Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54: Tù binh (2)

Edited by Bilee (wattpad: trangbilee)

Trời sinh đều có đôi mắt ngọc bích, đều là Vương tộc Si quốc, có phải có chút giống Tiêu Độc hay không?

Ý nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu, trong giây lát ta thất thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, sau đó lại thấy y tháo bầu rượu bên hông xuống đưa cho ta, bấy giờ ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Trong lòng ta còn thầm nghĩa Ô Tuyệt này có chút lễ tiết, không ngược đãi hay hạ nhục hoàng đế địch quốc, bèn nhận lấy bầu rượu, sảng khoái uống một ngụm. Rượu mạnh vừa chảy xuống đã thiêu đốt lồng ngực,  khiến ta vừa lau miệng vừa ho vì sặc.

"Rượu của người Man, quả là không giống bình thường."

Y không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng, tựa như là khinh thường.

  Trong lòng ta bực bội, lại không muốn bị y xem thường, liền uống mấy hớp lớn rồi ném bầu rượu ra khỏi xe. Trong lúc vô tình ta thoáng thấy thiếu niên đeo khuyên vàng đang cưỡi ngựa đuổi theo xe, đôi mắt xanh cháy bỏng nhìn ta. Chẳng hiểu sao phong thái đó lại khiến ta nhớ đến Tiểu Độc lúc nhỏ. Nhóc giơ tay cười với ta, sau đó cầm bầu rượu ta vừa ném, ngửa cổ uống nốt vài giọt rượu còn sót lại. Lòng ta đau xót, giống như bị đao cắt vậy.

Ba năm qua, Tiêu Độc đã trở thành vết sẹo không tên trong tim ta, đôi lúc chạm đến sẽ nhói đau. Nếu ta ngừng nghĩ về y, tim sẽ không đau đớn nữa, thế nhưng lúc này, nơi đâu cũng tràn ngập hình bóng của y khiến ta không thể ngăn được hồi ức về y khi còn sống.

"Ây da, mỹ nhân ơi, ngươi nhìn ta chằm chằm như thế làm gì, chẳng lẽ ngươi thích ta à? Ta tên Ô Ca!"

Nhóc đeo khuyên tai phóng ngựa đuổi kịp xe, cười hì hì định chạm vào mặt ta.

"Cộp" một cái, một ván sắt đen như mực kéo xuống.

"Cữu cữu, người muốn cắt tay của con sao! Không muốn chia sẻ mỹ nhân cứ nói thẳng!" Ô Ca lèm bèm oán giận, vừa dong ngựa vòng sang bên kia xe lại thấy ván sắt bên trái cũng bị hạ xuống rồi.

Không biết đây có phải là do Ô Tuyệt còn giữ vài phần tôn trọng với ta hay không, thế nhưng khi ta ngẩng đầu nhìn y, y lại không thèm liếc ta lấy một cái, chỉ tiếp tục chà lau thanh đao luyện từ vàng đen đang đặt trên đầu gối kia mà thôi.

Ô Tuyệt vương này có phải kẻ câm đâu, mà sao một câu cũng không nói nhỉ?

Ta lo lắng cho vận mệnh của chính mình cũng như Miện quốc, trong lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên hỏi:" Ngươi muốn mang trẫm quay về Si quốc? Muốn lấy trẫm làm con tin, khiến thần dân Miện Quốc cúi đầu xưng thần với ngươi?"

Tay lau đao của y chợt ngừng lại, y gật đầu.

Lòng ta buông xuống một tảng đá, y không có ý định giết ta, đây là chuyện cực kì tốt, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, nhục nhã bây giờ không phải ta không thể chịu nổi, đành nằm gai nếm mật vậy.

"Đáng tiếc, Ô Tuyệt vương dù có thu phục được Miện quốc, chỉ sợ cũng khó mà cai trị, chưa nói đến Miện quốc và Si quốc có nhiều bất đồng, cái chính là nằm ngoài tầm tay, Ô Tuyệt vương ở bắc cảnh, có ý định thống nhất Tây Vực không ngừng phân tranh, sao lại để tâm đến vùng Trung Nguyên? Chi bằng...."

 Miệng của ta đột nhiên bị một bàn tay che lại, mùi máu tanh xộc vào mũi.

Như thể chê ta dong dài, y dùng một bàn tay che miệng ta lại, bàn tay kia tiếp tục lau đao.

Từng có kẻ nào chê ta dong dài chưa?

Ta bốc hoả, nghĩ cũng không nghĩ đã vươn tay định giật chiếc mặt nạ vàng của y xuống.

Chớp nhoáng y đã chộp được tay ta.

Y mang bao tay da rắn đen, trong tay áo thấp thoáng một vật màu đỏ, giống như một chuỗi vòng hạt, toả sáng lấp lánh. Lòng ta lay động, không đợi ta nhìn thêm một cái y đã vội hất tay ta ra, cứ như thể đụng vào ta sẽ làm y bẩn tay.

Ta cười khẩy:" Ô Tuyệt vương sao không dám lộ mặt thật ra gặp người vậy?"

Y lạnh lùng liếc nhìn ta, không nói câu nào.

Hay vốn dĩ y không hiểu tiếng Miện?

Cái này cũng có thể lắm chứ.

Hiện tại ta đã là tù binh, nếu thật sự chọc giận y, không biết y sẽ đối đãi ta như thế nào.

Nghĩ xong, ta không còn muốn tiếp tục nói chuyện với y nữa, chỉ nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tuy rằng trên xe xóc nảy, tâm tình nặng nề, nhưng không cản nổi cơn mệt mỏi ùn ùn kéo đến, ta dần chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một giấc dậy ta liền thấy bản thân đã không còn ở trên xe mà là trong một chiếc lều chắc chắn vững vàng, trên người đắp chăn da thú, áo giáp cũng đã được cởi ra. Bên ngoài le lói ánh lửa lọt qua màn che cùng với những tràng cười đùa bên ngoài.

Ta chống người ngồi dậy vén một góc rèm, lúc này trời đã tối, cách đó không xa là một đám người đang ngồi vây quanh lửa trại, ai ai cũng mặc vàng đeo bạc, đầu đội mũ cao may bằng lông thú, hẳn toàn là tướng lĩnh địa vị không thấp, cả doanh địa chìm trong lời ca tiếng nhạc, thì ra đang cử hành điển lễ chúc mừng.

Ô Tuyệt ngồi trên ghế vàng, trong lòng trái ôm phải ấp hai sủng nô, một nam một nữ. Liếc mắt một cái, ta thấy nam sủng kia có chút quen mắt, nhìn kĩ thì nhận ra hắn là tiểu tử được ta cứu ra khỏi cung điện của Ngu Thái Cơ.

Không ngờ lưu lạc tới nơi này lại gặp được hắn.

Chỉ là lúc này, ta đã biết thành tù binh bị bắt về mà thôi.

Một kẻ trong số đó chú ý tới ta, cười nói gì đó với Ô Tuyệt vương, sau đó gã vẫy vẫy tay bảo ta đi qua, tự nhiên ta cảm thấy hết sức nhục nhã, liền buông màn che nằm xuống chỗ cũ.

Bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, có kẻ chui vào muốn kéo ta ra ngoài.

"Mỹ nhân, cữu cữu ta gọi ngươi đến, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng tự coi mình là hoàng đế nữa! Tính tình cữu cữu ta kì quái, cẩn thận chọc giận y thì ngươi cũng khó mà sống nổi."

Nói rồi, Ô Ca chẳng nói chẳng rằng bế ngang ta lên, hai chân ta không cử động được, đành để nhóc ôm đi như vậy. Sau khi được ôm đến chỗ lửa trại, một tên nô lệ lắc mông đi tới, hái xuống một đoá hoa tươi cài lên tóc ta, bốn phía lập tức rộ lên cười vang. 

Sau khi đưa ta tới trước mặt Ô Tuyệt, Ô Ca mới thả ta xuống.

Chân ta không đứng được, đành thuận thế quỳ xuống.

"Đồ hoàng đế nhu nhược, không ngờ lại ngoan ngoãn đến vậy!"

Bốn phía sôi nổi ồn ào, ta chỉ hận chính mình sau khi Tiêu Độc chết lại học tiếng Si ngữ, những gì lọt vào tai đều nghe hiểu.

"Xinh đẹp như vậy, đứng dậy múa cho Đại vương xem nào! A!"

Ta nhìn theo nơi phát ra thanh âm đó, ánh mắt như đao khiến nam nhân đang cười kia thoáng chốc đã sửng sốt: "Nhảy múa? Lúc trẫm chém giết lũ man di các ngươi trong Cốc Nanh Sói, chỉ sợ là ngươi vẫn còn đang chơi với bùn phải không?"

Xung quanh lại cười rộ lên:" Chỉ nhờ một hoàng đế yếu ớt như ngươi sao?"

"Mau lên!" Ô Ca thúc giục, "Mỹ nhân, Đại vương đang nhìn ngươi đấy!"

Ta mặt lạnh mặc cho thằng nhóc kéo lên như con rối, dường như cảm thấy mất hứng, Ô Tuyệt lạnh nhạt phất phất tay, ra lệnh cho Ô Ca đưa ta trở về doanh trại.

Sau khi đặt ta xuống nệm, Ô Ca liền vội vàng vén vạt áo ta lên, sau đó nhấn lên đầu gối ta rồi ây da một tiếng, gương mặt trẻ con lộ ra vẻ tiếc nuối:" Thì ta ngươi tàn tật?"

Bởi vì thằng nhóc có vài phần giống Tiêu Độc, nhìn qua có vẻ mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ lớn xác đột nhiên lại khiến ta tức giận, cười lạnh trả lời:" Đúng vậy, trẫm tàn tật đó, sao nào, thất vọng hả?"

Thằng nhóc lắc đầu, đôi khuyên tai vàng loé sáng, cười đến là vô tri:" Mặt đẹp là được."

Ta nhìn gương mặt nhóc vẫn còn nét hồn nhiên vô tư, trong đầu chợt nảy số.

Ô Tuyệt vương là cậu ruột của nhóc, nhóc năm lần bảy lượt mạo phạm y nhưng tuyệt nhiên chưa từng bị trách phạt, có nghĩa là y rất coi trọng nhóc, địa vị của nhóc con này trong quân cũng không thấp, chưa biết chừng....

Lân la làm thân với nhóc con, có thể mượn tay nhóc trốn thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top