Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Sơn dương

Edited by Bilee

Cơn choáng váng ngắn ngủi qua đi, ta liền tỉnh táo trở lại.

Phía dưới xóc nảy không ngừng, lọng che kim xa được thêu hình Cửu Diệu tinh quân đung đưa trên đầu, bấy giờ ta mới nhận ra mình đang ngồi trong ngự liễn. Bên cạnh là Tiêu Lan chính diện ngồi nhìn ta mỉm cười đoan trang, mà ta thì đang gối đầu lên đầu gối hắn. Ta cố gắng ngồi dậy nhưng Tiêu Lan lại nhéo cổ ta, đầu ngón tay bén nhọn khẽ vuốt ve hầu kết ta, mang theo ý vị vừa bại tục vừa nguy hiểm. Ta cười lạnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu không thấy đáy của hắn:" Tứ ca, ngươi tự trọng đi."

"Làm khó ngươi đến giờ vẫn nhớ gọi ta là Tứ ca, Lục đệ." Hắn cúi đầu nói, "Lúc này xưng huynh gọi đệ còn ý nghĩa gì? Huynh không hòa đệ không kính, cần gì phải làm bộ làm tịch. Sớm muộn gì, ngươi cũng là người của trẫm."

Dứt lời, tay hắn lướt qua mảnh sắc kì đang bao bọc thân thể ta, ta bỗng cảm thấy bản thân như một tú nữ chờ hắn lâm hạnh vậy, vừa khuất nhục vừa tức giận không thể kìm nén. Ta vươn tay tóm lấy cổ tay hắn, Tiêu Lan liền vặn ngược lại cổ tay ta, đè ta xuống đệm mềm, một tay kia lột  mảnh vải trên người ta xuống rồi ném ra khỏi kiệu.

Thân thể ta phơi bày trước mắt hắn, Tiêu Lan lập tức nhìn đến say mê, ánh mắt lướt nhìn từ trên xuống dưới như muốn xâm phạm từng tấc da thịt của ta. "Tiêu Linh, ngươi thật sự rất đẹp." Nói xong hắn liền cởi sa y mỏng như cánh ve trên người xuống choàng cho ta. "Tuy rằng bị giam hãm, nhưng khí chất cao quý vẫn còn nguyên vẹn. Ngươi thực thích hợp mặc long bào, nhưng không phải để ngồi trên long ỷ, mà là nằm trên long sàng của trẫm."

Lời nói lộ liễu của hắn làm ta ghê tởm tới cực điểm, nhưng ta biết Tiêu Lan không nói giỡn.

Quả cầu băng kia không chỉ đánh hỏng đầu óc mà đập nát luôn cả lí trí của hắn rồi.

May mà Tiêu Lan không điên đến nối làm chuyện xằng bậy ngay trên ngự liễn, ta được "mời" một đường thẳng tới tẩm cung của hắn, nhóm cung nữ hoạn thị đã đi lên đứng thành hàng nghênh đón trên bậc thang trước tẩm cung —— dưới cái nhìn chăm chú của nhóm hậu phi của hắn. Theo quy củ thì nhóm hoàng tử không được phép lui tới nơi ở của hoàng đế, từ xa ta đã thấy Tiêu Độc dừng chân trước cửa nội uyển trong chốc lát, lúc sau liền cưỡi ngựa rời đi.

Hoàng hậu Hà thị có lẽ cũng khiếp sợ trước hành vi trái luân lí của Tiêu Lan, muốn tiến lên khuyên can. Nàng mang trong mình thiên tính của người Thược Quốc, cứng cỏi nhưng hay ghen tuông, ôm cái bụng lớn tới nghĩ gì nói đấy, đối với hành vi của Tiêu Lan không chút kiêng dè nhắc nhở.

"Hoàng thượng, thần thiếp là thê tử kết tóc với người mà người còn chưa từng ôm thần thiếp như vậy. Thái Thượng hoàng thân thể không tốt đi chăng nữa cũng không cần người bế về tẩm cung như vậy. Chẳng lẽ Hoàng thượng đây là muốn thị tẩm Thái Thượng Hoàng sao?"

Còn chưa dứt lời, nàng đã bị Tiêu Lan nổi nóng đánh một bạt tay, ngã lăn xuống bậc thang.

Đám cung nhân kinh hô chạy tới nâng Hoàng hậu dậy, vết máu từ hạ thân nàng chảy ra nhuộm đỏ váy sa mỏng thêu ngàn con hồ điệp của nàng, nàng gào khóc như xé vải vậy mà Tiêu Lan cũng không thèm liếc mắt một cái, bế thẳng ta vào tẩm cung.

Giờ ta đã tin lời đồn rằng Tiêu Lan từ sau trận đấu côn cầu trên băng trở nên đáng sợ là thật.

Trong cung truyền tai nhau rằng đêm đó hắn tỉnh lại liền nói năng bậy bạ, tự tay hành hạ đến chết mười mấy cung nữ cùng hoạn quan trong tẩm cung của mình bằng giá nến, luôn miệng nói bọn họ là oan hồn chạy ra từ quỷ môn quan bám theo hắn, là những người từng bị hắn sát hại. Giết người xong hắn còn uống rượu mua vui, tuyên gọi tú nữ cùng hoạn quan tới tầm hoan xác thịt. Dâm loạn tới tận hừng đông, nhưng trong buổi lâm triều sáng hắn lại cực kì bình thường, thậm chí như hai người khác nhau. Hắn điên rồi, nhưng không hoàn toàn điên. Đây là cách hắn giải phóng bản tính bạo ngược, tàn nhẫn cùng hoang dâm từ trong xương tủy mà hắn đã phải kìm nén ẩn giấu rất lâu.

Phụ hoàng đã tiên đoán đúng, trước khi lâm chung ông nói rằng hoàng đế tương lai của Miện Quốc sẽ là một bạo quân, chỉ là bạo quân đó không phải là ta.

"Tiêu Lan... ngươi có biết, ngươi đang làm gì không?"

Khi bị cung nhân áp giải vào cửa, ta hổn hển chất vấn. Lư hương tứ giác trong tẩm cung đốt Long Tiên Hương khói bay lượn lờ lại không cách nào che giấu hơi thở dâm dục mỹ sắc cùng mùi máu tươi nơi này, làm dạ dày ta cuộn lên từng đợt.

Tiêu Lan phất phất tay, lệnh cho cung nhân kéo ta tới long sàng.

Đây từng là giường của ta, mà hiện tại ta một lần nữa nằm lên lại là trong tình trạng tứ chi bị trói vào bốn cột giường.

Phía trên long sàng treo một cái gương đồng, trong gương ta đang choàng sa y thêu chỉ vàng mà chỉ có hoàng đế mới được mặc, bên trong không phải long bào mà là thân thể suy yếu tái nhợt đầy bệnh trạng giống như con sơn dương chờ đồ tể mổ bụng vậy.

Tiêu Lan cầm lấy con dao cắt thịt, vừa mài soàn soạt vừa tiến về phía ta.

Ta thực sự có chút sợ rồi.

Các lão thần Nội Các không thể kịp thời bảo vệ ta, con sói con chưa đủ móng vuốt kia cũng không đủ để bảo vệ ta.

Mà ta lại càng không có gì để tự bảo vệ mình.

Ta đã nhầm về Tiêu Lan, hắn cũng không thèm để ý đến việc liệu bản thân có thể trở thành một hiền quân lưu danh sử sách muôn đời hay không.

Ít nhất là hiện tại không thèm để ý.

Ta không muốn chưa đánh đã thua, hờ hững mà chăm chú nhìn vào gương, híp híp mắt :" Tiêu Lan, nếu Hoàng hậu vì bị ngươi bạo hành mà sinh non, ngộ nhỡ lòng nàng bất mãn cáo trạng với mẫu quốc của nàng, ngươi biết Thược Quốc sẽ phản ứng thế nào không?"

Tiêu Lan im lặng một giây mới trả lời:" Nếu Thược Quốc tỏ thái độ vậy thì càng hay, Đại Miện lại có lí do xuất binh thảo phạt. Trẫm không giống ngươi, chỉ cam tâm duy trì lãnh thổ Đại Miện như bây giờ, từ lâu trẫm đã muốn diệt trừ cái gai trong mắt này từ lâu."

Ta cười lạnh trầm ngâm nói:" Ngươi không phải muốn diệt trừ tai họa, mà là ngươi muốn kiến công lập nghiệp cho chính mình. Tiêu Lan, từ lúc đăng vị tới nay chưa từng tự thân xuất chinh, cũng chưa đánh thắng trận nào, ngươi sốt ruột rồi đúng không? Đáng tiếc cái gai Thược Quốc này ngươi không rút được, nếu ngươi cố tình chỉ khiến cho máu chảy không ngừng, làm cho phía tây đã sớm như hổ rình mồi thừa nước đục thả câu, vây quanh tiến tới mà thôi."

"Trẫm trị quốc như thế nào không cần ngươi phải dạy." Tiêu Lan cúi người nắm lấy cằm ta, để chuỗi hạt châu lạnh lẽo rơi xuống lồng ngực trần trụi của ta rồi gằn từng chữ, "Ngươi luôn tự cho mình là đúng. Ngươi cho rằng ngươi là thiên chi kiêu tử, phụ hoàng cũng hết mực xem trọng ngươi, kết quả thì sao? Ngươi cùng giang sơn của ngươi đều rơi vào tay ta. Ngươi chỉ lo đối phó Thái hậu, đại ca nhị ca tam ca, lại cố tình coi thường ta là kẻ bất tài không thèm để vào mắt.... Thật là ngu xuẩn."

Ta rũ xuống mí mắt, không hề tranh luận với hắn. 

Từ xưa đến nay, những kẻ vì đoạt ngôi vị hoàng đế trăm phương ngàn kế ẩn nhẫn mấy chục năm, bước lên đế vị rồi lại bạo ngược tự phụ, phóng túng sa đọa không phải là ít, Tiêu Lan chính là điển hình trong số đó.

Rồi sẽ đến một ngày hắn tự chuốc lấy diệt vong. Chỉ cần... chỉ cần nhẫn nhịn qua khoảng thời gian này nữa thôi.

Nhưng mà nhẫn nhịn, nói dễ hơn làm.

"Ngươi có biết ngươi mê người nhất ở điểm nào không?" Tiêu Lan kéo sa y của ta ra, ve vuốt đôi vai gầy của ta, "Tiêu Linh, chính là khí chất vương giả trời sinh trên người ngươi này, ngươi nằm trên giường của ta vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng chẳng khác gì lúc vẫn còn mặc long bào, ngồi trên long ỷ tiếp nhận sùng bái của vạn người, nghĩ đến thôi cũng khiến cho người khác hứng thú bừng bừng rồi."

"Vô sỉ!"

Ta lạnh giọng quát lên, nhưng rồi tiếng mắng lại bị hành động của Tiêu Lan làm cho mắc kẹt ở cổ họng

Hắn dùng ngón cái đeo nhẫn ban chỉ cạy mở hàm răng của ta, đầu lưỡi như xà tinh xâm nhập vào răng môi ta, ta liền cắn chặt hàm không cho hắn tiến thêm một tấc nhưng lại không ngăn cản được bàn tay từ cổ đi xuống xâm phạm cơ thể ta.

"Tiêu Linh, tại sao ngươi sinh ra đã mang dáng vẻ thanh khiết như ngọc, da thịt so với tú nữ mười mấy tuổi còn căng mịn hơn vậy?" 

"Dung mạo ngươi như vậy, thân hình ngươi như vậy làm thế nào lên chiến trường đánh giặc?"

"Ngươi không sợ đám mọi rợ quan ngoại sẽ cho rằng hoàng đế Miện quốc hóa ra là một nữ nhân mĩ lệ nhường này sao?"

Lời nói của hắn còn khiến người ta nhục nhã hơn việc hắn làm, ta giận run cả người, ho khan kịch liệt, mà hắn lại được một tấc muốn tiến thêm một thước lật úp ta lại, nâng eo ta lên giống như tư thế nằm dưới khuất nhục hầu hạ hắn vậy.

"Khụ khụ!" Ta cắn chặt khớp hàm, ho đến mức nước mắt trào ra thấm ướt tóc mai, "Khụ khụ...... Chúng ta đều là con cháu Tiêu gia, ngươi làm như vậy...... thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế đâu."

Tiêu Lan càng thêm càn rỡ cười lớn:" Tiêu Linh à, bình thường ngươi toàn trưng ra bộ mặt lạnh lùng cao ngạo, ai ngờ lúc khóc thật khiến người ta yêu thương."

Nói xong, hắn liền xốc vạt áo ta lên.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi cùng với tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía tẩm cung.

Có người hô to lên: "Đi lấy nước! Đi lấy nước! Mau đi cứu giá Hoàng hượng!"

Tiêu Lan đứng dậy đẩy tung cửa sổ, đủ để ta liếc mắt thấy đám cháy bên ngoài tẩm cung, không biết tại sao cây đại thụ lại bốc cháy, khói đen bốc lên mù mịt, trong làn khói ta thấp thoáng thấy bóng một bóng đen như ẩn như hiện của một con sói, nó cửa đầu tru dài, trong chớp mắt nhảy vọt lên mái nhà xông thẳng về phía chân trời rồi biến mất không còn tăm hơi. Lửa chẳng mấy chốc đã lan rộng, các cung nhân cũng có mặt để dập lửa, Tiêu Lan không thể không tạm thời buông tha cho ta.

Tẩm điện của hoàng đế Miện quốc từ bao đời nay bị cháy đến không ra hình dạng, điều tra tới lui cũng chỉ kết luận được kẻ đầu sỏ gây tội lại là một con chim bị bắn rơi trúng chiếc đèn lồng thắp sáng, trùng hợp chiếc đèn lại rơi xuống mành che nắng trên tầng hai tẩm điện, lập tức bắt lửa rồi bùng cháy.

Khi nghe thị vệ vừa sợ hãi vừa giải thích, ta không kìm lòng được mà nhớ tới mũi tên mà Tiêu Độc bắn trong đại điển cưỡi ngựa bắn cung năm đó.

Nếu đúng là tiểu sói con Tiêu Độc làm ra chuyện này, y thật đúng là.... gan to bằng trời.

Ta hy vọng Tiêu Lan đừng nghi ngờ y. Vốn dĩ ngôi vị Thái tử của Tiêu Độc mới chỉ là lời hắn hứa hẹn suông chứ không phải ý định thật sự của hắn. Ta đoán hơn phân nửa nguyên nhân chẳng qua là chiêu lạt mềm buộc chặt, trước tiên thỏa mãn đám lão thần ủng hộ Tiêu Độc do Phỉ Viêm đứng đầu, sau đó tìm cái cớ tóm gọn một mẻ, hơn nữa hắn càng không hi vọng gia tộc mẫu thân Mạnh phi của hai đứa con hắn chiếm thế độc đại trên triều. Trước mắt Tiêu Dục đã tàn phế, tổn hại đến uy nghi, không thể lập làm Thái tử, mà Tứ công chúa Tiêu Viện đã đính hôn ước với hoàng tử Lâm quốc, sắp gả đi, vì vậy sự lựa chọn tốt nhất của hắn lúc này là lập Tiêu Độc làm Thái tử, mượn thế lực dưỡng mẫu của y là Lệ phi có Thái úy Càng Uyên đứng đầu Việt gia chống lưng, kìm hãm binh quyền trong tay Mạnh gia.

Nhìn kiểu gì cũng thấy Tiêu Độc hoàn toàn nằm trong tâm bão.

Sau khi lửa lớn bị dập tắt, Ỷ Thiên Cung cũng đã hư hỏng nghiêm trọng không thể ở được, Tiêu Lan đành phải dời đến Hạ Diệu Cung phía nam thành, cũng không thả ta về Ưu Tư Đình mà bố trí để ta cùng dàn hậu phi cua hắn tới ở trong cung uyển Hạ Diệu cung sau núi.

Ta biết hắn vẫn giữ chấp niệm, hắn sẽ không dễ dàng bó tay cam chịu như vậy.

Đêm đó, Hoàng hậu quả nhiên sinh non, sinh mệnh như ngàn cân treo mành chỉ, chỉ sợ cả mẹ và con đều không giữ được.

Nghe thấy hoạn quan bẩm báo tin dữ, lúc này vẻ mặt Tiêu Lan mới có chút hối hận, nhấc chân đi về phía tẩm cung của Hoàng hậu.

Ta ngồi kiệu đi về chỗ ở mới thuộc Hạ Diệu cung vô tình bắt gặp vài bóng người và ngựa vội vàng chạy thoáng qua.

Đó là các hoàng tử cùng với nhóm thị vệ, bọn họ tựa hồ đang trở về sau cuộc săn thú, trên người còn mặc kỵ trang, lưng đeo cũng tiễn, ta từ khe rèm nhìn thấy Tiêu Độc cũng ở đó, y khiêng trên vai một con hươu nhỏ, đang cùng Nhị ca Tiêu Cảnh cùng Tứ tỷ Tiêu Viện của y sóng vai đi, Tiêu Mặc sắc mặt âm trầm lạnh lùng mà đi theo sát ba người bọn họ, ngược lại nhìn như đứa trẻ bị cô lập.

Khi kiệu của ta chạm mặt đội nhân mã kia, vài vị hoàng tử còn sôi nổi xuống ngựa hành lễ với ta.

Ta nhớ lại chuyện ban ngày mới bị khuất nhục, lại bận tâm trên người chỉ có mỗi mảnh sa y che thân, nghe thấy bọn họ bên ngoài cung kính gọi Thái Thượng hoàng cũng không xốc mành kiệu lên, chỉ hờ hữm "Ừm" một cái rồi lệnh cho cung nhân khởi kiệu.

Lảo đảo lắc lư một trận xong, ta liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa đuổi tới, có người quát:" Dừng kiệu!"

Cỗ kiệu dừng lại:" Ngũ điện hạ?"

Có người nhỏ giọng trách cứ: " Cái gì mà Ngũ điện hạ, phải gọi Thái tử điện hạ!"

"Ai cho các ngươi dừng?" Ta nắm chặt mành kiệu, không muốn bộ dạng y phục xộc xệch này bị tiểu bối nhìn thấy chút nào.

Tiếng bước chân trầm ổn tiến lại gần kiệu, mành vừa động ta vội túm chặt lấy, không cho y vén lên.

"Hoàng thúc, Hạ Diệu cung nằm trên sườn núi, ngồi kiệu không tiện, để ta tiễn người một đoạn."

Ta hắng giọng, lười nhác đáp lại:" Không cần, thân thể cô không khỏe, không có sức cưỡi ngựa."

"Không có sức... cưỡi ngựa?"

Ta nghe y nhỏ giọng lặp lại thì không khỏi sửng sốt, liền hiểu sói con chắc là hiểu nhầm sang chuyện khác rồi nhưng cũng không định giải thích lại, mất kiên nhẫn thúc giục: "Hôm nay hoàng cung có hỏa hoạn, kinh động phụ hoàng ngươi, Hoàng hậu lại sinh non, nhất định sẽ cử hành một buổi hiến tế trừ tà tránh hung. Ngươi thân là Thái tử đáng lẽ nên ở lại, còn không mau đi, chậm trễ không đúng quy củ."

Tiêu Độc sau khi trầm mặc một lúc mới hít sâu một hơi:" Vậy ta... muộn một chút lại tới thăm hoàng thúc."

Giờ Tỵ.

Đêm khuya tĩnh lặng, ta lệnh cho cung nhân lui ra ngoài, một mình ngâm nước ấm lau đi cao hổ cốt trên người, còn muốn đem sự nhục nhã Tiêu Lan mang lại tẩy sạch đi. Những lời hắn nói, chuyện hắn làm giống như một vết dao khắc vào da thịt, ta vẫn tự nhận mình tâm tính lạnh lùng nhưng cũng khó có thể bình tĩnh lại được. Tuy thân thể ngâm trong làn nước ấm áp ôn hòa nhưng trên người ta từng trận rét lạnh, ta không kìm lòng được mà nghĩ, liệu đây có phải báo ứng cho tội ác giết huynh thí mẫu của ta hay không nữa. Dù có là vậy đi chăng nữa, ta cũng sẽ không chịu thua, cũng sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận số phận này.

Có chết, ta cũng phải chết trên long ỷ.

Nếu như khí độ cùng dung mạo ta là thứ Tiêu Lan thèm muốn, vậy nếu ta hủy hết đi hắn sẽ thế nào?

Thân là nam nhi, có xấu thì cứ xấu thôi, nếu như xấu mà thành nghiệp lớn thì đã làm sao?

Sinh thành như vậy, chung quy là họa không phải phúc.

Ta quỳ trong nước, lấy xuống cây trâm bạc trên đầu, đem mũi nhọn hướng đến khuôn mặt mình, nhắm mắt định xuống tay.

Tâm trí phút chốc thay đổi, hình ảnh một nữ nhân gương mặt diễm lệ tuyệt mỹ hiện ra ngay trước mắt ta.

Mặt mày mắt mũi ta giống nàng đến tám phần, nữ nhân khẽ mỉm cười kêu ta:" Linh nhi, thân thể da tóc là cha mẹ ban cho, con phải biết quý trọng. Con nhìn con xem, lần đầu xuất chinh đã thương tích đầy mình như vậy, mẫu thân rất đau lòng đó."

Tay ta khẽ run lên, không rạch nổi nữa.

Gương mặt này của ta gần như giống mẫu thân ta như đúc , ta làm sao có thể xuống tay hủy đi đây?

Chợt nghe "leng keng' một tiếng, bàn tay nhói đau, cây trâm rơi khỏi tay ta chìm vào trong nước. Ta vừa giương mắt liền thấy Tiêu Độc từ cửa sổ dứt khoát nhảy vào trong hồ, duỗi tay vớt cây trâm lên rồi siết chặt trong lòng bàn tay.

Mặt y đầy bọt nước. mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt xanh thẫm phảng phất nét đau thương khó nén:" Hoàng thúc, người muốn làm gì?"

Ta thầm nghĩ, có khi nào sói con nghĩ ta bị Tiêu Lan làm nhục nên muốn quyên sinh tự sát hay không đây?

"Ngươi chớ có nghĩ nhiều, chẳng qua cô là...."

Chà, cái này muốn giải thích cũng không được.

Ta nhàn nhạt hỏi lại y:" Ngươi đêm hôm khuya khoắt còn đến chỗ cô làm gì? Ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì phải làm sao?"

"Không ai phát hiện được. Ta trời sinh tính sói, am hiểu nhất là hành tẩu trong đêm."

"Trận cháy hôm nay có phải do ngươi làm hay không?"

Tiêu Độc không tỏ ý kiến, ánh mắt lại cứ liếc xuống mặt nước, cần cổ cũng chậm rãi đỏ lên.

Y cắn răng phun ra mấy chữ: "Phụ hoàng có phải...."

Ta giơ tay định cho y một cái tát, trên mặt toàn là lãnh ý:" Đương nhiên là không. Việc hôm nay không được nhắc lại nữa." Thấy y kịp thời câm miệng, ta cũng thu lại lực đạo trên tay, chuyển sang ôn tồn xoa đầu y, nhẹ giọng thì thầm:" Dám phóng hỏa thiêu trụi tẩm điện của hoàng đế cũng chỉ có tiểu tử ngươi mới dám làm. Can đảm nhưng khá liều lĩnh đấy, sau này vạn sự cẩn thận kẻo làm phụ hoàng ngươi sinh nghi."

"Mũi tên kia không phải ta bắn, hoàng thúc đừng lo." Sắc mặt Tiêu Độc dịu lại, thì thầm:" Chẳng qua chỉ là một thị vệ không hiểu chuyện bắn sai phương hướng thôi, ta chẳng biết chuyện gì."

Ta có chút bất ngờ nhướng mày, mỉm cười nói:" Còn biết mượn dao giết người, thông minh lắm."

Đôi đồng tử của Tiêu Độc co rụt lại:" Đến thời điểm ta còn thông minh hơn như này, hoàng thúc sẽ biết."

Ta vui mừng cười cười quay đầu đi, không để ý lúc này ta và y đang thân cận quá mức, bất cẩn suýt chạm môi với y. Tiêu Độc giống như bị bỏng, thân thể chấn động, hô hấp cũng rối loạn, hai mắt nhìn chằm chằm môi ta không chớp lấy một cái. Nghe thấy tiếng tim đập như trống, ta mới ý thức được bản thân mình đang trần trụi dán lên người y, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.

Y vẫn đang tuổi uốn nắn, nếu làm quá không chừng lại trở thành bản sao của phụ thân hắn mất.

Ta đứng dậy, để y nhìn cho rõ cơ thể ta là đàn ông đó.

Tiêu Độc cố tình quay mặt đi, cứ như thể ta là một nữ nhân khỏa thân không bằng.

Ta suýt nữa thì bốc hỏa:" Độc nhi!"

"Hoàng thúc." Tiêu Độc nắm chặt nắm tay, cơ bắp phía sau lưng đều căng cứng, "Người, người đừng như vậy."

Ta bất đắc dĩ mà thở dài:" Mê luyến nam sắc cũng không sao, không có gì đáng xấu hổ. Nếu ngươi thích thì tìm vài tiểu hoạn quan chơi đùa cũng được, nhưng nhớ rõ ngươi còn phải cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường mới là chuyện lớn..."

"Hoàng thúc!" Tiêu Độc quay đầu, mắt đối mắt với ta, "Ta biết rồi, ta không giống phụ hoàng đâu."

Ta nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần y biết chừng mực như vậy là tốt rồi.

"Ngươi trở về sớm chút, kẻo bị người khác phát hiện." Nói rồi ta đứng dậy bước ra khỏi hồ nước, đang nhặt áo ngủ lại nghe sau lưng "Ào" một tiếng, Tiêu Độc đã đi đến đằng sau ta, mạnh mẽ thô bạo giật lấy tấm áo trên tay ta.

"Hoàng thúc, để ta thay quần áo cho người."

Tiêu Độc gần như là dán miệng lên gáy ta. Âm thanh khàn khàn trong thời kì vỡ giọng cùng hơi thở nóng hừng hực đều lộ ra tính xâm lược tràn trề khí huyết làm da đầu ta tê rần, mơ hồ cảm thấy như bị dã thú khát máu bất thình lình cắn một cái.

Khi y vừa rời khỏi tầm mắt của ta cứ như là biến thành một người khác vậy.

.... Thập phần uy hiếp làm người rùng mình. Căn bản không có chút nào giống một thằng nhóc mười sáu tuổi.

Giống kẻ lạ mặt nọ... xâm phạm ta trong rừng.

Y vòng tay qua xương sườn ta giống như vây ta vào lòng vậy, thong thả ung dung thắt lại đai lưng cho ta.

Quá trình này quả thực là một sự dày vò không sao kể xiết, bởi vì Tiêu Độc trước mặt này làm ta cực kì bất an.

"Hoàng thúc, eo người nhỏ quá."

"Ngươi......" Ta cảm thấy bị mạo phạm, xoay người sang chỗ khác, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm y, "Ngươi nói cái gì?"

Tiêu Độc cúi đầu, rũ mắt: "Phải ăn nhiều một chút."

Khí thếcủa ta liền biến mất, chỉ cảm thấy vừa rồi bản thân cứ như bị ảo giác, đặt tay lên tay y: "Đỡ cô lên giường."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top