Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55: Phép thử

Edited by Bilee (wattpad: trangbilee)

Vừa rồi lúc đi ra ngoài ta đã để ý đến vị trí chuồng ngựa, tuy ta không thể đi lại nhưng vẫn có thể cưỡi ngựa, đành đợi tới nửa đêm tìm cách tới chuồng ngựa vậy.

"Ngươi nghĩ gì thế mỹ nhân? Không vui sao?"

Ta khẽ nhíu mày, tuy đứa nhóc này không khiến người ta chán ghét, nhưng mở miệng một câu mỹ nhân hai câu mỹ nhân nghe thật khó chịu, không biết thằng oắt này biết ta cũng bậc cha chú nó thì sẽ cảm thấy thế nào nhỉ.

"Ngươi yên tâm đi, tuy cữu cữu ta tàn nhẫn độc ác, nhưng đối với người đứng đầu những tộc chịu thần phục cữu cữu ta đều đối xử không tệ, thậm chí còn thêm ân cần, lại không giết chóc tù binh bừa bãi. Ngươi chỉ cần biểu hiện ngoan ngoãn y sẽ không làm khó dễ ngươi, vừa rồi là mấy ca ca kia của ta không hiểu chuyện." Nhóc nói xong, hừ nhẹ một tiếng, " Đánh giặc chẳng ra gì nhưng tranh công thì nhanh lắm."

Ta chợt nảy ra một suy nghĩ, có vẻ vương tộc Si quốc không được hòa thuận cho lắm.

Có lẽ sẽ có cách ly gián bọn chúng, khiến chúng trai cò đánh nhau.

Ta cười nói:" Xem ra ngươi cũng không hòa hợp với các ca ca, mà trẫm ở một mình cũng chán, chi bằng ngươi đừng về lều của mình nữa, ở lại uống rượu cùng trẫm?"

Ô Ca nghe vậy hai mắt sáng rực:" Được, được trò chuyện cùng mỹ nhân vui hơn theo chân bọn họ đãi bôi nhiều." Nói rồi nhóc con liền gỡ bầu rượu bên hông xuống uống một ngụm, sau đó chuyền qua cho ta.

Ta nhận lấy bầu rượu, thuận tay lấy ra bình sứ nhỏ giấu trong thắt lưng, đây là nước mạn đà la giảm đau luôn mang theo người phòng hờ, khi nào đầu gối đau đớn khó chịu thì lấy ra liếm một chút, cực kì hiệu quả, thế nhưng không thể tham nhiều, nếu uống nhiều sẽ giống như dùng phải mê hương tán, cả người như lọt vào sương mù, giống như lâm vào mộng cảnh, thân thể sẽ không tự khống chế.

Ta chăm chú nhìn nhóc, lấy tay áo che mặt giả bộ uống rượu, thực chất đằng sau khẽ động tay động chân một chút, nhanh chóng nhỏ vài giọt mạn đà la vào bầu rượu rồi mới chậm rãi buông tay.

Ô Ca nhìn ta không chớp mắt, hai chữ hứng thú bừng bừng viết lên mặt: "Nghe nói người Trung Nguyên rất chú trọng lễ nghi, quả nhiên, ngay cả tư thế uống rượu... cũng thật uyển chuyển động lòng người."

"Muốn học không? Trẫm dạy ngươi." Ta lau lau khóe môi, đưa bầu rượu cho nhóc.

Ô Ca làm bộ làm tịch bắt chước, ta cũng giả bộ hùa theo, dụ nhóc uống thêm mấy ngụm. Thuốc ta bỏ vào không nhiều lắm, không đến mức khiến nhóc ngất đi nhưng vẫn dư sức khiến nhóc mơ màng. Chỉ sau mấy ngụm xuống bụng, ánh mắt Ô Ca quả nhiên không còn tiêu cự, cười đến là khoái chí nên càng nói càng không lựa lời.

Sau khi nghe nhóc mắng các ca ca mình một hồi, ta cười bảo:" Lúc trước trẫm không thấy chúng xông lên cầu treo cùng cữu cữu ngươi, chỉ thấy ngươi nhỏ tuổi nhưng dũng mãnh nhất. Thời điểm trẫm bằng tuổi ngươi cũng tung hoành sa trường, không sợ trời không sợ đất. Nhìn ngươi trẫm liền nhớ tới bản thân năm đó. Đáng tiếc..." Ta nặng nề thở dài.

Thấy ta muộn phiền, Ô Ca tựa như động lòng trắc ẩn, duỗi tay gỡ bông hoa trên đầu ta xuống:" Ta hiểu, ta từng nghe cữu cữu nói qua về ngươi. Mỹ nhân, chân ngươi sao lại thành thế này?"

"Là kẻ gian hại, thôi đừng nhắc đến làm gì." Tuy đúng là ta muốn lôi kéo làm thân với nhóc, nhưng ta cũng không muốn đem mặt mũi tôn nghiêm ra chà đạp đành qua loa đổi chủ đề, "Nói đi, Ô Tuyệt vương nói trẫm như thế nào?"

Ô Ca cười ha hả, gối đầu nằm lên đùi ta:" Cữu cữu nói, ngươi là mỹ nhân rắn rết..... biết cắn người, ngươi cắn một cái còn khiến người ta đau hơn vạn tiễn xuyên tim."

Trái tim ta nảy lên.

Ta và Ô Tuyệt vương chưa từng gặp gỡ, xưa nay không quen biết, tại sao lại nói những lời kì quái như vậy?

Trước mắt ta lại hiện lên đôi mắt xanh thẳm, cùng vật màu đỏ trên cổ tay y, một suy đoán hoang đường chợt nảy ra trong tâm trí ta giống như đốm lửa vụt cháy từ đám tro tàn...

Sao có thể chứ?

Ta chính mắt thấy bức hoạ vẽ lại khung cảnh y chìm trong biển lửa, chính tay ta đưa y vào hoàng lăng...

Ta không dám tin vào khả năng đó, nhưng trong lòng nôn nóng muốn chứng thực, liền truy vấn Ô Ca:" Y còn nói gì nữa?"

"Ờm... không nhớ nữa!" Nhóc con lại cười ha ha sau đó quay đầu lại, chỉ chỉ lên mặt:" Trừ khi mỹ nhân hôn ta một cái."

Ta không chần chừ, liền cúi đầu hôn một cái.

"Ưm... Không đủ," Ô Ca nhíu mày, chu môi lên, "Muốn hôn lên môi cơ."

Ta bóp chết oắt con nhà ngươi bây giờ, tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn sốt sắng muốn tìm câu trả lời, ta liền nhéo cằm nhóc tóm tới, nắm cổ áo định hôn lên.

Nhưng vào đúng lúc này, dường như có một cơn lốc quét qua, lều bạt lắc lư kịch liệt, một đầu sói khổng lồ chen vào giữa ta và Ô Ca, tru lên một tiếng rồi cắn Ô Ca ném ra ngoài.

Ta sợ hết hồn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó liền thấy con sói tuyết khổng lồ quay đầu lại, ánh mắt cực kì dữ tợn, hơi thở nóng rực phun lên mặt ta như thể một bó đuốc, cổ họng ta kề ngay sát răng nay của nó, dường như chỉ cần chút động tác là nó có thể cắn đứt họng ta ngay.

"Cữu cữu! Cữu cữu! Mau tới đây! Truy Linh phát điên! Muốn ăn thịt mỹ nhân!"

Ô Ca ở bên ngoài rống lên.

"Truy, Truy Linh!"

Ta không biết điều gì đã chọc giận con dã thú này, đành phải thử gọi tên nó.

Con sói tuyết thở hồng hộc, lui ra phía sau một chút rồi  nhấc hai chân trước to bằng chiếc quạt hương bồ kéo vạt áo của ta ra, cào vào chân ta, móng vuốt sắc nhọn lập tức cào rách vài đường trên ống quần của ta, để lộ ra đầu gối đã biến dạng.

Nó nhìn chằm chằm ta một lúc rồi đột nhiên cúi đầu, nó liếm lên vết sẹo trên đầu gối của ta.

Rất nhẹ nhàng. Tựa như cực kì đau xót.

Ta vẫn chưa hết bàng hoàng, tim đập loạn xạ vừa giật mình vừa nghi hoặc, nếu là một người nào đó thì còn dễ đoán, nhưng ta không hiểu nổi trong đầu con ác thú này đang nghĩ gì, tại sao nó lại đến liếm vết thương cũ của ta , như thể nó quan tâm đến ta vậy?

Ta còn đang nghi hoặc thì thấy sói tuyết ngẩng đầu lên, đồng tử sói màu xanh lục sâu thẳm tựa hồ ẩn chứa đủ loại cảm xúc phức tạp, không giống dã thú một chút nào, mà ngược lại giống con người hơn.

Trên đời này thực sự có luân hồi hay đoạt xá ư?

 Tim ta lỡ một nhịp, ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra xoa đầu nó.

"....Độc nhi?"

"Ngươi..... có phải là Độc nhi không?"

Ta nắm đôi tai nó, nhìn chằm chằm ép hỏi.

 Lời vừa thốt ra khỏi miệng, ta lại cảm thấy mình có lẽ phát điên rồi.

 Sói tuyết gầm lên một tiếng, lắc đầu kịch liệt, xoay người lao ra khỏi lều.

Tiêu Độc...

Nếu đúng là đứa nhỏ kia, y nhất định là rất oán hận ta.

Oán hận ta hại chết y, đến mức biến thành dã thú.

"Cữu cữu... cữu bảo Truy Linh đi!"

Ta đang ngẩn người thì màn trướng được vén lên.

Ô Ca lảo đảo chạy vào:" Mỹ nhân không sao chứ? Truy Linh cắn ngươi sao?" 

Ta hoàn hồn, khẽ lắc đầu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ô Tuyệt đứng ngay bên cạnh mà vỗ vỗ đầu con sói tuyết, sau đó y nhìn về phía Ô Ca với ánh mắt lạnh băng. Ô Ca lập tức tránh xa ta, gãi gãi lông mày rồi đi về phía lều của mình cách đó không xa.

Ta nhìn chiếc lều của mình, một nửa đã bị sụp không thể ngủ lại nữa. Nhưng bây giờ ta đã là một tù binh không có quyền lựa chọn, đành lê thân đi dựng lại cột chống, lát sau ta nghe được tiếng giày da dẫm trên mặt đất bên ngoài lều, cây cột chống được nâng lên.

Ta nhìn Ô Tuyệt cách tấm màn lều, mờ mịt như thể ngắm hoa trong sương.

Bộ dạng y chống cây cột khiến ta không khỏi nhớ lại hình ảnh Tiêu Độc kéo cung bắn tên, ta vô thức chạm vào tay y nhưng y lại quay người bỏ đi như bị lửa đốt.

Ô Tuyệt phản ứng mạnh như thế khiến lòng ta dâng lên một nỗi hoài nghi.

Con sói tuyết kia chính là Tiêu Độc sao? Hay là nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của Ô Tuyệt?

Trái tim ta run lên, như một ngọn lửa bùng lên dưới lớp băng tuyết, đốt cháy cõi lòng ta rồi lan đến toàn thân, khiến những cảm xúc ta luôn cố kìm nén gần như bùng nổ.

Đêm đó ta không sao ngủ được, trong đầu đều là suy nghĩ hỗn loạn, câu hỏi kia cứ luẩn quẩn trong đầu không dứt, làm những suy nghĩ về việc hệ trọng của ta cũng lung tung rối loạn theo. Ta nhận ra mình không thể bình tĩnh nổi, kế hoạch chạy trốn ra sao hay tới Si quốc phải tẩu thoát thế nào đều nghĩ không ra.

Trong lúc ta đang rối rắm thì nghe thấy một tiếng rầm, sau đó một bóng người chui vào.

Ta hoảng sợ, miệng bị người đó bịt lại.

"Suỵt, mỹ nhân, là ta." Ô Ca chen tới bên cạnh ta, trên người nhóc có mùi máu tươi, hình như là bị thương, thế mà vẫn còn cười cợt được, "Cữu cữu ta không làm gì ngươi đó chứ?"

Ta đột nhiên cảm giác như trở về mấy năm trước: "Đương nhiên là không. Ngươi thì sao? Bị phạt à?"

"Chẳng hiểu sao cữu cữu ta cực kì tức giận, phạt ta ba mươi roi." Ô Ca hừ nhẹ một tiếng, gãi gãi đầu, "Trước kia ta theo chân cữu cữu đi chinh phạt khắp nơi, muốn được thưởng cái gì, muốn mỹ nhân thế nào y đều sảng khoái đồng ý, chưa từng keo kiệt với ta, chỉ có lần này, thế mà y lại phạt ta.... Ngươi nói xem có phải cữu cữu ta để mắt đến ngươi không?"

Ta nheo mắt:" Cữu cữu ngươi trông như thế nào?"

"Ta chưa từng nhìn thấy."

Ta mỉa mai đáp lời:" Đến cữu cữu của mình cũng không biết bộ dạng như thế nào?"

"Ta biết cữu cữu mới được một năm, sau khi y đăng cơ liền triệu tập con cháu tứ tán khắp nơi về. Nghe nói y vẫn luôn mang mặt nạ, trước giờ chưa từng gỡ xuống."

Nếu y đúng là Tiêu Độc thì chính là hậu duệ của nữ vương, tại sao phải đeo mặt nạ gặp người?

"Ngươi nói trước kia cữu cữu ngươi nhắc tới ta, ngoài câu đó ra còn nói gì nữa?"

"Nói..." Ô Ca chần chừ một lúc, "Sao ngươi lại thấy hứng thú với cữu cữu ta vậy?"

"Trẫm thấy y hợp mắt, không được à?"

"Ngươi!" Ô Ca ngồi bật dậy, "Ta nhắm trúng ngươi trước, sao ngươi lại coi trọng y rồi? Cữu cữu ta hậu cung ba ngàn, phi tần sủng nô cả đống, nếu ngươi theo ta...."

"Thằng nhóc ngốc nghếch, nói nữa cẩn thận cữu cữu lại đánh đòn ngươi." Ta cười cười, "Nếu ngươi muốn lập công chuộc tội thì mau đưa trẫm tới doanh trướng của cữu cữu ngươi đi."

"Còn lâu!" Ô Ca cứng đầu cứng cổ nói, "Cữu cữu ta chưa từng chính miệng nói chọn ngươi!"

"Đó chẳng phải là đang chờ đứa cháu như ngươi chịu thua trước hay sao? Cữu cữu ngươi chính là cữu cữu ngươi, bên ngoài cho ngươi mặt mũi vậy thôi nhưng nói cho cùng y là chủ một nước, nhóc ngốc, ngươi nên biết thân biết phận đi."

Ta từng chút từng chút tẩy não nhóc con, Ô Ca rõ ràng có chút lung lay, nhất thời im lặng không nói gì.

"Ngươi không sợ chọc cho cữu cữu ghét ngươi mà đi thân thiết với các ca ca khác của ngươi à?"

Im lặng hồi lâu, cuối cùng nhóc con bế ngang ta lên:" Ngươi nói có lý, ta đưa ngươi đi."

Ô Ca bế ta ra khỏi lều, đi về phía lều của Vương to lớn và lộng lẫy như ngọn đồi, khi đi ngang qua một vòng lều nhỏ xung quanh lều của quân chủ, ta vô tình thoáng thấy một trong số chúng lắc lư dữ dội, và thỉnh thoảng có một tiếng rên rỉ bị kìm nén, đôi khi xen lẫn với tiếng khóc và tiếng chửi rủa rời rạc.

Nghe giống như giọng của Bạch Lệ.

Ta kinh ngạc nhìn xung quanh, chỉ thấy màn lều đang chập chùng, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh lộ ra từ khe hở, còn một bàn tay to lớn khác với nước da ngăm đen đang gắt gao nắm chặt cổ tay kia.

Trong trướng đang xảy ra chuyện gì, đã rõ như ban ngày.

----------------------------------------

Nhớ vợ nên đặt tên thú cưng là Truy Linh, tức là tìm Tiêu Linh đồ đó =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top