Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60: Tận xương

Edited by Bilee (wattpad: trangbilee)

"Có chuyện gì?" Tiêu Độc ôm lấy ta, dùng chăn bọc ta lại, hỏi.

Vừa nãy làm loạn cùng y thì chẳng cảm thấy gì, bây giờ nằm xuống ta lại có hơi mắc tiểu, vừa định bảo y buông ra thì nghe thấy giọng nói bên ngoài vọng tới:" Đại Vương, tình hình hiện tại vô cùng cấp bách!"

Trái tim ta lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ Bạch Duyên Chi lo lắng cho an nguy của ta nên đem quân tới rồi?

Tiêu Độc nói:" Vào đi."

Gã đàn ông bên ngoài mở rèm che lên, không ai khác chính là Ô Đốn. Đầu tiên gã nhìn chằm chằm Tiêu Độc sửng sốt mất một lúc, sau đó lại thấy ta đang được quấn chặt trong chăn thì càng sững sờ hơn. Tiêu Độc thấy vậy dựng thẳng lưng, che khuất ta phía sau:" Nhìn ngó lung tung cái gì? Sao còn không mau báo?"

Ô Đốn quỳ một chân báo:" Lâm quốc điều mười vạn đại quân đánh vào biên cảnh phía nam nước ta, lại phái thích khách bắt cóc Thái Hậu, Nhị vương tử và Tam vương tử đã đầu hàng với sứ thần Lâm quốc, tuyên bố quy thuận Lâm quốc rồi ạ."

Ta sởn gai ốc, lại là Lâm quốc.

Lâm quốc nằm ở phía đông Miện quốc, cũng là một đất nước cường thịnh, xưa nay luôn có quan hệ tốt với Miện quốc, hai nước đã nhiều năm làm ăn giao thương qua lại yên bình, thế nhưng tại sao lại nhằm vào lúc này để tấn công Si quốc? E rằng từ lâu chúng đã có âm mưu, chỉ chờ quốc vương ly cảnh liền lập tức trong ứng ngoài hợp phát động bạo loạn, nhân cơ hội này thâu tóm Si quốc. Chuyện này đối với Miện quốc là một việc tốt, nhưng với ta và Tiêu Độc mà nói, lại có nghĩa là chia ly.

Ta nghĩ vậy thì không khỏi phiền lòng, cơn buồn tiểu càng trở nên mạnh mẽ hơn, thấy Ô Đốn lui ra ngoài, ta mặc kệ Tiêu Độc dường như muốn nói gì đó mà xốc chăn lên, vỗ vỗ lên lưng y.

Y quay đầu, sự thâm trầm trong ánh mắt còn chưa kịp giấu đi:" Sao vậy?"

"Ta," ta ngượng muốn chết, nhưng đời người có ba điều vội, đành mở miệng:" Ta muốn đi cái kia."

Sắc mặt y hơi sáng lên, y mỉm cười búng ngón tay, nhưng khi tấm màn cửa vén lên lại thấy một bóng trắng nhảy vào. Sói tuyết ngậm bô trong miệng đi tới rồi ngoan ngoãn ngồi một bên chờ đợi. Tiêu Độc bế ngang ta đặt lên bàn, sau đó mở rộng hai chân ta nhắm vào bô như đang xi trẻ con vậy. Ta xấu hổ đến mức toàn thân cứng đờ, sau đó ta lại nhìn thấy sói tuyết đang ngồi xổm sang một bên nhìn trộm, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nhất thời ta không thể đi tiểu được.

Lúc này Tiêu Độc ôm ta xốc xốc lên:" Tiểu đi, Hoàng thúc."

"Súc sinh kia nhìn ta chằm chằm, kêu ta tiểu làm sao được!"

Y buồn cười, giọng ngâm ngâm:" Con sói này chính là ta, ngươi không đoán ra ư?"

"Cái gì?" Ta sửng sốt, không hiểu chuyện gì.

"Ngươi có từng nghe nói đến thuật ngự thú chưa?" Tiêu Độc nhỏ giọng, "Đây là một loại vu pháp của Si tộc chúng ta, bằng cách đưa một phần linh hồn vào trong cơ thể thú non chết yểu.... Cho nên Tiêu Linh, đêm qua ngươi khóc lóc nói ngươi thích ta, ta đều nghe được rõ ràng."

Bên tai ta bỏng rát, bụng dưới căng cứng, đúng lúc ta đang định xả nước thì bị y dùng một tay bóp lấy quy đầu, bịt chặt lỗ sáo rồi nhẹ nhàng xoa nắn.

Ta vốn đã cứng do chướng một bụng nước tiểu, nhưng khi y chạm vào ta bằng cách này, ta chợt có cảm giác như mình đang cương lên, một ít nước tiểu tràn ra chảy xuống ngón tay y, ta vừa chướng vừa nghẹn, không nhịn được mà rên rỉ:" Buông tay ra, oắt con hỗn láo, ngươi dám làm vậy với ta.... Làm phản rồi!"

Y cắn lên vành tai ta, động tác trên tay càng lúc càng điên cuồng khiến ta toàn thân run lên.

Rồi ta thấy con sói vốn ngồi im cũng tiến tới, cái đầu khổng lồ của nó rúc vào giữa hai chân ta, cái lưỡi dày ẩm ướt liếm lên mông rồi thọc vào hậu đình vẫn còn đang ẩm ướt của ta. Những gai thịt mềm mại cứ thế tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể ta, mang theo hàng loạt cơn ngứa ngáy thấu xương, khiến toàn thân ta tê dại, máu huyết sôi trào, mồ hôi như mưa.

"Tiêu, Tiêu Độc! Tiểu tử ngươi dừng, dừng lại cho ta!"

Tiêu Độc đương nhiên không nghe lời, y đẩy thân trên của ta ngã xuống bàn rồi cúi đầu ngậm núm vú ta vào miệng mút mát mãnh liệt, tay cũng không chịu dừng lại, miệng sói thì nhiệt tình liếm láp ở phía sau của ta. Bị một người một sói cùng lúc tấn công khiến ta không cách nào chịu nổi, ta cắn lên mu bàn tay mình mà bật khóc, bất chấp bên ngoài có ai nghe thấy hay không, ta cứ vậy luôn miệng xin tha, còn bị y dỗ ngon ngọt gọi thêm mấy tiếng "Phu quân" rồi mới chịu buông tay.

Trong phút chốc, ta như được giải phóng, tinh dịch và nước tiểu chảy ra, vọt xa ngàn dặm, quần da thú của y bị ta bắn ướt một mảng lớn như một đứa trẻ không biết tự chủ. Ta rùng mình, sau khi phát tiết xong thì ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, chỉ ước gì có cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống.

Tiêu Độc hôn chóc một cái lên mặt ta:" Đỏ mặt cái gì, phu quân không chê ngươi."

"Tiêu Độc!"

Ta bực mình hét lên với y, giọt lệ nơi khoé mắt ướt át chảy ra.

-- Không phải ta khóc đâu, chỉ là vừa nãy bị nhóc con này bắt nạt quá sức thôi.

Y mặt dày chẳng chút xấu hổ, tiến tới liếm đi giọt nước mắt:

"Hoàng thúc, ta cứ không nhịn được mà muốn bắt nạt ngươi đến phát khóc, ngươi nói xem ta phải làm sao bây giờ?"

Ta không kìm được giơ tay cho y một bạt tai, thế nhưng Tiêu Độc bắt được tay ta, đè lên thứ vũ khí đang căng cứng của mình, một lần nữa cúi đầu liếm mút cần cổ ta, đằng sau gáy ta cũng thoáng chốc nóng lên, là do lưỡi sói liếm, hai chân khổng lồ của nó đang đè lên vai ta. Ta sợ hãi liền liều mạng giãy giụa, một mình Tiêu Độc ta còn không chịu nổi, thêm một con sói nữa thì khác gì chịu tội đâu.

Ta không ngừng kêu lên:" Độc nhi Độc nhi, ngươi mặc kệ chuyện Si quốc?"

Y khựng lại, nhưng vẫn ôm ta không buông, đầu sói lớn ở sau lưng cũng cọ tới cọ lui:" Đương nhiên không thể mặc kệ, nhưng ta không muốn rời xa ngươi." Y dừng lại một chút, dùng giọng điệu thăm dò mà hỏi:" Ngươi nỡ rời xa ta ư?"

"Đương nhiên ta cũng luyến tiếc," lòng ta mềm như một vũng nước, hiểu rằng hoá ra y vừa rồi thái độ như vậy là do hờn dỗi trong lòng:" Nhưng ngươi và ta đều là bậc đế vương.... Ngươi nói xem phải làm sao?"

Y hỏi ngược lại ta:" Ngươi muốn như thế nào? Hay là ta đi rồi ngươi mới có thể trị quốc an bang?"

Y nhìn ta chằm chằm, từng câu từng chữ đều mang theo ý mỉa mai, tựa như ta chắc chắn sẽ đuổi y đi.

Ta vuốt ve gương mặt y, gằn từng chữ:" Ngươi thay mặt Si quốc xưng thần với ta, ta sẽ ngự giá thân chinh, đưa nhánh quân Tây Bắc của Bạch Duyên Chi tới cùng ngươi thảo phạt."

"Chỉ như vậy mà đã muốn thu phục bổn vương?" Khoé môi y nhếch lên, không che giấu được sự sung sướng, "Vậy về sau thì sao? Chẳng phải ngươi không muốn hai nước Si Miện qua lại giao thương ư?"

"Đó là trước kia. Nếu Si vương là nhóc con nhà ngươi, ta đồng ý.... mở cửa thương thị." Ta ngập ngừng nói tiếp, "Những đề xuất ngươi từng viết trong <Thiên Xu> ta đều đã xem qua."

Lúc y không còn ở bên, ta đã xem toàn bộ kiến nghị y viết một lần, nếu không phải y mang binh đánh tới, ta dự định năm nay sẽ cùng Si tộc và mấy nước Tây Vực khác mở cửa giao thương.

"Ồ, có lòng như vậy?" Ý cười của Tiêu Độc càng sâu hơn, "Không phải là, lúc ta không có ở bên, Hoàng thúc vẫn luôn nhìn vật nhớ người đấy chứ?"

Nhìn bộ dạng được đà khoe khoang này của y chỉ thiếu mỗi nước lúc lắc cái đuôi, ta thầm buồn cười:" Còn không mau buông ta ra? Ngươi tốn bao công sức đưa ta tới đây, vào thời điểm mấu chốt như thế này phải xưng thần với ta, chẳng phải nên cho bộ hạ của ngươi một câu trả lời thoả đáng hay sao?"

"Ta có cách khiến bọn họ phục ngươi. Tối nay chúng ta lên đường luôn, thế nào?"

Ta khẽ gật đầu.

Tiêu Độc cuối cùng cũng chịu buông ta ra, sau khi ôm ta lên giường nghỉ bọc chăn kín mít liền sai người mang nước ấm và quần áo sạch tới. Hơi nước trong lều bốc lên nghi ngút, ấm áp như xuân, y trần truồng bế ta đặt vào bồn gỗ, hoàn cảnh như vậy khó tránh khỏi củi khô lửa bốc, ta lại choáng váng hồ đồ cùng y làm tình một hồi. Tiêu Độc khí huyết sung mãn, thể lực cường tráng, mà ta không được như vậy, cả đêm làm sau bảy lần, tới khi xong việc thì cơ thể ta đã nhũn như một đống bùn, chỉ biết tựa vào lồng ngực y thở hổn hển, một ngón chân cũng không nhúc nhích nổi.

"Hoàng thúc, không phải ta đang mơ phải không?"

Trong mông lung, ta nghe thấy tiếng y thì thầm bên tai.

"Chín năm.... ta nhìn theo hình bóng ngươi suốt chín năm, cuối cùng ngươi cũng chịu quay lại nhìn ta."

Ta biết đứa nhỏ này chịu nỗi đau phân li cùng ta nên có chút lo được lo mất nên cũng nhỏ nhẹ dỗ dành, miễn cho y suy nghĩ miên man. Ta xoa nhẹ vòng tay mã não trên cổ tay y, lại cọ cọ lên chiếc cằm lún phún râu của y:" Nhóc ngốc, sau này sẽ luôn nhìn ngươi."

"Còn lâu ta mới ngốc," y rũ mắt, trao cho ta một nụ hôn thật sâu khiến ta điên đảo thần hồn, bấy giờ mới cười cười nói:" Nếu ta khờ, làm sao có thể lừa được ngươi vào bẫy."

Y ngốc ở chỗ nào? Ngược lại phải nói là thông minh tuyệt đỉnh ấy chứ.

Ta mỉm cười nói:" Yên tâm, trẫm là thiên tử của ngươi, đời kiếp này đều không chạy thoát được."

Ánh mắt y lưu luyến, tình ý nồng đậm trong mắt như muốn nhấn chìm ta, đôi tay y không ngừng bóp đầu gối ta:" Tiêu Linh, Tây Vực có rất nhiều thần y, ta chắc chắn sẽ tìm được cách chữa khỏi chân cho ngươi."

"Được, ta tin." Ta gật đầu, "Nước lạnh rồi, còn không đứng dậy?"

Dùng xong bữa tối, tới khi ta cùng Tiêu Độc quần áo chỉnh tề ra khỏi màn trướng thì sắc trời đã tối đen.

Y phục của ta không thể mặc được nữa, đành mặc tạm mặc bộ đồ cưỡi ngựa bằng da với áo choàng lông cáo của Tiêu Độc, kích cỡ thực sự có hơi lớn, đặc biệt giày của y phải lớn hơn chân ta tới hai ba cỡ, cũng may ta không cần tự bước đi, nếu không đã biến mình thành trò cười rồi.

Một đống lửa trại lớn được đốt trên khoảng đất trống trước lều, phía trước đống lửa là cỗ chiến xa của y , rất nhiều binh lính man tộc đang đứng vòng trong vòng ngoài vây quanh xe. Trước mắt bao người, y ôm ta đi tới trung tâm, đi đến đâu người người đều quỳ rạp xuống nhưng sóng biển, y vẫn ôm ta bước đi từng bước vững vàng, khí khái không giận tự uy khiến không ai dám ngẩng đầu nhìn y, đỉnh đầu hướng trời hai tay sát đất.

Lúc này ta mới chân chính cảm nhận được y chính là Si Vương, cho dù Si quốc bên trong nội loạn, bên ngoài cúi đầu xưng thần với Lâm quốc, nhưng trái tim hàng vạn quân sĩ ở đây đều hướng về y, xem y như đỉnh đầu vòm trời của mình.

Ôm ta lên chiến xa, đặt lên giường mềm xong, Tiêu Độc mới hạ lệnh:" Đi."

Mọi người bất động, ngoại trừ mấy gã đàn ông đội mũ nỉ đang quỳ trước xe đứng dậy, đều là mấy thủ hạ của Ô Độc, trong đó có cả Ô Sa và Ô Ca.

Ô Ca nhìn ta từ trên xuống dưới một lần, dường như thấy ta đang mặc y phục của Tiêu Độc thì nghẹn họng trân trối:" Cữu cữu... Đại, đại vương... ngài đang..."

Ô Sa liếc y một cái:" Đây chính là chuyện quan trọng Vương muốn thông báo với chúng ta?"

"Không sai", Tiêu Độc tháo vòng gai bằng vàng trên mũ lông sói trên đầu xuống, lập tức gây lên một trận ồn ào.

Ta có chút không yên lòng, lặng lẽ kéo kéo áo choàng của y, đang lúc Si quốc đối diện thù trong giặc ngoài, y như vậy rất dễ đánh mất quân tâm. Thế nhưng ngược lại y lại vô cùng bình tĩnh, y vừa giơ tay, bốn bề lập tức trật tự, im lặng như tờ. "Hiện giờ Lâm quốc đang lăm le lãnh thổ, khơi mào nội chiến ở nước ta, Thái hậu bị giam lỏng, hai vị vương tử phản bội đầu hàng, thực sự là vô cùng nhục nhã. Trong khi Lâm quốc mười vạn đại quân, lấy binh lực bên ta chỉ có năm vạn thì khó mà đối phó. Hoàng đế Miện quốc vừa rồi đã vì bổn vương mà hiến kế, nguyện ý ngự giá thân chinh cùng bổn vương kháng địch. Vì tương lai giao hảo của hai nước, bổn vương bội phục Hoàng đế Miện quốc tấm lòng rộng lượng, mưu lược hơn người, dù chịu nhục nhưng lấy ơn báo oán, vậy cố bổn vương cũng phải lấy đại cục làm trọng, nguyện xưng thần trước hoàng đế Miện quốc bày tỏ thành ý của mình."

"Đại vương, như vậy không ổn! Đại vương đã bắt được hoàng đế Miện quốc, áp chế hắn không phải là được rồi hay sao? Sao phải xưng thần với hắn, một tên phế nhân như vậy còn ngự giá thân chinh được ư?"

Kẻ đang lên tiếng chính là gã ngày trước từng mạo phạm ta, tên là Ô Luật - một gã đàn ông đầu trọc đầy một bộ dạng cục súc, mặt mày cau có. Tiêu Độc đứng dậy, tuy mặt nạ che khuất biểu tình của y, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt từ trong con người hắn.

Là sát ý.

"Ép hắn điều binh?" Tiêu Độc cười lạnh, "Ngươi cho rằng tướng sĩ Miện quốc sẽ cam tâm tình nguyện vì giang sơn của ta loạn lạc mà xông pha sa trường sao? Hay là sẽ nhân cơ hội đó tới giải cứu vị Hoàng đế của họ? Sau đó để quân ta hai mặt thọ địch...?

Ô Luật á khẩu không nói được gì:" Nhưng mà..."

"Nhưng mà Đại vương làm sao dám chắc Hoàng đế Miện quốc thật tâm muốn giúp chúng ta?"

Ô Đốn hỏi, nhưng tầm mắt sắc bén lại hướng về phía ta, ba năm trước gã là người đã cùng Tiêu Độc vào sinh ra tử, là người không tin ta nhất. Gã là một tai hoạ ngầm, có lẽ sẽ nhân cơ hội này chia rẽ lòng người. 

Tiêu Độc đang định trả lời thì bị ta nắm lấy tay ngăn lại, y đã vì ta mà làm rất nhiều việc, giống như lúc trước nâng ta lên vị trí chí tôn, lấy giang sơn làm sinh lễ, ta không chỉ muốn y tin ta, mà càng muốn quân sĩ của y cũng tin ta. Ta cười cười, nói:" Như các ngươi đã thấy, quả thật hai chân của trẫm đã tàn, nhưng trẫm tuyệt đối không phải phế nhân, nếu không đã không thể ngồi cùng Ô Tuyệt Vương ở chỗ này. Trẫm đã cùng Ô Tuyệt Vương ngồi lại bàn luận cả đêm, cả hai đều rất hợp ý, trẫm muốn giao hảo với Si quốc, thiết lập hoà bình thịnh vương trăm năm cho cả hai quốc gia. Trẫm thân là vương chủ một nước, tất nhiên sẽ không bội tín bội nghĩa, có trời đất chứng giám, nhật nguyệt trên đầu, tại đây trẫm xin lập lời thề độc--"

Ta còn chưa nói xong, chợt từ trong hàng ngũ lao ra một lão binh lớn tuổi.

"Đại vương, không được tin hắn! Thuộc hạ nhớ rõ, mấy năm trước khi hắn mới đăng cơ liền đại xá thiên hạ, miệng thì đồng ý thả tù binh người Man - trong đó có nữ vương Ô Lan, mẹ đẻ của đại vương về nước, thế nhưng lúc nàng sắp vượt qua bắc cảnh thì lọt vào --"

"Chư vị nhìn đây!" Mồ hôi lạnh trên người ta đổ như mưa, chưa đợi lão binh kia nói xong, ta đã rút con dao găm bên hông Tiêu Độc ra, dứt khoát cắt đứt một đốt ngón tay út của mình, trong chốc lát máu tươi tuôn ra như suối. Tiêu Độc dường như bị doạ cho sững người, không đợi y kịp phản ứng, ta nhịn xuống cơn đau thấu xương, run rẩy giơ bàn tay lên cao, dõng dạc nói:" Trẫm đời này quyết không phụ lòng Si vương, lấy máu làm chứng."

Khắp nơi rộ lên tiếng kêu kinh ngạc, lão binh kia cũng sửng sốt, ngay cả Ô Đốn trên mặt cũng viết to hai chữ ngạc nhiên.

Tiêu Độc đem vòng gai bằng vàng đội lên đầu ta, nắm chặt lấy bàn tay đầm đìa máu tươi của ta, đôi đồng tử của y siết chặt khiến lòng ta lo lắng cực kì, sợ y sẽ đi tìm lão binh kia hỏi chuyện năm xưa, vất vả lắm mới khiến y một lần nữa chịu tin tưởng ta, ta không muốn lòng tin ấy lại đổ bể trong một đêm.

"Bày binh! Khởi hành!"

Y gầm lên một tiếng rồi duỗi tay thả ván sắt trên chiến xa xuống, sau đó móc bình thuốc cầm máu định xức thuốc cho ta. Y luống ca luống cuống, tay run cả lên, rút vài lần mới mở được nắp bình, sau đó đưa cả ngón tay của ta ngâm vào trong bình thuốc, xong xuôi mới nghiến răng nói:" Tiêu Linh, vì sao ngươi lúc nào cũng đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy? Ngươi muốn ta tin ngươi, chỉ cần nói một câu là đủ."

"Không đủ." Ta còn đang mải nghĩ về lão binh kia, vô thức trả lời y, "Thế nào cũng không đủ."

Một tay y ôm lấy gáy ta, trán kề trán thì thầm:" Từ lâu ta đã biết chuyện đó là do ngươi hạ lệnh, lúc trước, chính là ta muốn lợi dụng sự áy náy của ngươi để khiến ngươi cảm thấy mắc nợ ta, muốn bù đắp cho ta! Như vậy, ta mới có thể.... ở lại bên ngươi."

Y gằn từng chữ qua kẽ răng, nước mắt rơi xuống mu bàn tay ta nóng bỏng.

Kinh ngạc qua đi, đến nỗi đau bị cắt đứt ngón tay cũng không còn cắn xé người như trước. Ta tựa vào trán y, mỉm cười đáp:" Khóc cái gì, ngươi còn là con nít chắc. Để người khác biết được Đại vương bọn họ là đồ khóc nhè có khi cười đến rụng răng."

Y sụt sịt mũi:" Tiêu Linh, ta phải yêu ngươi bao nhiêu cho đủ đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top