Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Giả Phượng

Edited by Bilee

Ta đang xuất thần, bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay ta.

Ta quay đầu sang nhìn thì thấy Tiêu Dục đang ngồi ngay bên cạnh, ngẩng đầu mỉm cười, đôi môi đang mấp máy.

Ta không nghe được hắn nói gì, chợt nhớ ra ban nãy đã nút tai lại. Đến khi gỡ cục lông chồn trong tai xuống, hắn mới buông tay, cười nói:" Ta gọi Hoàng thúc nhưng mãi không thấy Hoàng thúc phản ứng nên đành làm như vậy, không làm Hoàng thúc sợ hãi chứ?"

Ta mỉm cười nói:" Cô đâu có dễ dàng bị dọa như vậy?"

Vừa dứt lời, một chùm pháo bông trên cao nổ tung khiến cả người ta run lên, đầu váng mắt hoa, suýt chút nữa ngã lăn xuống bậc thang, được Tiêu Dục nhanh tay lẹ mắt tóm được góc tay áo mới đứng vững thân mình. Trong tiếng pháo mừng đì đùng, Tiêu Dục cười ngả ngớn:" Hóa ra Hoàng thúc sợ tiếng pháo mừng à, ta còn tưởng khi còn tại vị chí tôn, hẳn là ngươi đã quen với loại hình thức này rồi chứ."

Ta chống tay lên đùi Tiêu Dục đỡ mình đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống:" Cô xưa nay chỉ thích yên tĩnh."

"À? Nếu Hoàng thúc thích yên tĩnh, chất nhi biết được một chỗ vắng vẻ thanh nhã, sau non bộ trong Ngự Hoa Viên, phải rồi, Thuấn thân vương cũng rất thích nơi nó, không biết Hoàng thúc có thể cho chút mặt mũi, cùng hai người chúng ta uống rượu ngắm trăng hay không?"

Ta nheo mắt, từ khi nào mà Thất đệ cùng Tiêu Dục có quan hệ riêng như vậy?

Ngay sau đó ta liền nhớ ra, trắc phi của Thất đệ không phải là một vị tiểu thư bên mẫu gia Việt thị của Tiêu Dục hay sao?

Tiêu Dục cùng Thất đệ liên thủ, ta không những không tiện đối phó hắn, mà còn phải cùng hắn hóa thù thành bạn nữa hay sao?

Tiêu Dục hận ta thấu xương, ta không thể tin hắn, nhưng ta cũng không thể từ bỏ Thất đệ, phải nghĩ cách ly gián hai người họ mới được. Hiện giờ, Tiêu Độc càng ngày càng không dễ khống chế, ta cần tìm một con đường khác đề phòng vạn nhất.

Nghĩ xong, ta không chút do dự thu lại quạt lông khổng tước, hỏi:" Khi nào?"

"Nếu thân thể Hoàng thúc không vấn đề gì, tối nay giờ Tý gặp mặt được không?"

Ta hơi hơi gật đầu, dám chắc trong phạm vi Ngự Hoa Viên, hắn cũng chẳng giở ra được ám chiêu gì.

Tiếng pháo mừng đã ngừng, Tiêu Lan cùng Ô Già công chúa cũng lần lượt ngồi vào vị trí.

Lọng che bên trên hoàng tọa đột nhiên căng lên, duỗi ra đôi cánh hoàng kim thật lớn, phát sáng ngàn trượng, tựa như mặt trời mới mọc ở phương đông.

Ta bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, vội đưa tay che khuất hai mắt rồi quay đầu đi, đôi mắt đau đớn không thôi, còn chảy ra chút nước mắt nữa.

Trên mặt cảm giác được vải lụa mềm mại cọ qua, ta ngạc nhiên, thì ra là Tiêu Dục đang dùng khăn lụa lau nước mắt cho ta. Giọng nói thanh tú cùng dung mạo u ám của hắn khiến cho nét cười trên mặt càng thêm bệnh trạng, so với nhìn thấy Tiêu Lan còn khiến ta khó chịu hơn.

"Bộ dáng Hoàng thúc rơi lệ thật khiến người khác nhìn thấy mà thương. Chẳng trách Phụ hoàng mãi chần chừ không chịu trừ khử ngươi."

"Làm càn!" Ta không ngờ hắn còn quá đáng hơn cả Tiêu Độc liền dùng quạt gõ lên tay hắn một cái, sau đó lại nhìn xung quanh bốn phía sợ có người nhìn thấy. Cũng may trên đỉnh đầu có lọng che nắng, hai bên sườn có cung nhân ngăn cách với ánh mắt của đám người đứng trên thềm Đan Tê điện. Ngay khi ta vừa ngước mắt lên đã thấy một bóng người đĩnh bạt cao thẳng đạp trên thảm đỏ đi tới, trên người khoác triều phục hồng đến thêu chỉ vàng tượng trưng cho thân phận Hoàng Thái tử oai hùng như thần, sắc nhọn khó giấu.

Vừa va vào ánh mắt của ta, y liền dừng lại, lúc này ta mới thấy theo sau y là Ô Châu. Công chúa người man được trang điểm giống người Miện, tóc búi cao cùng trang sức phượng hoàng, khoác lên mình phúc hồng sa cùng váy dài chấm đất, nhìn thập phần đoan trang.

Rất xứng đôi.

 Con sói nhỏ cưới phi tử rồi động phòng, sau khi nếm được hương vị của nữ nhân có lẽ sẽ mau chóng quên đi cơ luyến dành cho ta.

Ta hơi gật gật đầu, cười với bọn họ một cái.

Tiêu Độc không đáp lại ta, mặt không biểu tình mà rời đi tầm mắt, một mực nhìn thẳng về phía trước mà bước từng bước lên thềm ngọc.

Quan Lễ bộ bên cạnh Tiêu Lan mở chiếu thư, cao giọng tuyên chiếu.

Tiêu Độc chậm rãi quỳ xuống, sau khi hành ba quỳ chín lạy, theo nghi lễ mà nhận ấn đội mũ.

Nhìn mũ thông thiên đẹp đẽ quý giá trên đầu Tiêu Độc ta không khỏi nhớ đến lần đầu nhìn thấy y, con sói nhỏ tóc xoăn này trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ hết sức đáng tương, nhất thời có chút giật mình. Đảo mắt một cái, vậy mà đã qua năm năm rồi.

Đêm đó, dạ yến long trọng không đâu sánh bằng.

Gần như tất cả vương công quý tộc đều tới dự tiệc. Trong Cửu Diệu cung, nam tử áo quần lụa là, mũ ngọc đai châu, nữ tử ăn mặc quý phái, yểu điệu thướt tha, thật là một khung cảnh hòa hợp khó tả.

Một bữa tiệc ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ, hết sức náo nhiệt.

Chính là khung cảnh thái bình thịnh thế.

Chỉ tiếc, thái bình thịnh thế này sớm đã trở thành mộng xưa mơ hồ rồi.

Ta ngồi trong trong đám bọn họ mà tựa như kẻ ngoài cuộc đang xem một vở kịch hoa mỹ mà đầy giả dối, chờ nó hạ màn.

Tới khi Tiêu Lan tự mình đứng dậy nâng chén chúc mừng, ta cũng đứng dậy kính rượu, chúc mừng hắn đại hôn, cũng chúc hắn sớm sinh long tử. Lời ta nói cũng không hoàn toàn mang ý như vậy, mà là muốn cảnh cáo hắn giữ khoảng cách, đối đãi Hoàng hậu chu đáo, đừng để giống như lần trước gây ra tai họa.

Tiêu Lan làm sao không hiểu ta muốn nói gì, nhưng khi đối diện với ta, hắn vẫn cười như không hề để bụng, lệnh cho hoạn thị rót đầy ly rượu của ta, nhất định phải uống cùng ta một ly.

Tiêu Linh à, tân hậu của trẫm còn không đẹp bằng một phần mười ngươi, có gì mà vui vẻ chứ?

Khi giơ ly rượu lên, ta nghe thấy hắn nói.

Ta chán ghét nhíu mày, uống cạn ly rượu xong hắn mới chịu rời đi.

Yến rượu hoàng gia đều dùng rượu ngon ủ lâu năm, rất dễ say. Mới uống có một ly ta đã hơi lâng lâng, cực kì sung sướng, còn muốn ngâm thơ vịnh phú.

Ta nhìn bốn phía xung quanh, ai ai cũng mang trên mặt nét cười, hứng thú bừng bừng, ngay cả Lệ phi cũng xuân phong dào dạt. Đúng ra mà nói, Tiêu Lan phong Hậu, người đầu tiên không cười nổi là nàng. Chỉ có Ô Già đang ngồi ngay ngắn trên vị trí dành cho Hoàng hậu kia là không nhìn ra biểu tình, đôi mắt lạnh nhạt mà kiêu căng tựa như chim cắt sải cánh trên bầu trời.

Ta nhìn sang Tiêu Độc, y đang quay lưng lại với ta, cùng Ô Châu hành lễ với Tiêu Lan. Ta mang danh Thái Thượng hoàng, bọn họ lạy xong Tiêu Lan liền tới bái ta.

Ta ngồi trên ghế, nhìn hai người bọn họ quỳ xuống trước mặt ta. Dáng ngồi của ta có chút ngả ngớn, khiến cho hai đầu gối Tiêu Độc đè cả lên vạt áo ta, bàn tay chạm vào mũi chân ta mà cũng không biết.

Ta ban rượu cho Tiêu Độc, đỡ y đứng dậy xong mới thu lại đôi chân đã tê dại của mình, chúc y và Ô Châu bách niên hảo hợp, rồi tặng hai người hộp quả Lục phỉ đã chuẩn bị từ sớm. Thứ này giúp nam nhân tráng dương, lại giúp nữ tử dưỡng thai, dùng làm hạ lễ không thể tốt hơn.

"Tạ Hoàng thúc, Hoàng thúc có tâm như vậy, chất nhi cảm động sâu sắc." Tiêu Độc mặt không biểu tình, tạ đến là trịnh trọng rồi nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó lại cúi đầu thật thấp, nhất định phải dập đầu với ta.

Ta bị y làm cho bất ngờ, dù sao ta cũng không phải hoàng đế, không thể nhận ba quỳ chín lạy của Hoàng Thái tử nên hai tay vội nắm đầu vai y nâng dậy.

Vừa ngước mắt lên, ta đã bắt gặp ngay ánh mắt vừa sắc bén vừa lạnh lẽo khiếp người của y, trong lòng nhảy dựng một cái.

Bên khóe môi y nhếch lên thành nụ cười nửa miệng như thể trào phúng, cõi lòng đầy oán giận.

Thần thái bậc này, uy nghi bậc này, nếu đứng trước mặt hạ nhân sợ là sẽ dọa cho bọn họ chết khiếp.

Nhưng ta chỉ mơ hồ cảm nhận được rằng Tiêu Độc đang thực sự tức giận.

Ta vỗ vỗ bả vai tính an ủi y, là bậc trưởng bối, ta chỉ có thể làm như thế.

Kể cả y không buông được cũng chỉ có thể học buông bỏ, suy cho cùng tình cảm xa vời này cũng chỉ là một mình y tình nguyện, với ta mà nói thì chẳng có chút ý nghĩa nào mà giống như một loại trói buộc phiền lòng hơn.

Y thành hôn, ta càng có lí do cắt đứt sợi tơ tình ấu trĩ này của y.

Tuổi trẻ khinh cuồng dù yêu say đắm cũng khó chịu nổi một kích, ta còn chưa từng yêu ai bao giờ, làm sao hiểu được. Tuổi càng lớn, thế sự gian nan, người xuất hiện trong định mệnh cũng sẽ dần trở thành những kí ức mây khói thoáng qua, giống như Lương Sanh đồng hành cùng ta bao năm qua vậy.

Chỉ có nắm quyền lực trong tay là chân thật nhất.

"Thái Thượng hoàng, Thuấn vương sai ta gửi lời nhắn cho ngài." Cung nhân bên cạnh khẽ gọi một câu, chỉ tay tới cửa hông đi thông ra Ngự Hoa Viên, "Ngài ấy nói đi trước một bước đợi ngài tới."

Ta liếc mắt nhìn về Tiêu Dục một cái, thấy hắn được cung nhân đẩy tới cửa hông mới nhấp vài ngụm rượu, đợi hắn đi rồi mới cáo lui với Tiêu Lan. Ta lấy cớ tửu lượng kém, lên kiệu từ cửa chính, đi một nửa đường rồi mới sai cung nhân đưa ta đến Ngự Hoa Viên.

Đường trong Ngự Hoa Viên quanh co khúc khuỷu, ta loanh quanh lòng vòng cả nửa ngày mới đến non bộ.

Ta hạ kiệu, quả nhiên thấy trong đình nội sau non bộ lụa mỏng phất phơ, sương khói mờ ảo, một bàn cờ đặt trên bàn với hai người ngồi đối diện, cực kì phong nhã.

Sau khi lệnh cho cung nhân lui xa, ta chầm chậm đến gần.

Tiêu Dục vân vê một quân cờ trầm tư suy nghĩ, thấy ta tiến đến liền ngẩng đầu cười:" Chà, Hoàng thúc, ngươi mau tới nhìn một chút xem ta và Thuấn vương ai sẽ thắng?"

Ta nhấc vạt áo lên, ngồi quỳ xuống đệm, nhìn ngắm toàn cục một lượt thì thấy hai người bất phân thắng bại, vẫn đang trong thế giằng co hồi lâu. Nghĩ một lát, ta nhặt một quân cờ bên Tiêu Dục lên, đặt sang bên Tiêu Thuấn, giết luôn quân chủ tinh của hắn, lúc này ván cờ mới thấy có chút sinh cơ. Tiêu Thuấn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vừa cười vừa lớn tiếng nói:" Hay! Lục ca quả thật cao tay!"

"Đoạn tuyệt đường lui lại xông ra...... Chiêu này của Hoàng thúc dùng rất hay!"

Nói cho cùng thì Tiêu Dục tuổi trẻ khí thịnh, bao nhiêu không vui đều hiện hết lên mặt.

Ta nhịn xuống, coi như không thấy ác ý:" Nếu ngươi muốn học, cô sẽ dạy ngươi."

Tiêu Dục tắt nụ cười, ánh mắt sắc lạnh:" Ý tốt của Hoàng thúc, sợ là ta chịu không nổi."

Không khí nháy mắt lạnh xuống.

Tiêu Thuấn cười cười, lệnh cho cung nữ bên cạnh rót ba ly rượu.

"Lục ca, hoàng chất, mời."

Ta nâng ly rượu lên nhưng lại không uống, nhặt quân cờ chủ tinh đặt lên bàn.

"Không biết Thất đệ có lý giải gì với thế cục này?"

Tiêu Thuấn nhặt một quân cờ ngắm nghía:" Không biết Lục ca có bằng lòng nghe ta lý giải hay không?"

"Nguyện nghe kỹ càng."

"Ba vạn phản quân Si tộc dưới trướng Ô Đốn đang ngo ngoe rục rịch, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh chiếm Ký Châu, đến lúc đó nếu tàn quân Thược quốc ngóc đầu trở lại, cho dù có là Bạch Duyên Chi tọa trấn Tây Bắc cũng may rủi khó nói trước. Ta cho người tìm hiểu tin tức biết được rằng Tiêu Lan chủ ý Bắc tuần chấn hưng sĩ khí, dự định để Thái tử giám quốc, chỉ cần hắn rời khỏi Miện Kinh, chúng ta liền có cơ hội."

Tiêu Lan sẽ cho phép Tiêu Độc giám quốc sao?

Ta ngẩn ra, ngay sau đó ý thức được rằng: đương nhiên hắn sẽ làm vậy.

Hắn đã lấy Tiêu Độc ra làm bia đỡ, lúc này sao có thể không dùng?

Tiêu Lan một khi rời cung, những thế lực trong triều luôn coi Tiêu Độc như cái gai trong mắt chắc chắn sẽ xuống tay với y.

Tỷ như nhất phái mẫu gia của Tiêu Dục do Thái úy Việt Uyên đứng đầu chẳng hạn.

Lúc này ta đã hiểu, Thất đệ cùng Tiêu Dục là muốn mượn sức ta đối phó Tiêu Độc, sau khi diệt trừ y lại mưu đoạt quyền lực trong triều, đợi Tiêu Lan hồi kinh sẽ ép hắn thoái vị.

Nhưng Tiêu Độc hiện giờ đâu còn là một tiểu tạp chủng bị ghét bỏ nữa?

Sau khi từ Doanh Châu trở về, không ít đại thần trong triều nghiêng về phía y, mà danh tiếng của y trong mắt bách tính cũng cực cao, hiện tại lại có một phi tử Si tộc hậu thuẫn đằng sau...

Thất đệ cùng Tiêu Dục chắc hẳn vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Tiêu Độc và Si quốc.

Ta không thể nói.

Nếu ta nói ra, sẽ hại chết Tiêu Độc.

Trai cò không đánh nhau, ngư ông cũng chẳng có cách nào kiếm lợi.

"Nếu Hoàng thúc đặt cược vào Ngũ đệ, e rằng đặt cược nhầm rồi." Tiêu Dục thấy ta không nói, cho rằng ta đang lưỡng lự, hắn thở dài, "Khi các bộ tộc của Si Quốc hợp nhất, vương đình cũng cực kì bất ổn, sớm hay muộn cũng sẽ khai chiến với Miện quốc, hơn nữa Ngũ đệ này của ta mang một nửa huyết thống người man lại cưới một cô công chúa man tộc, đã thế còn giữ ngôi vị Thái tử, sao có thể...."

Ta rũ mắt cười: "Trong lòng cô tự có cân nhắc, không cần một hậu bối như ngươi dạy bảo."

Dứt lời, ta buông ly rượu rồi bước ra khỏi đình viện.

"Đã không còn sớm nữa, Thất đệ, hôm khác chúng ta lại hẹn gặp."

Ngồi lên kiệu, ta lệnh cho cung nhân quay trở lại Cửu Diệu điện, mục đích là đi tìm tiểu thúc thúc Bạch thần cùng Phỉ Viêm thương lượng một chút, bọn họ là những thân tín ta tin cậy nhất.

Từ Ngự Hoa Viên đến Cửu Diệu Cung nói gần không gần, nói xa cũng chẳng xa.

Đã sắp canh ba, lại ngồi trong cỗ kiệu lắc lư lảo đảo khiến ta mệt mỏi rã rời.

Ta đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cỗ kiệu chấn động rồi hạ xuống. Ta nhấc kiệu mành lên, nhìn bốn phía chỉ có bóng cây loang lổ cùng tầng tầng tường son, rõ ràng chưa ra khỏi Ngự Hoa Viên, ta không khỏi cảm thấy kì quái. Ta vừa định xuống kiệu, lại chợt nghe đằng sau có tiếng gió vút qua, còn chưa kịp quay đầu lại đã bị một mùi hương kì lạ xộc vào mũi, ta lập tức không thể động đậy, cũng không thể phát ra tiếng kêu cứu được nữa.

Một chiếc khăn voan mỏng được phủ lên đầu, một bộ quần áo được khoác lên người, là vải lăng la dành cho nữ tử, cánh tay ta bị nâng lên, nhét vào trong ống tay áo to rộng, đai lưng trên eo cũng bị thắt chặt.

Ta nương theo ánh trăng nhìn một chút, là màu đỏ. Hà y đỏ.

Hoa văn thêu chỉ vàng thêu khắp y phục hoa mỹ mà cao quý. Là hôn phục.

Ta rùng mình một cái, lại nhớ đến câu nói kia của Tiêu Lan trong dạ yến. Ngay sau đó thân thể ta bị bế lên, người này bước đi như bay, rẽ trái quẹo phải đưa ta ra khỏi Ngự Hoa Viên.

Trên mặt ta bị che bằng hồng sa, tầm nhìn bị cản trở, chỉ nghe được đằng trước truyền tới tiếng bánh xe cán trên mặt đất, trong giây lát cả người ta bị nhét vào một không gian chật hẹp, ngã mông xuống đệm mềm.

Ta thân mình cứng đờ, chỉ có thể dùng mũi ngửi ngửi.

Trong xe tản ra mùi hương của hoa hợp hoan, là huân hương thượng hạng.

Ta mặc hôn phục, ngồi trên phượng liễn.

Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, rơi vào trong vạt áo ướt thành một mảng lạnh lẽo. Không ngờ Tiêu Lan lại điên đến mức này.

Hắn dùng phượng liễn đưa ta về tẩm cung, ai có thể phát hiện, ai có thể cứu ta?

Trong lòng như trời đất sụp đổ, nhưng ngoài mặt ta vẫn không chút lay động.

Phượng liễn lắc lư lắc lư một lúc rồi ngừng lại.

Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ bên ngoài: "Mời Thái Tử phi nương nương xuống kiệu——"

Ta lập tức sửng sốt.

Tiêu Độc ngày thường đối với ta luôn biết chừng mực, ta không tin y to gan đến mức làm ra chuyện hỗn xược như thế này, trong lòng chỉ nghĩ người nọ có lẽ đưa đến nhầm chỗ rồi, sao lại đem ta đến chỗ con sói nhỏ này chứ?

Gọi hai tiếng không thấy ta trả lời, mành liền bị vén lên. Một hoạn quan tươi cười nịnh nọt:" Ai nha nha, Thái Tử phi nương nương say rượu, người đâu, đỡ nương nương đi vào."

Các ngươi! Các ngươi nhìn cho rõ xem cô là ai! Ta điên cuồng mắng chửi trong lòng, nhưng chẳng ai nghe thấy.

Bỏ đi bỏ đi, vào gặp Tiêu Độc dễ nói chuyện hơn.

Hai cung nữ tiến tới, một trái một phải dìu ta từ trên liễn xuống. Khi bước qua ngưỡng cửa, ta bị vấp một cái, suýt ngã sấp mặt, một hoạn thị vội vã chạy tới đỡ ta lên.

"Thế này, còn phải bái đường, Thái Tử điện hạ đâu?"

"Còn không mau đi gọi Thái tử điện hạ, Thái Tử phi nương nương đã say thành thế này!"

"Kêu la cái gì, lễ cũng đã lạy chỗ Hoàng thượng, mau đưa vào động phòng đi! Thái tử Điện hạ cũng say lắm rồi, vẫn đang bồi Hoàng thượng uống rượu, chờ một lát sẽ tới."

Ta nghe nhóm cung nữ hoạn thị mồm năm miệng mười nghị luận, đau đầu không thôi.

Chỉ chốc lát sau, ta liền bị ôm tới giường, bị ép ngồi thẳng tắp.

"Thái Tử phi nương nương như này là có say hay không đây, sao ngồi đoan chính như vậy?"

"Ấy, đừng nhìn, ra ngoài hết đi."

Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng khép lại, mọi âm thanh dường như im bặt.

Ánh nến mờ ảo, trên đầu ta đội hồng sa, trước mắt là một cảnh mông lung, mệt mỏi như thủy triều ập đến dần dần nhấn chìm ta. Lúc ta mơ màng sắp ngủ mất, cửa gỗ lại kêu lên kẽo kẹt một tiếng.

Ta choàng tỉnh, nghe thấy tiếng giày nghiền trên mặt đất, vải vóc y phục sột soạt cọ vào nhau, một bóng người dưới ánh nến đỏ đang tiến lại gần, thân hình có chút không vững, có vẻ là say rượu.

Ta mở to hai mắt, chờ y tới tháo hồng sa rồi phát hiện ra ta.

Ai ngờ y không chịu gỡ, hơi thở hỗn loạn cách lớp vải mỏng phả lên mặt ta, hừ cười một tiếng

"Để ái phi đợi lâu."

Ta suýt chút nữa thì ngất đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top