Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35: Mãnh liệt

Edited by Bilee (Wattpad: trangbilee)

Đúng là oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp mà. Ai ngờ được tới nhạc phường cũng đụng phải Tiêu Lan cơ chứ?

Đang yên đang lành hắn chạy tới chỗ này làm gì?

Ta sờ sờ chỗ sáp ong trên mặt, chỉ sợ mồ hôi chảy ra làm sáp trôi đi hết.

Không đợi Tiêu Lan tiến tới, ta đã quỳ xuống hành lễ, đè thấp giọng:" Tham kiến Hoàng thượng."

Ngự liễn chậm rãi dừng lại, cái bóng Hoa Cái (lọng che nắng) bao trùm lấy ta: "Bình thân."

Ta nào dám đứng thẳng, cứ khom lưng cúi người thật thấp, sợ hắn nhìn ra chênh lệch hình thể với bản gốc.

Nếu như bị Tiêu Lan nhìn ra thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Thì ra là Bạch ái khanh. Ngươi tới nhạc phường làm gì?"

"Tâu Hoàng thượng, tới luyện đàn."

Hắn lại hỏi:" Giọng ngươi sao vậy?"

"Đêm qua thần có chút phong hàn."

"Chẳng phải ngươi chuyển tới Đông Cung rồi sao? Sao thế, Thái tử không hợp tác?"

"Đương nhiên không phải, Thái tử đối với thần rất khách khí."

Tiêu Lan cười cười:" Lên đây, trẫm đưa ngươi tới Thái y viện khám xem sao."

Ta nổi cả gai ốc, cố gắng trấn tĩnh đáp lời:" Như thế không hợp đạo lý quân thần, Hoàng thượng không cần lo lắng, thần không có gì đáng ngại, chút nữa còn phải tới Hàn Uyên Đình giảng bài, chần chừ thêm sẽ bị muộn."

Tiêu Lan vẫn không lên tiếng, tuy không ngẩng đầu lên nhưng ta vẫn cảm nhận được hắn luôn nhìn ta chằm chằm.

"Hoàng thượng, thần, bị muộn."

"Có phải do đêm đó trẫm quá say, làm ngươi bị thương?"

Nghe những lời ái muội này, ta mới nhẹ nhàng thở ra, hắn không nhận ra ta, vẫn luôn tưởng ta là Bạch Thần. Ta lắc lắc đầu:" Thần không có gì đáng ngại, xin lui trước."

Dứt lời, ta khom mình hành lễ, lui về sau.

"Đứng lại." Tiêu Lan phun ra hai chữ khiến ta đứng hình tại chỗ, "Làm thầy người khác, cứ như vậy mà đến Hàn Uyên Đình chẳng lẽ không mất mặt? Đi lên, trẫm đưa ngươi đi thái y viện."

Trên trán ta đã rịn một tầng mồ hôi, nhưng lệnh quân vương không thể trái, ta chỉ có thể cắn răng bước lên ngự liễn. Khoảng cách với Tiêu Lan gần trong gang tấc khiến ta cảm thấy bất an không thôi, thế nhưng trên mặt vẫn phải làm như không có chuyện gì.

"Nhiều ngày qua trong lòng trẫm vẫn luôn có một nghi vấn." Tiêu Lan dùng quyền trượng trong tay câu lấy dải lụa trên mũ quan của ta, "Bạch khanh tại sao đêm đó lại hỏi trẫm có thích nuôi chim hay không?"

Ta giật mình, không biết phải trả lời làm sao, đành căng da đầu nói bừa:" Bởi vì.... Thần có một con chim quý muốn dâng lên bệ hạ."

"Ồ? Là loài chim quý nào?"

"Là... Chim báo giờ, thần nghĩ, Hoàng thượng Bắc tuần có lẽ sẽ hữu dụng."

Tiêu Lan cười cười:" Quả đúng là qúy hiếm, khi nào thì mang tới cho trẫm nhìn một chút?"

"Buổi thượng triều ngày mai thần liền đưa tới."

"Rất tốt, có con chim báo giờ này vậy thì không cần người đánh thức nữa." Tiêu Lan gật gù tán thưởng, "Ngươi nhậm chức Thái phó cũng được một thời gian, có gặp khó khăn gì không? Thái tử có chăm chỉ hiếu học không?"

"Thái tử vô cùng thông minh, lại nghe lời, thần rất an tâm."

Ta nơm nớp lo sợ, chỉ lo mình lỡ lời lộ ra sơ hở. Chợt nghe phía trước có tiếng xe ngựa vọng tới, ta giương mắt lên nhìn đã thấy cỗ xe mười ngựa kéo từ xa đi tới, lọng Hoa Cái cùng vũ cờ đầy đủ chẳng khác gì ngự liễn, chỉ là không phô trương bằng, đúng là tọa giá của Thái tử.

Tiêu Độc đi tới như một vị cứu tinh, cực kì đúng lúc. Đợi đến khi xe dừng trước ngự liễn, Tiêu Độc xuống xe đi tới, thấy ta ngồi trong kiệu, ánh mắt y dừng lại trên người ta một chốc.

"Tham kiến phụ hoàng."

Tiêu Lan ừm một tiếng: "Muốn tới Hàn Uyên Đình sao?"

"Tâu Phụ hoàng, đúng vậy. Nhi thần đang muốn đi tìm Thái phó, không ngờ trùng hợp gặp được Thái phó ở đây." Nói xong, Tiêu Độc từ trong ống tay áo lấy ra một quyển lụa, chính là 《 Thiên Xu》. "Đêm qua được Thái phó chỉ điểm đôi điều, những chỗ nhi thần bế tắc đều đã thông suốt, nhờ vậy mà tu bổ hơn phân nửa cuốn 《 Thiên Xu》, chỉ có một hai điều còn nghi vấn."

"Con của ta có ngộ tính cao như vậy?" Tiêu Lan vui mừng, nhận lấy cuốn 《 Thiên Xu》lật xem.

"《 Thiên Xu》là một quyển binh pháp tinh diệu, nhi thần muốn dâng tặng lên Phụ hoàng trước khi người đi Bắc tuần nên vội vàng tìm Thái phó thảo luận, tin chắc rằng sáng mai sẽ hoàn thành."

Ta nghe xong, trong lòng vạn lần không cam tâm, làm sao có thể để cho Tiêu Lan đoạt đi 《 Thiên Xu》? Vậy thì đội quân binh mã của hắn khác gì hổ mọc thêm cánh? Kế hoạch tập kết quân lực liên thủ ta đã bàn bạc kĩ càng cùng Bạch Duyên Chi và Thất đệ, ngộ nhỡ hắn vận dụng binh pháp trong 《 Thiên Xu》 thì phải làm thế nào?

Tiêu Lan khép《 Thiên Xu》 lại, đưa trả cho y.

"Khó cho Độc nhi có tâm như vậy. Vậy, Thái phó đi cùng Thái tử đi, trẫm rửa mắt mong chờ. Thế nhưng thân thể Thái phó không khỏe, Độc nhi đưa Thái phó tới Thái y Viện trước xem sao."

Chỉ bằng một câu nói, ta như được đại xá nhanh chóng bước xuống khỏi ngự liễn.

Vừa chạm chân xuống đất thân thể ta đã như nhũn ra, trước mắt ta tối sầm lại, thuận thế quỳ xuống hành lễ. Đợi ngự liễn đi xa, ta đang định đứng dậy chợt thấy cánh tay bị túm chặt, nằm gọn trong tay Tiêu Độc.

Y rũ mắt nhìn, ánh mắt sắc bén tựa kiếm muốn xuyên thủng ta.

Ta bị y nhìn như thể vừa làm chuyện gì trái lương tâm lắm vậy...

Quả thật ta vừa mới thương nghị cùng Lý Tu tương lai làm sao để diệt trừ y, hai người chúng ta tuy cẩn thận bí mật, y không thể biết được nhưng không tránh khỏi chột dạ. Ta đứng dậy, hai chân loạng choạng, đụng trán vào lồng ngực cường tráng của y mà ngỡ như đụng vào bức tường kiên cố, ta cảm thấy ngực khó thở, suýt chút thì ngất xỉu.

  Y vén màn kiệu, ngồi lên xe, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi giống như chuẩn bị tra khảo.

"Ta còn tưởng Hoàng thúc muốn đi đâu, hóa ra là tới Nhạc phường, chỉ vì cây đàn này?"

Ta làm bộ ngả ngớn mà cười đáp:" Không sai. Cô bị giam lỏng đã lâu, khó khăn lắm mới thoát thân liền muốn dạo chơi khắp nơi. Lần này vừa tới Nhạc phường đã nhìn trúng cây đàn này, thấy yêu thích liền ôm về."

"Loại đàn gì mà chỗ ta không có chứ? Hoàng thúc nói một tiếng là được." 

Tiêu Độc ngoài cười trong không cười vuốt ve cây đàn trong ngực ta, ngón tay gảy lên dây đàn.

"Tang" một tiếng, dây cung trong lòng ra rung lên

  . Không biết tại sao tiểu tử này càng ngày càng dễ nhiễu loạn lòng ta, thậm chí ta còn lo rằng tới một ngày nào đó đứng trước mặt y ta sẽ bị đánh tan tành không còn một manh giáp. Lòng ta biết y vội vàng đi tìm ta khắp nơi, tính đùa dai của ta lại nổi lên, thằng nhóc Tiêu Độc này chính là thích được dỗ dành đây mà.

Ta câu khóe môi:" Đồ cô muốn tặng ngươi, sao có thể lấy từ chỗ ngươi được? Cô muốn kết tóc thành dây đàn, chờ thất tịch năm nay tặng cho ngươi một kinh hỉ."

Ta nói đến là chân thành, thế nhưng Tiêu Độc vẫn một mực im lặng, đáy mắt cuồn cuộn nổi lên một hồi giông tố.

Bộ dạng này của y khiến lòng ta không yên, lời muốn hỏi về chuyện 《 Thiên Xu》cũng bị nuốt ngược trở lại, dọc đường đi đều thấp tha thấp thỏm. Y đương nhiên không đưa ta vào Thái y viện, chỉ đứng ở đó một chút rồi đi, cũng không đưa ta tới Hàn Uyên Đình, đi một vòng lớn cuối cùng lại đưa ta quay trở lại Đông Cung.

Sau đó, Tiêu Độc một mình rời đi.

Ta vẫn muốn tự mình ra ngoài tìm Tiêu Dục truyền tin cho Thất đệ, thế nhưng ra đến cửa lại bị thị vệ ngăn lại, mặc kệ ta nói hết lời cũng không cho ta qua, nói là bởi vì thân thể ta không khỏe, Thái tử phân phó rằng Thái phó không cần lên lớp, ở lại Đông Cung nghỉ ngơi. Ti vệ trưởng của Thái tử chính là Ngự vệ trưởng trước kia ta đích thân đề bạt, giờ lại phải đi canh cửa cho y, thật khiến ta tức chết.

Cảm giác không biết Tiêu Độc muốn làm gì khiến ta đứng ngồi không yên đến tận tối. Sau khi cùng vài vị khách của Thái tử dùng xong bữa tối, vừa trở về phòng ta đã nhận được lệnh Thái tử gia truyền gặp.

Ta bị đưa vào tẩm cung của y, xung quanh không còn ai.

Bốn phía chỉ còn lại ánh nến yếu ớt, bày biện bố trí vẫn giữ nguyên như khi sống một mình, căn bản không giống vừa mới tân hôn. Trong phòng nồng đậm mùi hương lịch sự mà tao nhã, là Ô Trầm Hương mà ta yêu thích nhất.

Ta ngửi thấy nhưng thở không nổi. Chờ một lúc, tới khi ta muốn rời đi lại có hai thị nữ tiến vào, giúp ta cởi dây lưng, nói rằng Thái tử lệnh cho các nàng hầu hạ ta tắm rửa tịnh thân. Không đợi ta từ chối, hai nàng một phải một trái đã dìu ta vào tẩm cung đằng sau hoa uyển.

Trăm hoa như gấm, sương khói lượn lờ, là một suối nước nóng trải mình dưới ánh trăng, sóng nước lấp loáng vảy bạc... 

Đợi tới khi ta hoàn toàn lõa thể được dìu vào ôn tuyền, hai thị nữ hầu tắm mới rời đi.

Đắm mình trong làn nước ấm áp cực kì thoải mái. Sáng sớm đi quan đạo đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của ta, ta dựa vào thành ao, suy nghĩ miên man một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Đang trong cơn mê mang, bên cạnh hồ lại vang lên tiếng nước. Ta vừa mở mắt đã thấy một bóng người cao lớn bước xuống ôn tuyền. Ta chớp chớp mắt, trước mắt trở nên rõ ràng, là Tiêu Độc đang đứng đối diện, nửa thân trên cường tráng không mặc áo đã ướt nhẹp, giống như một bức tượng đồng dưới ánh trăng.

Y thình lình xuất hiện khiến ta sợ hết hồn, mặc dù trước đây cũng từng trần truồng tắm rửa cùng nhau, nhưng khi đó y mới chỉ là một đứa nhóc, nào giống như lúc này. Thấy y càng lúc càng tiến lại gần, ta la lúng túng lùi về thành bể, cả người rút vào trong nước.

Ta kìm lại xúc động muốn hét tên Bạch Lệ, chỉ im lặng rửa mặt. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Độc tới bên cạnh, đã không còn đường lui. Y câu lấy một lọn tóc của ta đang trôi nổi trên mặt nước, sau đó vốc nước lên xoa bóp trên đầu ta, giống như trước kia ta làm với y vậy.

Ngón tay y dài, bàn tay lớn nhẹ nhàng bao bọc đầu ta như nâng niu một báu vật dễ vỡ.

"Hoàng thúc còn nhớ lời trước kia từng nói với ta không?"

Thân thể ta cứng đờ:" Tất nhiên là nhớ."

"Hoàng thúc, ngươi nói ta cử thế vô song, độc nhất vô nhị." Tiêu Độc cúi đầu, giọng nói sát bên tai ta,"Hoàng thúc, ngươi nói thật chứ, không phải lừa gạt ta?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top