Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

💛 Chương 2: Sao mọi người lại đi đứng khập khiễng thế này... 💛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Chấm Than

Tạm biệt hai ông bố và đứa em gái suốt ngày "huhuhu" của anh, Vương Hổ ngồi xe đến khu quân đội, ở nhà phải mang theo một vỏ bọc khác, đối với những "người thân" kia anh khó tránh sẽ có chút hổ thẹn và không được tự nhiên, lúc nào cũng phải đề phòng một hai, tránh cho mọi chuyện không bị lộ ra.

Tâm trạng của anh bây giờ không khác gì lúc không cần đeo khăn quàng năm học cao trung là bao, nhìn thấy bố mẹ của không còn phải giả bộ gì đò gì nữa, đây chính là chân lí của hai chữ "tự do" đấy.

Đến nơi, hầu hết xe quân đội đều dừng ở ngoài, hoặc là ra ngoài làm nhiệm vụ, khu ký túc xá không một bóng người, anh nộp hồ sơ, nhận thẻ chìa khóa rồi tìm số phòng của mình, mở cửa ra.

Đây là phòng hai người, cách trang trí na ná như trong khách sạn, có nhà tắm có điều hòa, cũng khá cao cấp, hơn nữa còn tốt hơn so với cái phòng trọ chen chúc 7-8 người hồi anh học đại học kia nhiều.

Chủ nhân của cái giường đối diện kia vẫn chưa về, nhìn bàn học được sắp xếp gọn gàng, anh khá là vừa lòng, dù sao anh cũng là bác sĩ, ít nhiều cũng có chút khiết phích.

Khiết phích: bệnh thích sạch sẽ

Anh đi xếp hành lí của mình xong, lại đi tắm nước ấm, sau đó lên mạng một lúc.

Khoa học kĩ thuật ở thế giới này có hơi khác so với thế giới của anh, máy tính, điện thoại các kiểu đều được thay bằng quang não, có qin tức hay muốn xem gì đều được chiếu thẳng lên màn hình, khá là phát triển, nhìn xem, coi một điện ảnh cũng có thể chân thực đến độ muốn xuyên việt luôn.

Làm gì cũng khá thuận lợi, Vương Hổ cảm thấy cũng thoải mái, chỉ trừ đôi khi sẽ có mùi hương lạ lùng Raid + nước khoáng Liushen truyền tới.

Gượm đã, Raid + nước khoáng Liushen?!

Đây là mùi của omega cơ mà?

Trong quân danh không cho phép omega đầu quân, vì khi O tới kì phát tình, khác A khác sẽ bị ảnh hưởng, dễ dàng gây ra bạo động, vì vậy quân đội thường không cho phép O nhập ngũ.

Vương Hổ tìm thử xem thế giới này có mấy thứ như tiểu thuyết tình cảm hay không, lướt trên diễn đàn, đọc được một đoạn như này: Trên người Tom Sue tản ra một mùi hương ngọt ngào, vô cùng câu hồn đoạt phách, cậu khó chịu nắm lấy cổ áo thở dốc, hàm răng trắng tinh cắn lên đôi môi đỏ thắm, muốn ngăn lại tiếng rên rỉ sắp bật ra ngoài. Mùi hương trên người ngày càng dày đặc, thấm ướt cả áo sơ mi, bao bọc lấy đường cong yêu kiều ở eo, đôi chân cậu khẽ khàng run rẩy, điềm đạm đáng yêu. Thế là, cậu phát tình rồi.

Những A đứng ở phạm vi quanh cậu 10 cây số đều bị mùi hương ấy thu hút, một đám người anh trước tôi sau điên cuồng vọt tới...

Đọc đến đây, Vương Hổ nổi hết da gà lên, cái điệu hành văn kệch cỡm này, có khi còn bỏ xa cái bộ "Xuyên việt chi ta có một cây kình trụ thiên" cả trăm dặm.

Hơn nữa phạm vi 10 cây số, chẳng lẽ A đều là chó cả à?

Còn có cái tình tiết máu chó này, tiểu O bạch liên hoa bởi vì lí do blablabla mà nhẫn nhục chịu đựng, giấu họ giấu tên đăng kí nhập ngũ, sau đó lại blablabla với vị trưởng quan mặt lớn như mì cắt sợi rồi cọ ra lửa tình, tiếp theo lại "em không thể yêu anh nhưng em lại yêu anh mất rồi." "em yêu anh nhưng đôi ta không thể ở bên nhau.", "mùi hương này thơm quá tiểu yêu tinh O này từ đâu đến đây" sau đó qua 7749 tình tiết ta có một cái HE.

Quan trọng là mỗi khi ngửi thấy cái mùi Raid + nước khoáng Liushen kia, Vương Hổ cảm thấy toàn thân rét lạnh, ngửi thấy mùi đó mà vẫn cứng được các anh em quả là jj sắt thép nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất mà!

Thông thường nếu O chưa đến kỳ phát tình, nếu không phải là người vô cùng nhạy cảm sẽ ngửi thấy mùi không nồng lắm, mà Vương Hổ đã làm việc lâu trong môi trường nước khử trùng, anh vô cùng chán ghét mùi hương này.

Vì vậy, kì động dục của O vinh dự đăng quang đầu bảng "những việc cả đời cũng không muốn gặp" của anh.

Nhưng lúc này anh lại ngửi thấy mùi này trên giường bạn cùng phòng, điều này có nghĩa là gì?

Vương Hổ nén cơn buồn nôn xuống, cẩn thận ngửi xem mùi hương đến từ đâu, cuối cùng phát hiện ra rằng, không không phải bạn cùng phòng của anh không phải có người yêu là O, vậy thì đây xác thực chính là một O!

Sự thật vẫn là chờ khi cậu bạn cùng phòng kia về rồi biết.

Cả một buổi chiều Vương Hổ cửa cho thoáng khí, lúc cậu bạn cùng phòng kia về, đúng lúc đang nói chuyện phiếm với người khác trên hành lang, mấy câu hai người nói lọt vào tai Vương Hổ không sót một từ nào.

"Ngải Sâm, nghe nói quân y mới tới chung phòng với cậu, trời ạ phải làm sao đây, cậu đẹp thế này, lỡ hắn ta kìm lòng không đậu rồi thích cậu thì phải làm thế nào đây?"

"Vậy, vậy tớ sẽ cắn rớt cái đó của hắn xuống!"

Nội tâm Vương Hổ nghĩ: Đờ phức, sao lại là cắn?

Không phải là chặt hay cắt nhé các mẹ, là cắn ạ 😀

"Lỡ hắn mạnh quá thì sao? Mấy tên A kia mà hứng lên thì giống như đói khát í! Một đám A đó ai cũng là cầm thú hết!" đối phương lại hạ giọng xuống, "Hơn nữa còn là sống chung đấy, lỡ như..."

"Còn lâu nhé! Cho dù mọi người đều như vậy, thì hắn ta cũng không phải..." một câu này của hai người nhìn thấy Vương Hổ qua cửa kiếng liền ngừng lại.

Biểu tình ngượng ngùng của cậu ta dừng trong lúc Vương Hổ đang trợn mắt há mồm.

Cái cậu bạn cùng phòng Ngải Sâm này tóc vàng mắt xanh, môi hồng răng trắng, dầm mưa dãi nắng trong quân đội có vẻ cũng không làm cậu ta đen đi là bao, cặp mắt hạnh kia trợn trừng nhìn anh.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Ngải Sâm làm ra vẻ mặt "tên lưu manh kia sao mi dám thèm thuồng nhan sắc của ta", nhìn đến độ Vương Hổ cảm thấy trứng có hơi đau.

Khoan nhổ vào cái cuộc trò chuyện chị chị em em của hai người, vừa mới lại gần, Vương Hổ đã ngửi thấy cái mùi hương kia, chắc là Ngải Sâm cũng dùng cái thuốc ức chế của O trong truyền thuyết kia.

Thuốc ức chế có thể vừa có thể ức chế kỳ phát tình, lại vừa có thể che giấu mùi hương. Nếu không phải từ nhỏ Vương Hổ đã căm ghét cái mùi Raid này, chắc cũng không ngửi ra được, mùi cũng na ná những A khác trong quân đội.

"Xin chào, tôi là quân y mới đến, Vương Hổ." Vương Hổ tận lực áp chế cơn buồn nôn trong lòng xuống, vươn tay ra, "Hi vọng chúng ta có thể sống chung trong hòa bình."

"Ngải Sâm Freeman," Ngải Sâm bày ra cái vẻ mặt "đúng có mà yêu tôi đấy cái đồ A xấu xí", tượng trưng bắt tay anh một cái.

Vương Hổ cầu còn không được, còn len lén lau tay lên bàn mấy lần.

Cậu khuê mặt của Ngải Sâm là một cậu trai trẻ tóc đỏ rất xinh đẹp, vô cùng nhiệt tình tự giới thiệu mình, lúc này đang chớp chớp đôi mắt to tròn ngẩng đầu đúng bốn lăm nhìn chằm chằm anh.

"Chào cậu." Vương Hổ có hơi ngượng ngùng, ánh mắt của cậu trai không ổn lắm, cậu ta cũng là O, đừng nói là nhìn trúng anh rồi chứ, dù sao anh bây giờ cũng coi như là đẹp trai ngời ngợi mà.

Lần đầu tiên được người khác để ý, vậy mà người ta lại là đàn ông, trái tim thẳng nam của Vương Hổ bỗng dưng có chút đau.

Bọn họ nói chuyện một hồi, cậu khuê mật kia tỏ ý cùng nhau đi ăn tối, trong lòng Vương Hổ không hề vui vẻ gì, khắp nơi đều là mùi Raid bảo anh ăn cơm kiểu gì đây? Nhưng nghĩ đến tình hữu nghị mai sau giữa người, anh chỉ có thể nhịn xuống.

Căn-tin trong bộ đội cũng không tệ lắm, sạch sẽ thoáng mát, lượng đồ ăn cũng khá nhiều.

Vừa đến giờ cơm, căn-tin khá đông người, nhưng cũng không ồn ào gì, mấy tên A ở xung quanh dù có làm gì cũng rất ngăn nắp trật tự, mấy người bọn họ mồ hôi mồ kê, mới từ thao trường trở về, tụm hai tụm ba ngồi lại thấp giọng nói chuyện, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức cương dương chỉ thuộc về A kia.

Vương Hổ cảm giác như được quay trở lại hồi còn học đại học, mỗi ngày đều giả vờ đi vòng qua vài ba khu tự học với mấy cái thao trường chỉ để đi tòm tem mấy em gái trong khoa hộ lí.

Nhưng bây giờ thì khác, cho dù có đi vòng qua cả cái quân khu này cũng không tìm được em gái nào có JJ to để tòm tem nữa.

Mới nghĩ đến đây, trái tim Vương Hổ có chút nguội lạnh.

Không biết là do muốn để Vương Hổ tiếp tục tự độc thoại trong lòng hay là sao, nhưng cả cái nhà ăn bỗng nhiên rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Nhất thời Vương Hổ cũng không biết phải làm sao, tất cả mọi người giống như cái đoạn mở đầu của Lion King, ai cũng ngẩng cổ nhìn về phía cửa nhà ăn.

Không lâu sau, liền có tiếng ủng chiến đạp xuống nền nhà nhẹ nhàng vang lên.

Cái thuộc tính hóng hớt từ sâu trong xương tủy làm anh không nhịn được mà ngẩng đều nghía theo.

Người bước vào là một cậu trai tóc hạt dẻ dài đến mang tai, da trắng như tuyết, đôi mắt màu hổ phách vô cùng thâm thúy, sống mũi cao cao, đôi môi đầy đặn, dáng người cao lớn, chiều cao cũng không tồi, ít nhất cũng phải tàng tàng với anh 1m8 trở lên, hoặc có khi là 1m9 cũng nên, cái thân hình mê người này không khác người mẫu là mấy, cả người còn tỏa ra cái khí thế cao quý lãnh diễm không quen biết chớ lại gần.

Cho dù Vương Hổ có thẩm mỹ của mấy tên thẳng nam cũng không thể không thừa nhận rằng đây là cái tên đẹp trai nhất mà từ bé tới giờ anh được gặp, nhưng mà cũng thể thay đổi được sự thật là người ta cũng có JJ mấy người có hiểu không?

Nhưng mà, ở cái quân doanh lúc nào cũng tĩnh mịnh như tuyết này, đám cẩu độc thân quanh năm làm bạn với tay phải đương nhiên sẽ không nghĩ vậy, đây chính là bảo bối! Là đóa liên sơn cao lĩnh quý hiếm đó!

Ngay cả Ngải Sâm cũng hai mắt lấp lánh bling bling rồi, thiếu điều muốn mọc một đóa hoa si trên đầu nữa thôi.

Đóa liên sơn hoa kia độc lai độc vãng đi lấy phần cơm, rồi ngồi trong góc ăn cơm một mình, trong lúc tất cả mọi người như đang nhìn động vật quý hiếm đổ dồn ánh nhìn về một góc, không ai nói một lời nào.

"Đây là ai thế?" Vương Hổ hóng hớt hỏi, "Ừm, tôi mới tới nên không biết."

"Đây là bảo bối của quân doanh ta." một trong số ít những người không im lặng, cậu trai dáng người vạm vỡ lang thôn hổ yết ngồi đối diện nói, "thiếu tá Elliott Thái Địch Tào Thiên."

Cái tên khốc huyễn này suýt làm Vương Hổ muốn té từ ghế xuống đất, cậu mới phát hiện ra cái thế giới này có vẻ thích đặt tên kiểu nửa tây nửa ta như này."

"Thái Địch Tào Thiên?"

Cậu trai bự con kia vừa lùa cơm vừa nói: "Không sai, nghe nói Thái Địch Tào Thiên là thủy tổ nhà cậu ta, miệng ổng linh lắm, bởi vậy từ đó nhà cậu ta sinh ra rất nhiều A."

Vương Hổ hoàn toàn chết lặng với mấy cái thiết lập kì lạ ở thế giới này: "Cậu ta nhìn đẹp như vậy, anh không đi ngắm cậu ta à?"

"Cậu chưa biết à?" Tay của tên bự con có chút run rẩy, "tôi chả muốn thấy cậu ta đâu, cậu ta là ác ma đó!"

"Hả?"

Cậu trai bự con dùng ánh mắt đau đớn liếc anh một cái, sau đó đứng dậy bưng dĩa cơm lên, khập khiễng bước đi.

Khập khiễng... gượm đã khập khiễng?!

Hai con mắt của thẳng nam Vương Hổ như muốn rớt ra ngoài.

Ôi vãi! Chẳng lẽ là?!

ĐCM cái bảo bối quân doanh này khẩu vị cũng nặng quá má ơi, anh nhìn cái tên tự cho là thanh tao ngồi trong góc kia, vừa hay đối phương cũng ngẩng đầu lên, hai ánh mắt không hẹn mà gặp.

Rõ ràng mặt mũi cũng đẹp trai sáng láng cơ mà, thì ra là một cậu Thái Địch khẩu vi nặng à?

Sau đó anh lại nhìn thấy có thêm vài người đô con lực lưỡng đau đớn khập khiễng bước ra ngoài.

Vương Hổ hoảng sợ tột độ, không dám nhìn thêm lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top