Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49: Nhà tù

Edited by Bilee (wattpad: trangbilee)

"Hoàng thượng tỉnh rồi?"

Tiếng cười của Ngu Thái Cơ vừa âm trầm vừa ma mị, ngón tay đeo hộ giáp của ả ta lướt dọc theo cần cổ ta đi xuống, dừng lại trên lồng ngực ta rồi đâm mạnh một cái. Một cơn đau buốt ập đến khiến ta run lên bần bật. Ta lạnh mặt nhìn chằm chằm ả ta, thầm nghĩ một nữ nhân chốn hậu cung như ả ta có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp thủ vệ, cướp được ta từ dưới mí mắt Tiêu Độc chắc chắn có nội tặc trợ giúp, nếu không đến cửa cung ả ta cũng chẳng ra được.

"Bổn cung đưa ngươi tới đây là để nói cho ngươi một bí mật." Ả cúi đầu, "Tiên đế trước khi lâm chung có ý định phế bỏ Thái tử, nói vậy chắc Hoàng thượng cũng hiểu."

Một câu này như đâm vào chỗ hiểm của ta:" Nói nhăng nói cuội."

Tính cách ta vốn lạnh nhạt vô tình, trước khi lâm chung phụ hoàng cho rằng tương lai ta không thể trở thành một minh quân nên có ý định phế bỏ ngôi vị Thái tử của ta, điều này khiến ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, đến nay vẫn chưa hề nguôi ngoai.

"Hoàng thượng có biết nguyên nhân thật sự là gì không?" Ả cười khanh khách, "Tiên đế trước khi lâm chung từng sai người hòa lẫn máu của ngươi và Phỉ Viêm với nhau, lão phế ngươi là bởi lão phát hiện ngươi và Phỉ Viêm mới là cha con ruột thịt. Ngươi, căn bản không phải huyết mạch của Hoàng thất. Ngươi là nghiệt chủng của mẫu phi ngươi cùng Phỉ Viêm dan díu mà sinh ra, không xứng trở thành hoàng đế Miện Quốc."

Ta choáng váng như bị giáng một đòn thật mạnh, hai hàm răng nghiến chặt:" Toàn là nói bậy! Trẫm chính là hậu duệ của Hoàng tộc!"

Ngực lại nhói lên đau đớn, hộ giáp của ả lại đâm sâu vào da thịt ta thêm vài phần:" Có phải nói bậy hay không, chờ bổn cung moi trái tim này của ngươi ra sẽ biết. Ta tình cờ biết được rằng, gia tộc Phỉ thị là hậu duệ trực truyền của thần Phục Hy, người nào người nấy dung mạo xuất chúng, trái tim chín ngăn, giỏi mê hoặc lòng người.... Tục truyền uống máu đầu tim của hậu duệ Phục Hy có thể cải tử hoàn sinh, thương bệnh tự lành, cải lão hoàn đồng."

Ta gầm lên:" Mụ yêu quái này bà điên rồi hả? Chỉ vì một tin đồn mà dám hành thích vua?"

"Ngươi chết rồi, ta sẽ đem thân thế thật sự của ngươi phơi bày trước toàn thiên hạ, đến lúc đó thì không còn là vua nữa."

Ả vừa dứt lời thì hai tiếng "keng keng" giống như tiếng đồ sứ va vào nhau từ đâu truyền đến. Hộ giáp đang đâm vào ngực ta chợt dừng lại, Ngu Thái Cơ ngẩng phắt đầu nhìn về một phía, ta nhìn theo chỉ thấy một hắn y nhân che mặt đi tới, nói:" Chủ tử nói giữ mạng của hắn."

"Tại sao không được giết?"

"keng keng", tiếng đồ sứ lại vang lên một lần nữa, lần này rõ ràng hơn một chút. Trong đầu ta lóe lên một suy nghĩ __ Chủ tử trong miệng người bịt mặt này có khi nào là người câm hoặc không tiện nói chuyện không, nếu là loại thứ hai có thể hắn lo lắng ta sẽ nhận ra giọng nói của hắn.

Nếu đúng là loại sau thì có thể là ai? Không muốn giết ta, nhưng lại sợ ta nhận ra.....

Ngu Thái Cơ là muốn trường sinh bất lão, còn kẻ bí ẩn này lại là vì mục đích gì?

Cuối cùng Ngu Thái Cơ chỉ nhăn nhăn mày, do dự mà buông tay, đem trút hết máu dính trên kim giáp vào một chiếc chén sau đó uống một ngụm. Vừa nuốt xuống, sắc mặt trắng bệch của ả ta phút chốc trở nên hồng nhuận rạng ngời, tựa như thật sự trẻ ra vài tuổi.

Ta kinh ngạc, thật sự không dám tin vào mắt mình, thấy Ngu Thái Cơ cầm một chiếc gương soi trái soi phải giống như một thiếu nữ đang thuở xuân sắc, sau đó ả bắn tầm mắt về phía ta, hai mắt sáng lòe lòe hết sức dọa người.

"Không đủ, vẫn không đủ.... Ta phải trở thành mỹ nhân đứng đầu thiên hạ! Ta muốn trường sinh bất lão!"

Ả nhào tới, năm đầu ngón tay chĩa về ngực ta, ta lại nghe một tiếng "keng", kẻ bịt mặt kia trong chớp nhoáng đã tóm được tay ả, một tia sáng sắc lạnh lóe lên, lạnh lẽo cắt lên cổ kết liễu ả ta.

Máu tươi bắn lên mặt ta, khiến ta ghê tởm không thôi.

Trong tiếng leng keng liên hồi, Ngu Thái Cơ bị kéo xuống.

Ta có chút sợ hãi, kẻ này có thể không chút kiêng dè giết chết Ngu Thái Cơ, có thể thấy gã chỉ lợi dụng quân cờ này để đưa ta ra khỏi cung, mục đích chắc chắn không đơn giản.

"Ngươi là ai? Có mục đích gì?" Ta nhìn về phía bóng tối. Lại là tiếng leng keng kia, kẻ bịt mặt kia tiến tới, đem bịt lại hai mắt ta. Mùi hương lạ kia một lần nữa xông vào khoang mũi, thần trí ta dần trở nên mơ hồ.

Trong lúc hoảng hốt, ta cảm nhận được một bàn tay vuốt ve cằm ta, rồi dần trượt xuống ngực nơi bị kim giáp đâm thủng quệt đi chút máu của ta rồi rời đi, sau đó là một tiếng nuốt xuống. Tên này cũng uống máu của ta, hắn cũng muốn trẻ mãi không già giống Ngu Thái Cơ sao? Ta mơ màng nghĩ chợt cảm thấy ngực nóng lên, có một vật mềm mại lướt qua vết thương.

----------------

Ta rùng mình một cái.

Người nọ sau khi liếm sạch máu dường như vẫn thấy chưa đủ, lại sát bên gáy ta hung hăng cắn một cái.

Trong chớp mắt ta tưởng người đó là Tiêu Độc, nhưng gần như ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ này. Hắn không có răng nanh bén nhọn như Tiêu Độc, hàm răng đều đặn, ta đau đến mức toát mồ hôi lạnh, kẻ kia lại cắn mạnh thêm, một bàn tay của hắn lần mò xuống dưới tháo cởi thắt lưng của ta.

Tên này muốn làm gì?

---------------------------------------------------

Đột nhiên ta cảm thấy bất an, cảm nhận được đai lưng đang chậm rãi bị tháo xuống, đôi môi kia vẫn dán trên gáy, dù cho kẻ đó nhẹ nhàng cẩn thận hôn mút  nhưng ta vẫn có cảm giác như bị sâu bọ bò qua. Ta không khỏi nghi ngờ Tiêu Lan đã quay trở lại. Phải rồi, nhất định là hắn, hắn quan hệ thân thiết với Ngu Thái Cơ, có thể lợi dụng ả ta để đưa ta ra khỏi cung cũng là điều dễ hiểu.

Ý thức từng chút trôi xa, không giống như Tiêu Độc, từng cái chạm của hắn đều khiến ta buồn nôn, mùi hương kì quái vấn vít quanh mũi không ta khiến ta nôn khan một trận, lúc bấy giờ mới tỉnh táo phần nào. Bàn tay bên hông chợt cứng đờ, hơi thở của Tiêu Lan trở nên nặng nề như thể mất hứng, vươn tay một cái liền túm lấy tóc ta, có vẻ như rất bực bội. Ta gắng gượng mở mắt, xuyên qua miếng vải đen mơ hồ nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh, "Xoạt" một tiếng, búi tóc của ta xõa tung, tóc dài phủ lên người.

Mũi kiếm lạnh băng chĩa thẳng vào yết hầu, lưng kiếm tì lên cằm ta, ta hiểu rõ ý đồ muốn hạ nhục ta trong động tác này: Kẻ này coi ta như một món đồ trang trí tinh xảo, không có sức kháng cự.

Là Tiêu Lan, nhất định là hắn.

"Tứ ca, ngươi quay về rồi? Đáng tiếc, giờ ngươi chính là người đã chết...." Ta cười lạnh, "Trong triều đại quyền nằm trong tay Tiêu Độc, ngươi không lo quản giáo đứa con trai này của mình mà lại suy nghĩ trói ta tới đây làm ra mấy chuyện như này, đúng là vì sắc mờ mắt...."

Mũi kiếm đang chĩa vào yết hầu của ta khẽ di chuyển đến làn môi rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Môi ta bị rạch xuống một đường rất nhỏ, máu tươi rướm ra chảy xuống cằm.

Mũi kiếm lại một lần nữa rời đi, thay vào là môi lưỡi mềm mại liếm xuống cằm ta, hơi thở chợt trở nên dồn dập, quần áo ta bị lột mở. Một giọt nước rơi xuống ngực, không hiểu sao ta bỗng nhiên lại nhớ tới tên nhóc con từng nằm trên người ta, lắng tai nghe nhịp tim rộn ràng trong lồng ngực của ta, đôi môi có chút mất kiềm chế mà run lên. Tiêu Lan ngừng tay, ta nghe được âm thanh của mình đang lẩm bẩm trong miệng, Độc nhi, Độc nhi, Độc nhi....

Cằm ta bị kẻ đó dùng sức ép mở, một mảnh vải bị nhét vào trong miệng. Quần áo cũng bị xé mở một cách hung bạo, quần vừa cởi ra lập tức cắt mấy kiếm lên đùi ta, sau đó mũi kiếm dừng lại nơi đầu gối. Ngay sau đó, một cơn đau thấu xương đánh úp tới, là tiếng mũi kiếm xẹt qua, phát ra âm thanh cắt da cắt thịt rất nhỏ.

Ta đau hét lên một tiếng, sau đó lịm đi.

"Hoàng thúc, Hoàng thúc?"

Trong cơn mơ màng, ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

Một vòng tay cứng cáp mà ấm áp vô cùng đang ôm ta vào lòng, bế ngang ta lên

"Tiêu Linh đừng sợ, ta ở đây."

Ta nửa tỉnh nửa mê mở mắt, hình bóng Tiêu Độc chiếm trọn tầm mắt của ta. Lòng ta chợt bình lặng, lần đầu tiên nhận ra thì ra bản thân lại dựa dẫm vào một thiếu niên ngông cuồng nhiều đến như vậy. Ta theo bản năng rúc đầu vào lồng ngực của y thêm sát sao, nhưng sao cảm giác lại giống như tựa lên vách tường cứng rắn.

Một giọt nước rơi xuống trán, ta từ từ tỉnh lại.

Trong mắt là một cảnh tượng rùng rợn. Hai đầu gối ta đều băng bó trắng toát, loang lổ chút máu thấm ra, nhìn rực rỡ không khác gì những đóa mai hồng diễm lệ nở trên tuyết trắng. Ta ngồi trên một cái ghế, nửa người trên bị trói lên lưng ghế, đến cổ cũng khó mà nhúc nhích. Ta xây xẩm mặt mày, cắn răng giãy giụa một chút, nghe thấy dưới thân phát ra tiếng kẽo kẹt liên hồi.

Là âm thanh bánh xe bằng gỗ cọ xát với mặt đất.

Ta đang ngồi trên một chiếc xe lăn.

"Leng keng", tiếng chuông thanh thúy từ phía sau truyền đến.

"Chủ tử nói, người đừng cử động, nếu không chân sẽ càng chảy máu nhiều."

"Tiêu Dục, nếu ngươi dám xuống tay với trẫm.... việc gì phải giấu đầu lòi đuôi."

Ta yếu ớt hừ một tiếng, "Sao, cảm giác ăn miếng trả miếng, có phải rất sảng khoái hay không?"

Tiếng ủng mềm dẫm trên mặt đất, giống như một con mèo xuyên qua cánh rừng rậm, hắn chậm rãi tiến đến chỗ ta. Dưới ánh nến, thân hình của hắn khẽ cúi xuống sát bên người, đôi tay đặt trên hai vai ta. Hắn ghé lại bên tai ta, hơi thở nóng ẩm phả lên tai mập mờ giống như đang hôn lên.

"Nếu Hoàng thúc đã nhận ra ta, vậy ta cũng không cần giấu giếm nữa."

Ta không nhúc nhích, mặt không đổi sắc:" Chân của ngươi lành từ bao giờ?"

"Vừa nãy." Hắn khẽ cười một tiếng, "Ít nhiều cũng nhờ vào máu của Hoàng thúc."

Ta nhắm mắt, trái tim như rơi xuống vực sâu

Ta là con của Phỉ Viêm, là hậu duệ của Phục Hy thật sao?

"Ngươi.... đã làm gì với chân ta?"

"Chém một đường sâu tới tận xương, dây chằng đầu gối đều đứt, sợ là sau này Hoàng thúc không thể đi lại được nữa."

Bàn tay nắm thành quyền, mười đầu ngón tay ta như sắp đâm thủng da thịt, ta nhịn đau cười to: "Hay, hay lắm, rất tàn nhẫn. Là trẫm sơ ý, năm đó không để ngươi ngã chết luôn, đúng là tự làm tự chịu, trẫm nhận."

Còn chưa nói xong, hắn đã nắm lấy cằm ta ép ta nghiêng đầu nhìn tới. Tiêu Dục chăm chú nhìn ta, đôi mắt thon dài như một lưỡi dao sắc bén, lập lòe chờ lấy mạng người.

"Hoàng thúc yếu đuối mỏng manh như vậy, còn mê người hơn cả khi ngồi trên long ỷ."

"Ban đầu ta không hiểu vì điều gì mà cả phụ hoàng lẫn tên tiểu tạp chủng kia đều mê mệt ngươi như vậy, sau đó, vào buổi yến tiệc nọ, thấy bộ dạng ngươi khi bị phụ hoàng ép khoác lên người bộ đồ diễn xướng, ta mới sững sờ nhận ra. Ngươi... Ngươi giống như một loài hoa độc, chỉ cần ngửi một cái liền khiến ta si mê không lối thoát, nếu bị dày vò mãnh liệt hơn một chút", hắn vuốt ve bờ môi ta, "Sẽ càng thêm..."

Ta nghiêng đầu né tránh nụ hôn của hắn: "Tiêu Dục, ngươi làm ta ghê tởm không khác gì phụ thân ngươi."

Ngón tay hắn căng cứng:" Không sao, chờ Tiêu Độc rời đi, chúng ta ngày tháng còn dài."

Ta lạnh lùng hỏi:" Đây là đâu? Ngươi muốn gì? Trước giờ đều giam ta ở đây?"

"Là nơi không ai tìm ra được. Hoàng thúc yên tâm, ở nơi này tương tư cổ của ngươi không thể phát tác, các cung nhân đều biết ngươi đi tìm Phỉ Viêm, lại còn một đường đi thẳng lên đỉnh núi cùng y, nơi mà chỉ có thiên tử mới được phép đặt chân vào Trích Tinh Các, chỉ cần nói ngươi muốn ở trên đó tĩnh dưỡng một thời gian, Tiêu Độc cũng không có cách nào đi tìm ngươi có ở đó hay không.... Càng không thể tới cứu ngươi."

"Ngươi giam ta được một ngày, liệu mười ngày nửa tháng ngươi có chắc y sẽ không nghi ngờ?"

"Đương nhiên là có," Tiêu Dục nói, "Cho nên ta cần Hoàng thúc khiến cho y đừng nghi ngờ." Hắn nắm lấy một bàn tay ta, "Chẳng phải mấy hôm trước Hoàng thúc có hạ khẩu dụ để y đi bắc cảnh thu phục Ô Đốn ư? Hiện giờ Tiêu Mặc và Bạch Duyên Chi mới chỉ cầm chân được đạo quân chủ lực của gã, còn một vạn kỵ binh tinh nhuệ đang tiến về kinh đô và vùng lân cận, Hoàng thúc còn không hạ chỉ để Tiêu Độc đi nghênh địch, còn chờ tới lúc nào?"

Ta nghiến răng gầm lên:" Trẫm là thiên tử, không đến lượt ngươi ra lệnh."

"Khó mà nói trước được." Tiêu Dục đặt một quyển trục lụa lên đùi ta, chậm rãi trải ra, "Hoàng thúc, nếu ta đem thứ này bố cáo với quan viên bách tính, ngươi nói sẽ thế nào?"

Ta ngây ngẩn, trên quyển trục lụa kia là chiếu viết tay của phụ hoàng lưu lại, từng con chữ cứng cáp mạnh mẽ, đúng là tự tay ông viết, nơi đề lạc khoản đóng tỷ ấn mực đỏ chói mắt rõ rành rành.

Từng câu từng chữ trên đó viết rõ ràng, Tiêu Linh ta không phải là con nối dõi của tộc Tiêu thị, mẫu thân sinh của ta cùng người khác dâm loạn, lưu lại nghiệt chủng, không khỏi đánh mất uy nghiêm hoàng triều, nay phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạn, ban một ly rượu độc. Sao phụ hoàng có thể đối xử với ta như vậy? 

Đôi tay ta phát run: "Ngươi lấy được ở nơi nào? Trẫm, chưa bao giờ nhìn thấy."

"Vật này được Đại học sĩ Dương Cẩn tự tay cất giữ, sau đó, Dương Cẩn bị phụ hoàng ta nhìn vào chằm chằm, vì để bảo toàn tính mạng cả nhà, lão đã đem thứ này giao cho phụ hoàng ta, nhưng ông ta vẫn luôn luyến tiếc không dùng tới." Tiêu Dục lấy tay cuộn lại trục lụa, vuốt ve cằm ta mấy cái, "Hiện tại ông ta đã chết, thứ này cuối cùng cũng có tác dụng. Hoàng thúc.... Nếu ngươi nghe lời ta thì có thể tiếp tục làm thiên tử trên vạn người, bằng không, ngươi chỉ có thể đeo trên lưng tiếng xấu bị gièm pha cả đời mà thôi."

Mặt ta không chút cảm xúc, thầm nghĩ hiện tại chỉ có thể tạm thời thuận theo lời hắn:" Ngươi muốn thế nào?"

"Ta muốn ngươi chính thức hạ chiếu, lệnh cho Tiêu Độc lập tức khởi hành tới bắc cảnh, không được chậm trễ dù chỉ một giây. Sau đó viết một phong thư tay, nói với y đợi y đại thắng trở về mới có thể gặp mặt."

Bất an chồng chéo bất an chiếm đầy cõi lòng ta, ta chỉ mỉm cười nói:" Sao ngươi có thể để y đại thắng trở về được?"

"Vẫn là hoàng thúc thông minh. Ta cũng không phải đồ ngu, đương nhiên sẽ không để chuyện đó xảy ra." Tiêu Dục cười ha hả, "Nhưng, muốn đâm sau lưng hắn một đao, chẳng phải còn phải nhờ Hoàng thúc đích thân mở miệng hay sao?"

Nói đến đây, mọi thứ đều sáng tỏ.

Tiêu Dục muốn ta cho người cho người đi theo, trên đường tùy thời cơ sẽ xuống tay với Tiêu Độc.

Xương tay ta run lên bần bật, trái tim như bị ai bóp nát, cổ họng ta chỉ có thể phun ra mấy chữ:" Mang bút tới đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top