Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

💛 Chương 4: Kỳ phát tình đáng sợ 💛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Chấm Than

Gần đây quan hệ giữa Vương Hổ và Ngải Sâm đã có chút hòa hoãn, xế chiều hôm đó sau khi rời ký túc xá, Elliott liền tạm biệt Vương Hổ rồi trở về thao trường, sau khi Vương Hổ đưa thuốc cho Ngải Sâm, cậu ta có chút mất mát rồi uống thuốc, đến tối lại vẫn là cái bộ dạng lạnh lùng kia.

Nhưng lúc Vương Hổ cầm xong đồ đạc chuẩn bị ra nhà tắm công cộng, nghe được Ngải Sâm rầu rĩ nói: "Cậu có thể tắm ở đây."

Cái câu này rất có cái khí thế "tôi ban ân cho cậu tắm ở đây, cậu còn không mau quỳ xuống tạ chủ long ân?" điển hình của Ngải Sâm.

Nhưng mà vẫn không được, thế thì khắp người anh sẽ toàn là mùi Raid mất, Vương Hổ vội vàng cự tuyệt, Ngải Sâm thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng.

Trong nhà tắm không có nhiều người lắm, đa số đều đã có nhà vệ sinh riêng trong ký túc xá, nhà tắm này chủ yếu là để cho những nhân viên văn phòng hoặc nhân viên tạp vụ hay đi lại giữa nhà và chỗ làm việc dùng, còn cái kiểu bị móp não chạy tới đây tắm rửa như Vương Hổ khá là ít thấy.

Vương Hổ nhanh chóng cởi đồ ra hết, cúi đầu thỏa mãn nhìn cơ bụng của mình một chút.

Đột nhiên, một cục xà phòng lăn đến bên chân Vương Hổ, ồ quao cái mje gì đây...

Vương Hổ cảm giác được xung quanh anh yên tĩnh lại, cái vụ này đúng là đi đâu cũng thấy nhỉ.

"Bác sĩ, có thể nhặt cục xà phòng lên giùm tôi không?"

Cái đệch mợ! Đây là cậu quân hoa kia đây mà!

Vương Hổ dám chắc, trước giờ quân hoa chưa từng tới đây tắm rửa, nếu không cái tên Ngải-fan não tàn-Sâm còn không san bằng cái nhà tắm công cộng này à.

"Sao anh lại ở đây thế?" Vương Hổ lỡ thốt ra.

"Bạn cùng phòng của tôi dạo này tần suất đi vệ sinh hơi cao, tôi nghĩ là có lẽ cậu ta cần nhà vệ sinh kia hơn tôi."

Cậu bạn kia có vẻ là lại là một tên fan não tàn rồi, chắc là thấy quân hoa quốc sắc thiên hương, lúc anh ta tắm rửa liền lấy lý do quên đồ rồi lẻn vào rình coi chứ gì.

Đừng Vương Hổ vì sao anh biết, anh cũng từng có những năm tháng hay đi quanh quẩn gần nhà vệ sinh nữ mà.

Cái tên này chắc là quân hoa có cái gì, cậu ta cũng đem giấu cả rồi, có khi cả tờ khăn giấy lau miệng có khi cũng coi như châu báu rồi cất vào một góc ấy chứ; cậu ta chắc là còn muốn giở trò lên người quân hoa, mỗi tối nhìn trộm quân hoa ngủ có khi lại không nhịn được hôn lén người ta, ôi chao có khi nào cậu ta còn giấu đồ lót của quân hoa không nhỉ!

...

Mấy cái hành vi phạm pháp này, Vương Hổ đều từng bắt chước trong đầu cả rồi.

May mà ở gần anh không có em gái nào, nếu không... chắc là làm bạn với song sắt từ đời nào rồi.

Thân là một thẳng nam hán tử vô cùng cương nghị lại gặp phải phiền não như vậy, hình ảnh của quân hoa trong anh nháy mắt trở thành một tiểu bạch hoa yếu đuối gian khổ tìm cách sống sót trong mưa phong bão tố cầu người yêu thương.

Mà anh! Một chàng trai dương cương kiện tráng đương nhiên phải đảm đương nhiệm vụ giải cứu mỹ nhân khỏi tay kẻ xấu rồi, một lời kêu gọi vô cùng nhiệt liệt!

Vì vậy Vương Hổ lấy tư thế tiêu chuẩn ngồi xổm xuống nhặt cục xà bông lên, còn lấy dáng vẻ một người anh trai chững chạc vỗ vai Elliott: "Quân... người anh em, cực cho anh rồi, về sau nếu có vấn đề gì có khó khăn có thể tới tìm tôi, tuy thời gian tôi làm việc ở đây còn chưa lâu, nhưng nếu giúp được gì, tôi nhất định sẽ cố hết sức."

"Thật không?" Elliott trông có vẻ rất xúc động nhìn anh, "vậy có thể cho tôi mượn sữa tắm không?"

Vương Hổ căn bản không nghĩ đến chuyện vì sao anh đi tắm mà lại không mang theo sữa tắm, liền hào phóng cho Elliott mượn.

Mối quan hệ bạn tắm hữu nghị làm cho tình cảm của bọn họ tăng nhanh đến độ mắt thường có thể thấy được, tuy mọi người đều nói quân hoa tính tình có hơi fake, nhân gian khói lửa có gì cậu ta cũng biết, rất là có khí chất của nam thần băng lãnh, nhưng tiếp xúc lâu cũng cậu ta không tệ lắm, căn bản không hề đáng sợ như những gì người khác nói.

Mỗi khi Elliott rãnh rỗi sẽ ngồi trong phòng y tế của Vương Hổ nói chuyện phiếm, sau khi Ngải Sâm phát hiện ra chuyện này, cậu ta thường xuyên làm bộ đau đầu nhức óc, rình coi nam thần, hai con mắt cách tấm màn giường kia như hai cái bóng đèn mười nghìn vôn, hơn nữa cái mùi Raid từ trên người cậu ta làm Vương Hổ có chút không thoải mái, vì vậy không ngừng xoay ghế qua lại.

"Bác sĩ, cậu bị đau mông à?" quân hoa lo lắng nhìn cái mông của anh, lấy từ trong túi ra một ống thuốc cao: "Tôi có thuốc này."

"Không phải, chỉ là tôi, ờ... vận động nhiều quá." Vương Hổ theo bản năng đưa ta ra nhận lấy chai thuốc mỡ, "Cái này chủ yếu là dùng để bôi trơn mà? Sao trên người anh lại mang theo cái này thế?"

"Vậy hả?" Quân hoa nhìn một chút, áy náy nói: "Chắc là bạn cùng phòng cầm lộn thuốc cao trị thương của tôi rồi."

Trời ạ, rốt cuộc cậu bạn cùng phòng của cậu ta cầm thú tới mức nào vậy? Còn dám đổi thuốc cao trị thương thành đồ bôi trơn, cái thứ này mà quân hoa bôi lên người... chậc chậc, đúng là ngon nghẻ... ấy không phải, sao cậu ta lại có thể ghê tởm như vậy được chứ! Sao lại có thể bắt nạt một chàng trai đơn thuần chính trực như vậy được chứ!

Một cơn gió thổi quá, có mấy cánh hoa cũng vào, còn có chút mùi Raid, Elliott bỗng nhiên hắt xì liên tục.

Vương Hổ tưởng anh dị ứng phấn hoa, liền đưa ít một ít thuốc dị ứng, còn đưa anh một cái khẩu trang.

Trước khi đi quân hoa còn không quên hữu nghị quan tâm anh một câu: "Thật ra mấy thứ đồ online kia đều là thổi phồng lên thôi, cậu tốt nhất là đừng mua nhiều."

"Hả?"

Vương Hổ bỗng nhiên nhớ lại chương trước tác giả đã dán cái tag "Men èn Sex" lên người anh, vội chạy ra ngoài hành lang, chỉ nhìn thấy Elliott vung vẩy ống tay áo, lướt đi như một cơn gió.

Không phải như cậu nghĩ đâu, người anh em, cậu phải nghe tôi giải thích!

Gần đây Vương Hổ cảm thấy mùi của Ngải Sâm ngày càng nồng, anh bắt đầu điều tra về thuốc ức chế của cậu ta, O không thể kháng cự lại kỳ phát tình, thuốc ức chế cũng không phải lúc nào cũng có hiệu quả, thuốc ức chế trên thị trường vẫn chưa hoàn thiện, dùng lâu ngày sẽ gây ra thương tổn cho cơ thể cho O, cho nên phải có giấy sức khỏe và chứng minh nhân dân mới mua được.

Cũng không biết làm sao Ngải Sâm mua được, để mùi Raid trong phòng không nồng thêm, Vương Hổ bắt đầu thử điều chế một loại thuốc tiêu mùi, chỉ sử dụng vài vị thuốc vô hại nhưng hiệu quả rất rõ rệt.

Nhưng còn chưa đợi anh chuẩn bị xong, đã xảy ra một cuộc bạo loạn kinh thiên động địa.

Hôm đó, anh vừa tắt vi tính, vừa mới đi đến hành lang, anh đã ngửi thấy mùi Raid vô cùng nồng nặc, gần đó đã có không ít quân nhân đang đi đến chỗ ký túc xá, bọn họ cũng ngửi ra được có mùi gì đó là lạ.

Có người thì phản ứng bình thường, nhưng có người có dấu hiệu sắp mất lí trí, hai mắt đỏ bừng, không được tỉnh táo choáng váng đầu.

Không ổn! Máy phát tán mùi Raid phòng bọn họ nổ tung rồi!

Vương Hổ nhấc chân lên chạy, chạy một mạch như bay đến cửa phòng ngủ, bây giờ mùi đã nồng đến độ có thể xông chết một trăm con Tiểu Cường rồi, cũng may Ngải Sâm còn biết khóa cửa lại.

Anh vội vã quát cho mấy người đang đi gần đó lui hết ra, mấy quanh nhân đứng xa xa bị anh quát cho hết hồn, không hề biết đang xảy ra chuyện gì.

"Chuyện gì thế?", không ít người nhiệt tình đến hỏi anh có cần giúp đỡ hay không.

Dưới tình thế cấp bách, Vương Hổ hét lớn một tiếng: "Ở đây có lựu đạn!"

Nếu như đang ở trên đường cái, nhất định sẽ được thể nghiệm cảm giác trên núi cao có chim bay, thi tình họa ý vạn dặm bán kính trăm người chết, nhưng đây còn lại là quân doanh nhân tài đông đúc nóng máu ngay thẳng.

Vì vậy ngay lập tức có người nhảy ra nói: "Để đó cho tôi! Tôi là thành viên đội gỡ bom!"

Một đám thanh niên năng nổ nhiệt huyết, Vương Hổ ước gì giây trước anh đừng có ngáo nhưu vậy, cứ la lên có người vừa thả một quả rắm thúi ình là được rồi!

Anh vừa phải kéo dài thời gian, vừa gọi điện cho Elliott, lúc này anh thật sự không biết phải tìm ai, điện thoại kêu vài tiếng là đã được nối máy, giống như đa số mọi người, Elliott bây giờ đang ăn cơm ở căn tin.

Anh đơn giản kể lại tình hình bên đây, bảo Elliott cản người ở bên ngoài lại, để những beta không bị ảnh hưởng đến xử lí.

Elliott hình như không hề kinh ngạc với tình trạng của Ngải Sâm, cậu ta có quyền hạn khá cao, rất nhanh đã phong tỏa xong nhà ăn, liên tục phát tin tức tập ở thao trường trên loa phóng thanh.

Đa số các quân nhân đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn nhanh chóng nghe theo mệnh lệnh, chỉ có một phần nhỏ còn lại bị ảnh hưởng mạnh bởi tin tức tố đang đứng trong khu ký túc xá, một đám người nhìn chằm chằm vào cánh cửa ký túc xá mà Vương Hổ vẫn đang liều mạng trấn thủ.

Dù sao Vương Hổ cũng là một người bạn cùng phòng có tâm, hơn nữa anh cũng không muốn nhìn thấy cái cảnh tượng nhất thụ đa công kia, hợp gian rồi NP, khí tức ♂ nòng đậm, điển hình của GV!

Nếu mà như vậy thật thì mù cmn mắt anh rồi! 50kg nhân sâm trân quý kia sẽ đi về miền biển đó! Đúng là không dám tưởng tượng mà!

Trên tay Elliott cầm một cây súng gây mê rất dài, Vương Hổ nhìn thấy có chút khẩn trương,nòng súng lớn như thế, đạn còn chưa tới nơi chắc đã bị dọa đến chết rồi.

Anh mới định mở miệng, Elliott đã nổ súng, lập tức có năm sáu người ngã xuống, thì ra súng gây mê có thể tản đạn ra fa!

Nhìn mắt tên đàn ông nằm sải lai trên mặt đất, Vương Hổ rốt cuộc cũng có thể thở phào, những tên A bị kỳ phát tình làm cho mất lí trí này rất khó khống chế, Vương Hổ cũng bị trúng vài đấm rồi.

Elliott đánh ngã bọn họ xong lại quay về thiết lập ban đầu, hai vai hai tên khiêng ra ngoài ký túc xá.

Lúc cậu ta dọn xong hai tên cuối cùng, Vương Hổ mới phát hiện ra khuôn mặt vốn luôn trắng trẻo của Elliott lúc này hoàn toàn trắng bệch, trên trán cũng đang lấm tấm mồ hôi, sao anh lại quên được nhỉ, Elliott cũng là một A đó!

"Nếu không anh cũng ra ngoài nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi mở cửa thoáng khí rồi xử lí giúp cậu ta cũng được."

"Không sao, gần đây tôi bị viêm mũi rất nặng, vốn dĩ cũng không nghe được mùi gì ở trong phòng."

Vương Hổ nhìn anh thấy cũng không phải cái bộ dáng sắp động dục kia, liền yên tâm đi phá cửa.

Cửa vừa mở, mùi trong phòng đã hun Vương Hổ đến sợ vỡ mật.

Nếu như nói đem sầu riêng bỏ vào lò vi sóng là một cách hủy diệt thế giới, thì kỳ phát tình của O trong mắt Vương Hổ giống như là một cái vũ khí sinh học mùi Raid vậy, bang một cái là có thể giết hết đám người ngoài hành tinh trong vũ trụ.

Hai người bọn họ khó khăn bước vào trong, không khí bị bịt kín trong phòng đồng loạt thoát ra ngoài, Vương Hổ cũng là A, khó trách sẽ nổi lên phản ứng, nhưng rất nhanh liền bị cảm giác buồn nôn trong lòng áp chế xuống.

Anh chỉ cảm thấy, mùi trong căn phòng này làm anh không thở nổi, vô cùng muốn ói.

"Ọe!"

Á đù? Anh chỉ nghĩ trong lòng thôi mà, sao nghe như có người đang muốn ói ra vậy?

Vương Hổ vừa quay đầu lại, chỉ thấy Elliott đang vịn tường, đang khó khăn áp chế muốn nôn ra ngoài.

Gì đấy? Không phải cậu ta là A à? Lúc này cậu ta không muốn xông lên cưỡng híp bababa còn chưa tính, lại còn muốn ói ra là thế nào!?

Thấy người khác nôn ra sẽ sinh ra một phản ứng dây chuyền vô cùng kỳ diệu, thế là Vương Hổ liền cảm giác có chút nhờn nhợn.

Nhất thời, trong phòng liên tiếp truyền ra cái âm thanh vô cùng ba chấm kia. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top