, rõ ràng đã được người tặng chuẩn bị rất tỉ mỉ.

Trong túi có một chiếc hộp nhỏ và một phong thư, nhưng cậu không tự tiện mở ra, chỉ thoáng cau mày khi nhìn thấy hình trái tim trên phong thư.

Đương suy nghĩ, cửa phòng bỗng bật mở, cậu ngẩng lên thì thấy Chung Phất Sơ mặc áo blouse trắng bước vào, ánh mắt lãnh đạm của anh chợt dịu đi khi nhìn thấy cậu, lại càng thêm ấm áp khi nhìn thấy túi quà trên tay cậu.

"Anh ơi!" Chu Dư An bật dậy khỏi ghế, hai người mới tách ra lúc sáng, chưa được một ngày không gặp mà đã nhớ nhung vô cùng.

Chung Phất Sơ khóa trái cửa rồi bước tới, nhận lấy túi quà trong tay Chu Dư An, ngồi xuống ghế, sau đó kéo Chu Dư An ngồi lên đùi mình, hỏi cậu: "Nay ngày gì? Sao lại tặng anh quà thế này?"

Chu Dư An dạng chân ngồi mặt đối mặt với Chung Phất Sơ, ngơ ra, mãi mới hiểu là Chung Phất Sơ hiểu lầm, đang định nói thật thì thấy Chung Phất Sơ lấy phong thư trong túi ra, thấy phong thư màu hồng mà có trái tim thì bật cười, lại hỏi: "Hay lại làm sai chuyện gì, đang làm kiểm điểm?"

Chu Dư An ngượng chín cả mặt, tự nhiên thấy chột dạ. Trước có lần cậu đi xã giao với một đồng nghiệp nam, cả hai đều quá chén, cậu nhận nhầm xe đồng nghiệp thành xe của Chung Phất Sơ nên leo lên, sau đó được lái xe thay chở về nhà đồng nghiệp, vác cả hai ông đang bất tỉnh nhân sự lên giường của đồng nghiệp.

Trong lúc ấy Chung Phất Sơ đã gọi hàng chục cuộc điện thoại, lùng sục tìm cậu cả đêm, cuối cùng tìm được cậu đang nằm ngủ thẳng cẳng ở nhà đồng nghiệp. Anh lập tức vác cậu về, vừa tắm cho cậu vừa quất mông cậu, còn vừa "bịch bịch" vừa bắt cậu nói "em sai rồi" không được ngừng phát nào, rồi còn phải làm bản kiểm điểm.

Nghĩ đến đây, vành tai cậu đã đỏ rực, thì thào bảo: "Em không có! Đây là học trò cưng của anh tặng anh đấy, không phải em." Vừa nói vừa hậm hừ, "Với cả em thì phạm lỗi gì được chứ? Em đâu có giống anh, lúc nào cũng được hàng dàn mỹ nam mỹ nữ vây quanh rồi tặng quà chứ!"

Chung Phất Sơ nghe thế thì ngây người, mở phong thư ra xem. Kết quả càng xem mặt lại càng sầm sì, đôi hàng mày cau chặt thoáng hiện vẻ giận dữ, cuối cùng vò phong thư thành một cục rồi ném mạnh vào thùng rác.

Chu Dư An không biết Chung Phất Sơ đọc được gì mà tức giận đến thế, vừa định lấy cái hộp trong túi quà ra xem thì bỗng bị Chung Phất Sơ ôm vào trong lòng, nghe anh gằn giọng bảo: "Đừng xem nó." Sau đó hộp quà cũng bị ném vào góc bàn một cách không thương tiếc.

"Sao thế anh? Cậu ta viết thư xúc phạm anh ạ?" Chu Dư An tò mò quá chừng, chọc ngón tay vào ngực Chung Phất Sơ, hỏi dò: "Chắc không phải Đông Dương chọc anh chứ ạ? Dù gì cậu ta cũng tôn trọng anh thế mà."

Rồi xong, Chung Phất Sơ nghe thấy cậu gọi là "Đông Dương" thì lại càng siết chặt cậu. Chu Dư An xoắn xuýt vùng vẫy, giọng điệu chua lòm: "Anh giận cái quái gì thế? Đông Dương là học trò cưng của anh còn gì? Ngoại hình sáng sủa, tốt tính, nghiệp vụ giỏi, anh nói đánh giá cao cậu ấy còn gì?"

Cậu nhớ trước đây có lần trò chuyện về bệnh viện với Chung Phất Sơ, Chung Phất Sơ có nhắc đến Tất Đông Dương, khen anh chàng là người có thiên phú nhất trong lứa sinh viên mà anh đã từng dẫn dắt, còn tính để anh chàng ở lại bệnh viện làm việc lâu dài sau khi kết thúc thực tập.

Thảng hoặc lắm Chung Phất Sơ mới khen ngợi một ai đó. Lúc ấy Chu Dư An nghe thì không cảm thấy gì, nhưng giờ cậu lại thấy khang khác rồi đấy. Cậu vùng ra khỏi lòng Chung Phất Sơ, vênh mặt ngoảnh đi, môi mím lại, dỗi.

Chung Phất Sơ nắm cằm Chu Dư An buộc cậu ngoảnh lại, đè ngón cái lên môi cậu rồi xoa mạnh, cười khẩy, lên tiếng chất vấn: "Thân với cậu ta quá nhỉ?"

Chu Dư An cắn ngón tay Chung Phất Sơ, hai tay chìa trước ngực Chung Phất Sơ đẩy anh ra, kéo dãn khoảng cách hai người, nói dỗi: "Học trò của anh là bé cưng của anh chắc, em không được quen chắc?"

Chung Phất Sơ giận quá hóa cười, kéo tay Chu Dư An xuống, đứng dậy đặt cậu lên bàn làm việc, tách hai chân cậu ra rồi chen vào đứng giữa, hai tay chống hai bên hông cậu, hỏi: "Em không biết ai là bé cưng à? Hửm?"

Chu Dư An tự nhiên đỏ bừng mặt một cách thiếu ý chí dưới ánh nhìn đùa giỡn của Chung Phất Sơ. Nãy cậu cố tình nói thế là để Chung Phất Sơ phải dỗ cậu, giờ thành công một nửa rồi thì cũng nên thỏa mãn thôi. Cậu ôm lấy cổ Chung Phất Sơ, làm nũng:

"Em biết, bé cưng của anh là em! Nhưng em đang ghen mà, anh xem, anh là Viện trưởng, mà ở đây đâu đâu cũng là tuấn nam mỹ nữ muốn lấy lòng anh, chẳng lẽ em không nên ghen ạ?"

Cậu quá thẳng thắn, rành rọt bộc lộ những suy nghĩ của bản thân, nhìn anh bằng đôi mắt dẫu qua bao nhiêu năm tháng vẫn cứ trong veo lấp lánh, khiến anh thương đến tận xương tủy, nhưng cũng giận vì cậu không biết chuyện gì, và không hiểu rằng anh mới là người nên phải ghen.

"Về sau không được nói chuyện với Tất Đông Dương nữa, nghe chưa?" Chung Phất Sơ vừa nhớ đến thư tình mà cậu học trò của mình gửi cho Chu Dư An là lại hận không thể ngay lập tức đè người thương của mình ra xử lý.

"Sao lại thế ạ? Gặp nhau thì phải chào hỏi câu chứ anh?" Chu Dư An hỏi vẻ nghi ngờ. Cậu vẫn không tài nào hiểu được sao vẻ mặt của Chung Phất Sơ lại thay đổi khi đọc bức thư của Tất Đông Dương, chả có nhẽ Tất Đông Dương viết thư chửi Chung Phất Sơ? Nghe vô lý vãi chưởng.

"Không sao trăng gì hết, bây giờ anh nhìn thấy cậu ta là lại ngứa mắt." Chung Phất Sơ đáp lại một câu ngây thơ hiếm có.

Chu Dư An vẫn muốn hỏi nữa, đã bị Chung Phất Sơ đột nhiên cởi cúc áo mình, cậu hốt hoảng giơ tay bảo vệ cổ áo: "Đây là văn phòng Viện trưởng đó anh giai, không phải phòng nghỉ, ok?!"

Chung Phất Sơ hơi buồn cười, "Em cho rằng anh "muốn" em ở đây à?"

Chu Dư An trợn tròn mắt nhìn anh, trên mặt viết đầy dòng chữ "Chả lẽ không phải?"

Chung Phất Sơ hơi ngần ngừ, kéo bàn tay đang bảo vệ cổ áo của Chu Dư An ra, đẩy thẳng cậu nằm xuống bàn làm việc, đặt tay lót dưới ót Chu Dư An, rồi cúi người tiếp tục thong thả cởi từng nút áo của cậu, "Vốn không định làm thế, nhưng giờ đổi quyết định rồi."

Bàn làm việc tuy rộng nhưng lại vừa lạnh vừa cứng. Chu Dư An có hơi cấn lưng bèn vặn vẹo eo, ai ngờ lại bị Chung Phất Sơ bấm một cái trúng chỗ nhạy cảm nhất của cậu. Cậu nhất thời rên thành tiếng, quặp chặt hai chân vào eo Chung Phất Sơ, hai tay đẩy lồng ngực Chung Phất Sơ ngỏ ý từ chối, "Đừng anh, lỡ có người xông vào thì sao?"

"Anh khóa cửa rồi." Chung Phất Sơ đã cởi xong áo sơ mi của Chu Dư An, phơi ra làn da trắng nõn mịn màng. Vết yêu đỏ bầm từ tối qua hẵng còn trải dài từ cổ đến tận ngực trái, nó tương phản với mái đầu nhỏ nhắn đen nhánh của cậu, tựa như cánh hoa hồng thắm nở rộ trong đồi tuyết trắng phau.

Chung Phất Sơ say mê ngắm nhìn, sau đó giơ tay tháo sợi dây chuyền trên cổ Chu Dư An xuống rồi lấy chiếc nhẫn kim cương xoa vào một bên đầu vú cương cứng bẽn lẽn của người dưới thân. Người dưới thân lập tức thở dồn dập.

"Ưm... anh ơi, đừng dùng nhẫn mà." Viên kim cương lạnh như băng xoa lên đầu vú, khoái cảm tức khì khiến Chu Dư An rùng mình. Khóe mắt đỏ hồng của cậu đã hiện lên ánh nước, khó nhịn nổi quặp chặt hai chân, vô thức đòi hỏi Chung Phất Sơ.

Sau bao năm cày cấy, giờ đây chỉ cần một cái chạm nhẹ vầy thôi cũng đủ khiến cậu nứng đến không kiềm được.

Chung Phất Sơ bị giày vò cũng sắp đến giới hạn. Anh không dùng nhẫn nữa mà cúi xuống dùng đôi môi mềm mại của mình ngậm lấy đầu vú đã cương cứng kia, còn tay thì cởi cúc quần của cậu.

Chu Dư An cầm lòng không đặng duỗi ngón tay vào trong tóc Chung Phất Sơ, vặn eo để phối hợp với Chung Phất Sơ cởi quần mình. Trong khi người ngập tràn lửa dục, tiếng nước chảy tí tách của bình nước trong văn phòng lặng phắt như tờ hiển nhiên có thể nghe rõ mồn một, ấy nhưng cậu lại chẳng hề nghe thấy, chỉ biết thở dốc liên tục: "Anh ơi, anh ơi..."

Thứ khiến Chung Phất Sơ khó chịu nổi nhất chính là giọng điệu mềm mại yêu kiều khi gọi lên tiếng "anh ơi" của Chu Dư An. Anh nóng nảy cắn đầu ti đã sưng đỏ toàn phần một cái rồi mới rút môi ra, một tiếng "ba" nho nhỏ vang lên ngay sau đấy.

Chu Dư An thở dốc kịch liệt, đôi bờ mông vểnh bên trong quần lót màu vàng bị nơi nào đó gồ cao chiếm chỗ đẩy căng. Đôi chân thẳng dài chẳng còn sức mà quặp nữa, song lúc hạ xuống lại bị một bàn tay nắm lấy đè lên ngực, mà quần lót cũng bị kéo mạnh xuống đầu gối, phần thân dưới hoàn toàn bại lộ.

Cậu không ngờ Chung Phất Sơ sẽ làm thật. Cậu bừng tỉnh khỏi cơn hứng tình đê mê, ấy nhưng vệt đỏ nơi má hồng lại chẳng hề phai nhạt. Cậu chống hai tay yếu ớt vào ngực Chung Phất Sơ hòng đẩy anh ra, đồng thời van lơn: "Anh ơi em dùng miệng giúp anh nhé, đừng làm ở đây được không anh?"

Làm tình trong văn phòng quả thực quá sức với da mặt cậu. Cậu sợ sau này sẽ không dám vào đây nữa.

"Không được." Chung Phất Sơ vững vàng từ chối, dùng luôn sợi dây chuyền trói chặt hai cổ tay của Chu Dư An rồi đè lên trên đầu không cho cậu động đậy, sau đó cởi bỏ hoàn toàn chiếc quần lót vướng víu ném sang một bên.

Sợi dây chuyền trắng bạc tạo thành vệt lằn đỏ mờ trên làn da trắng nõn, Chu Du An oằn mình muốn phản kháng song Chung Phất Sơ đột nhiên vùi đầu ngậm lấy thằng em vốn đã ngẩng cao đầu của cậu rồi liếm phần đầu một cái, sau đó sục mạnh.

"A..." Chu Dư An nào chịu nổi sự kích thích này. Hai cái đùi run rẩy của cậu kẹp chặt lấy đầu Chung Phất Sơ, suýt nữa thì bắn.

Khoái cảm tuyệt vời cùng nỗi xấu hổ khiến cậu buộc phải nhắm chặt mắt lại. Không rõ Chung Phất Sơ lấy từ đâu ra một tuýp gel bôi trơn rồi xoa vào lỗ nhỏ hãy đang hơi sưng đỏ của cậu. Xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu rùng mình, cậu mở mắt ra, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì đã bị một thứ cương cứng nóng bỏng lăm le dằn nơi cửa vào. Anh lựa tư thế thích hợp rồi "nhép" một tiếng, dương vật đã tiến thẳng vào bên trong.

"A... anh ơi, em đầy bụng quá..." Dù đã làm vô số lần nhưng mỗi lần được lấp đầy vẫn khiến Chu Dư An khó mà chịu nổi. Hai chân cậu đang chấp chới chuẩn bị tách ra thì đột nhiên bị Chung Phất Sơ nâng lên cao rồi gác lên bả vai mình.

Ngay sau đó, từng cú nhấp mạnh khiến cậu không thể thốt được câu nào hoàn chỉnh. Hai tay cậu bị trói trên đỉnh đầu, còn bản thân thì chứng kiến dương vật khổng lồ của Chung Phất Sơ ra vào cơ thể mình. Khi dương vật được rút ra, bọt trắng cùng màng nhầy đỏ tươi lập tức trào theo. Ngay sau khi rút ra đến phần đầu là một cú nhấp lút cán thô bạo, âm thanh va chạm cơ thể và tiếng rên rỉ đứt quãng vang vọng khắp căn phòng.

Cơ thịt như thể có trí nhớ, Chu Dư An vô thức phối hợp co rút miệng huyệt, mà Chung Phất Sơ luôn có thể đâm chính xác vào nơi cậu sướng nhất. Chu Dư An sợ mình hét to quá bị người bên ngoài nghe thấy nên đành nức nở xin tha.

"Anh ơi, nhẹ nhàng với Lạc Lạc đi mà..."

Kết quả là đùi cậu đột nhiên bị bóp mạnh, người phía trên cậu càng va chạm mạnh và nhanh hơn. Người Chu Dư An đỏ bừng như tôm luộc, bàn chân thì co quắp lại. Đương lúc chuẩn bị lên đỉnh, Chung Phất Sơ lại bỗng rút cả cây ra đến miệng huyệt, khàn giọng hỏi: "Sau này còn dám nhận bừa quà của người khác nữa không?"

Cơn khoái cảm sắp lên đến tột đỉnh thì lại bị chưng hửng, Chu Dư An hoàn toàn không nghe thấy Chung Phất Sơ nói gì. Cậu cứ tưởng anh đang bảo cậu phải nghe lời như các lần trước, bèn hô liên tục: "Vâng, vâng!"

Vừa dứt lời, cậu lại được thúc mạnh một cú lút cán. Toàn thân cậu run bần bật, nửa thân trên giật tưng tưng như phải bỏng, vật khổng lồ chôn bên dưới rốt cục cũng bắn sữa.

Cậu mệt lả nằm vật trên bàn, chưa kịp định thần lại thì bất ngờ bị Chung Phất Sơ bế lên khỏi bàn trong khi hãy còn đang kết hợp. Bấy giờ cậu mới nhận ra con quái thú bên trong vẫn chưa hề được rút ra.

Chung Phất Sơ ôm cậu ngồi trên ghế da văn phòng, cởi sợi dây chuyền trói cổ tay rồi đeo nhẫn vào ngón tay cậu, sau đó hôn lên chiếc nhẫn kim cương, nói: "Sau này không được tháo ra nữa."

Chu Dư An hẵng đang ngậm dương vật cương cứng của Chung Phất Sơ, mặt đối mặt ngồi trên đùi anh. Cậu nhìn chiếc nhẫn kim cương đã tra tấn đầu ti cậu ban nãy, mặt ửng đỏ vâng khẽ một tiếng.

Kỳ thực dạo trước cậu luôn đeo nhẫn trên tay, nhưng có một lần sơ ý làm mất nó, tìm mãi mới ra. Thế là về sau cậu bèn đeo nó vào cổ. Chung Phất Sơ là bác sĩ không được đeo nhẫn nên anh cũng xỏ nhẫn vào dây chuyền rồi đeo trên cổ.

"Thế thì em cũng phải đeo nhẫn cho anh, khi anh tan làm." Chu Dư An cũng cởi chiếc dây chuyền trên cổ Chung Phất Sơ xuống rồi đeo nhẫn vào ngón tay anh.

Chung Phất Sơ siết lấy bàn tay Chu Dư An, đôi bàn tay đan khít khao. Anh kéo cậu vào lòng rồi mải miết hôn, nút lấy đầu lưỡi thơm ngọt của cậu.

Chu Dư An nhạy cảm nhận ra vật khủng trong cơ thể mình càng lúc càng phình lớn. Cậu khó kiềm nổi mà uốn éo eo mông, co chặt lỗ nhỏ để mút lấy dương vật, ý đồ lấy lòng hòng cố gắng giúp anh mình chóng hạ nhiệt.

Song Chung Phất Sơ nào có ý định tha cho cậu, tuy anh đang gấp nhưng vẫn thản nhiên nhìn Chu Dư An uốn éo thân dưới, nhìn khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đăm đăm quở trách nhưng vẫn phải cố hết sức động thân của cậu.

Chu Dư An hùng hục vận động mãi mà quái thú vẫn không chịu bắn tinh. Cậu mệt mỏi, hờn tủi gục đầu vào vai Chung Phất Sơ mà làm nũng: "Anh ơi em mệt quá, anh giúp em với được không ạ?"

Bấy giờ Chung Phất Sơ mới bật cười, sau đó bế Chu Dư An lên bàn, đè cậu tiếp tục hung hăng đâm rút không ngơi nghỉ. Chu Dư An ôm cổ Chung Phất Sơ rồi bật khóc nấc lên, vừa nức nở vừa nài nỉ van lơn. Chung Phất Sơ lập tức chặn lấy miệng cậu, bấy giờ thế giới mới yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Chung Phất Sơ mới buông tha cho Chu Dư An, song lại lập tức ôm cậu vào nhà tắm trong phòng nghỉ, rồi lại đè cậu lên tường làm thêm nháy nữa.

Nếu không phải ở đây có quần áo để thay, cậu thực không biết mình sẽ về kiểu gì.

Cuối cùng, sau khi hai người thu dọn sạch sẽ xong thì đã là tối muộn, Chu Dư An không bước đi nổi, Chung Phất Sơ cõng cậu rời khỏi văn phòng, trên đường đi gặp rất nhiều bác sĩ và y tá trực đêm. Chu Dư An vội vàng giả vờ ngủ, mọi người thích thú nhìn hai anh em, nói với nhau Viện trưởng quả thực quá nuông chiều em trai.

Chu Dư An giận thật sự, bụng bảo các chị chẳng biết gì cả, em thế này đều là do anh em làm ra đó!

Lúc bước đến sảnh bệnh viện, cậu bỗng liếc thấy Tất Đông Dương từ xa đi tới, nhớ đến mệnh lệnh của Chung Phất Sơ, bèn lại tiếp tục vờ ngủ, không lên tiếng chào hỏi.

Trái lại, Chung Phất Sơ chủ động bước đến chỗ Tất Đông Dương và nói: "Nên tập trung vào công việc, bớt nghĩ đến những chuyện không thể đi."

Tất Đông Dương nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt vai Chung Phất Sơ của Chu Dư An, nhìn thấy ngón áp út của cậu đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương, giống hệt với chiếc nhẫn mà mình đã thấy trên cổ Chung Phất Sơ khi anh thay áo phẫu thuật.

Tất cả đã rõ ràng, Tất Đông Dương cười khổ, đáp: "Thưa thầy, em biết rồi ạ."

Chung Phất Sơ vẫn rất quý mến cậu học trò này của mình, anh gật đầu, cõng Chu Dư An rời đi. Chu Dư An vùi mặt vào cổ anh, lí nhí hỏi: "Cậu ta nghĩ chuyện gì không thể hả anh?"

"Muốn hái được ngôi sao trên bầu trời."

Ngôi sao của anh.

– Hết phiên ngoại 1 –

———

Tác giả có nhời: Ở giữa có một đoạn 2000 chữ "xe nôi chấn" (tức thịt phở) nha quý dị, được viết trong phần comment trên Weibo của mị nha.

Mị lượn đây.

———

Tree:

AAAAAAAAAAAAAAAAAAA tôi mệt lắm, tôi mệt mõi lắm các ông ạ

Bộ này được tác giả viết từ năm 2018.

Đợt tôi đọc trước PN này, thấy tác giả note ở cuối chương là mời các chị zô weibo phần còm men để dc đọc bản 2000 chữ xe chấn nhà chấn sofa chấn tàu chấn máy bay chấn xe đạp chấn địa cầu chấn. Ok tôi hí hửng sang weibo tác giả, lội lại các bài post từ năm 2018, lội từng cmt để đảm bảo với trình độ IVLTS 9.0 – in tơ nét sừn nồ Việt Nam mi tét sờ sai tèm của tôi sẽ ko bị sót cái cmt 2000 chữ nào. 30 phút lùng sục, thấy cái nịt, vâng, xe chấn ko thấy thấy chấn song. Ảo thật đấy!

Tôi quyết k bỏ cuộc, lại lội sang web đọc cmt trên web, lội 3 trang cmt, vâng và các ông biết gì ko, đập vào mặt con Tree đang muốn đồ sát cả thế giới là tin dữ từ 1 con mẻ độc giả khún lẹn: CMT 2000 CHỮ XE CHẤN ĐÃ BỊ XOÁ SỔ RỒI AHIHI LŨ ĐỌC SAU CÓ CL ĐƯỢC ĐỌC HEHEHHE

Còn gì đau đớn hơn nữa ko? Tôi hỏi các ông đấy? Còn gì đau đớn hơn nữa ko? Tôi đã khóc gấc nhiều rồi, 2000 chữ của tôi, xe chấn của tôi, why đối xử with me như thế? Wuay sì mà? Tôi ko xứng đc có 2000 chữ xe chấn ư? Các ông không xứng có được 2000 chữ xe chấn ư? :(((((((((

Update 16/01/22: Hi các ông, lại là Tree đây. Tree mới update thêm đoạn H cháy vl cháy 2k chữ mà tác giả kể á, là đoạn chữ màu xanh đó nha các ông.

Chin kẻm ưn ông Gwyneth đã tìm dc đoạn chịt nướng khét lèn lẹt 2k chữ của "Bác sĩ Chung yêu nghề và bé bệnh nhân kiêm em trai An An may mắn của ảnh" đã bị pay màu trên weibo tác giả nhưng vẫn dc các bậc anh tài trong làng ăn mặn leak kịp :)))))))))))))))

Và vờ cờ lờ không uổng công chờ đợi, chịt choáy vllll, bác sĩ Chung biết chơi vllllll :))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top