Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Lăng Duệ đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Việt giật mình nhìn người đàn ông trung niên đang bày ra gương mặt rất dữ tợn. Trái tim y run lên bần bật, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo của Từ quản gia. Dường như cha Lăng vẫn chưa chịu bỏ qua cho y, ông nghiến răng hùng hổ bước tới một bước, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Vương Việt chằm chằm.

"Tôi rốt cuộc không rõ, bệnh viện hết phòng rồi sao? Hay về đây để dễ lăn giường?"

"Lão gia!" Từ quản gia tức giận đanh giọng cắt ngang lời cha Lăng, ông không sợ người này có bao nhiêu quyền lực, cũng không sợ sẽ đắc tội với Lăng Mặc. Thời điểm nghe Lăng Mặc thốt ra những lời đó, trong lòng Từ quản gia như bị lưỡi dao cứa ngang, vừa đau vừa khó chịu, "Tiểu Việt là người cậu chủ tự nguyện đưa về. Hơn nữa, thần trí của Tiểu Việt không được tốt, mong ngài đừng buông lời kích động."

"Thần trí không tốt?" Lăng Mặc nghe xong liền khịt mũi xem thường, nhìn Vương Việt như mèo con nép mình sau áo Từ quản gia, bộ dạng tự ti hèn mòn. Ông chỉ biết người này không đủ thân phận để đứng cùng với ông, cha Lăng bỡn cợt thốt lên một câu, "Thần trí không tốt thì có thể tống đến bệnh viện tâm thần, nuôi ở đây làm gì?"

Nhìn người trước mặt liên tục trợn mắt quát tháo mình, Vương Việt đột nhiên nhớ tới cuộc sống khốn khổ trước đây. Y không biết mình đã gây ra tội tình gì, cũng không biết sự tồn tại của bản thân có gây phiền toái cho ai không? Vương Việt chỉ biết, mỗi lần họ tìm đến y, không mắng thì chửi, không chửi thì lại tra tấn. Vương Việt dù đã chết lặng không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn nhịn không được mà giật mình tỉnh dậy do cơn đau thấu xương đến cùng cực.

Vành mắt Vương Việt nhanh chóng đỏ lên, y run rẩy ôm lấy chú mèo con đang nhe nanh xù lông đối diện với Lăng Mặc. Ông khoanh tay nhìn y bằng nửa con mắt, không cho Vương Việt chút tôn trọng nào.

"Theo tôi thấy là do cậu ta giả điên giả dại để bám víu con trai tôi."

"Lăng lão gia, việc làm của cậu chủ, ngài không có tư cách xen vào." Từ quản gia vuốt mặt không nể mũi, chuyện mà Lăng Mặc từng làm, Từ quản gia hiểu rất rõ. Thế nhưng ông dù sao cũng chỉ là người ngoài nên không có quyền lên tiếng xen vào. Lăng Duệ đủ trưởng thành, cũng đã đủ gánh vác mọi trách nhiệm mà mình đã gây ra. Dù trước đây Lăng Mặc từng ghé qua không ít lần, Lăng Duệ cũng không đuổi ông đi. Thế nhưng Từ quản gia thừa biết, Lăng Duệ sớm đã cạn tình với người cha thà không còn hơn có này.

"Bênh vực sao?" Lăng Mặc nhếch môi, giễu cợt châm chọc, "Nếu không làm chuyện gì sai trái thì sao lại phản ứng mạnh như vậy? Đúng rồi, tôi nghe nói Tiểu Duệ không chịu quen bạn gái, mà tuổi của nó cũng đâu còn nhỏ nữa, nhịn được sao? Hay là, nó lừa tên điên này về chỉ để phục vụ nhu cầu sinh lí."

"Lăng Mặc!" Từ quản gia tức giận gào lên, ông rốt cuộc không thể nể mặt bất kỳ ai nữa. Vương Việt bị tiếng quát của ông làm cho giật nảy, y sợ sệt buông vạt áo ông ra, không dấu vết lùi ra phía sau vài bước. Chú mèo con trên tay y cũng xụ mặt không còn xù lông nữa, nó meo meo kêu nhỏ mấy tiếng, đung đưa cái đuôi ngắn ngủn.

Từ quản gia nhất thời không phát giác  được hành động quái dị của Vương Việt, đôi mắt ông đỏ lừ một mảng, căm hận nhìn chằm chằm Lăng Mặc.

"Ngài đã từng xem cậu chủ là con chưa? Từ lúc cậu ấy được sinh ra, nằm trong nôi oe oe khóc lóc thì ngài đang làm gì? Không phải đang bên cạnh người đàn bà họ Lý kia chỉ để chăm sóc cái thai mới được hai tháng sao?" Từ quản gia bước đến trước mặt ông, vẻ mặt phúc hậu từ bao giờ đã bay đi không còn một mảnh, Lăng Mặc cả kinh trợn trừng nhìn chằm chặp Từ quản gia, chưa thể hoàn hồn vì sự thay đổi đột ngột của lão già từ trước đến nay nổi tiếng là ôn hậu này.

Từ quản gia kéo mạnh cổ áo Lăng Mặc, gắt giọng quát to.

"Ngài bên cạnh người đàn bà họ Lý kia, bỏ mặc phu nhân ngày không ai lo ăn, đêm không ai lo ngủ. Sau khi Lý thị sinh con, ngài liền túc trực bên cạnh ả ta tận hai năm! Ngay cả con trai mình tên gì cũng không biết."

"Cậu chủ chập chững biết đi, biết nói chuyện vui đùa. Ngài liền quay trở lại, còn ép phu nhân chấp nhận để Lý thị làm vợ bé, muốn phu nhân xem đứa con riêng kia như con ruột, xem Lý thị là chị em trong nhà. Phu nhân không đồng ý, ngài liền mắng phu nhân nhỏ nhen ích kỉ, không biết xem trọng máu mủ của ngài."

"Ngài mang cậu chủ ra tòa, ép phu nhân ký vào đơn li hôn. Cứ ngỡ như vậy sẽ được an ổn, thế nhưng ngài lại vì cái nhà này mà bám theo cậu chủ không buông! Tình phụ tử chỉ bằng như vậy sao?"

"Từ quản gia, ông đang định đánh tôi đó à?" Lăng Mặc trợn mắt cảnh cáo, Từ quản gia sợ cũng không sợ. Ông siết chặt cổ áo sơ mi nhăn nhúm của Lăng Mặc, không chút cảm tình đáp.

"Tôi muốn đánh ngài lâu lắm rồi!"

"Vậy tại sao ông lại không nghĩ tới chuyện là con đàn bà đó ép tôi?" Lăng Mặc lạnh giọng cười lớn, ông kéo tay Từ quản gia ra, không chút lưu tình đẩy mạnh ông vào vách tường cứng cáp, "Con đàn bà đó ỷ mình là người có bề thế giàu sang, có chuyện không vừa lòng, ả liền lấy sự nghiệp của tôi ra uy hiếp! Tôi là chồng cô ta chứ không phải kẻ ăn bám cô ta. Cho tới khi em ấy xuất hiện thì tôi mới biết như thế nào là ấm áp, con đàn bà ấy có từng cho tôi chút an ổn nào chưa?"

Từ quản gia vì va đập với bức tường cứng mà nhăn mày rên rỉ, ông đau đớn siết chặt bờ vai nhức mỏi. Nghe những lời oán trách đầy căm hận của Lăng Mặc, Từ quản gia nhịn xuống cái đau thấu xương, cười nhạt đáp.

"Vậy ngài đã từng khiến phu nhân vui vẻ được một phút nào chưa? Hay ngài chỉ biết đòi hỏi, xin xỏ? Phu nhân cũng cần được dựa dẫm, cũng cần một người đàn ông có thể che mưa chắn gió cả đời, ngài đã từng làm được điều ấy chưa?"

Lăng Mặc im lặng, bàn tay già nua siết chặt lấy nhau. Ông đỏ mắt ngước nhìn Từ quản gia đang chật vật dựa vào bức tường phẳng, những lời ông ấy nói, Lăng Mặc không thể phản bác. Vì vậy, ông chỉ có thể nghiến chặt hàm răng, hận không thể một phát đâm chết Từ quản gia.

Tựa hồ cảm nhận được hương vị nguy hiểm, chú mèo con đột nhiên vùng vẫy nhảy khỏi vòng tay Vương Việt. Nó lắc mình chạy vụt qua người Lăng Mặc, khiến Vương Việt cả kinh theo bản năng nhấc chân muốn đuổi theo.

Lăng Mặc không thể làm gì Từ quản gia, mắt thấy Vương Việt đang tự chui đầu vào rọ. Ông đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Từ quản gia giật mình khi nhìn thấy thân thể y chợt động, ông cắn răng nhịn xuống đau đớn vươn tay hòng muốn kéo y lại.

"Tiểu Việt, đừng qua đó!"

Thế nhưng, Từ quản gia không thể chạm được y, Vương Việt nghe tiếng gọi quen thuộc thì bất giác chững lại. Y chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt Từ quản gia đang hoảng loạn mở to, sau đó cả người y bị Lăng Mặc túm lấy. Vương Việt không kịp suy nghĩ vung mạnh cánh tay hòng muốn phản kháng, thế nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống thì đầu đã nghiêng sang một bên.

'Chát'.

"Tiểu Việt!"

Bên tai y ong ong không rõ, bờ má nóng rực đau rát một mảnh. Vương Việt ngốc lăng đứng im không động đậy, hai mắt tối sầm không còn bất kỳ tiêu cự nào. Từ quản gia nhịn xuống cơn đau buốt rát từ bờ vai sớm đã rệu rã suy yếu, thế nhưng vừa rời khỏi bức tường, ông liền không thể trụ vững, chỉ có thể dựa vào mặt phẳng phía sau, lo lắng hô lên.

"Tiểu Việt mau đến đây."

"Còn đến sao? Ngay cả tên điên này còn muốn đánh tôi. Từ quản gia, ông nói xem đã đủ tội chưa?"

Vương Việt mơ hồ có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu tươi, cảm giác này quen thuộc lắm. Trước đây, y đã từng trải qua rồi, hơn nữa còn trải qua rất nhiều lần. Hóa ra, sống trong ôn nhu mấy ngày qua, Vương Việt sớm đã quên mất cái cảm giác chết lặng này rồi. Sao y lại quên mất mình từng là chỗ để người ta phát tiết? Lăng Mặc cũng giống như La gia, xem y là vật vô tri vô giác, tùy thời đánh đập, tùy lúc tra tấn.

Bàn tay Vương Việt run lên, bóng ma tâm lí lần nữa trở về. Địa ngục đó hóa ra chưa từng tan biến, mà là nó đang tìm cơ hội chực chờ cắn nuốt bản thân y.

Lăng Mặc không cho Từ quản gia cơ hội kéo y trở về. Ông xoay người đẩy mạnh Vương Việt ra khỏi cửa nhà, còn không quên để lại một câu.

"Rác rưởi thì nên sống trong thùng rác."

'Rầm'.

Thanh âm đóng sập cửa phòng hung hăng vang lên, Vương Việt cúi thấp đầu che đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. Y lại trở về với cuộc sống trước đây rồi sao? Cuộc sống lang thang không nơi nương tựa, chỉ biết khao khát, chỉ biết nguyện cầu.

Vương Việt mím chặt cánh môi nhịn xuống chua xót, thế nhưng nước mắt lại không chịu nghe lời, nó lộp độp rơi lã chã trên gương mặt tái nhợt. Bên má nóng rát như bị rách thịt, Vương Việt chậm rãi vươn tay xoa nhẹ lên ấy, tự an ủi bản thân, cũng tự chữa lành vết thương của chính mình.

Thế nhưng lần này lại vô tác dụng, y đã quên mất cách tự chữa lành rồi.

Ôn nhu đó đã khiến Vương Việt vô thức đắm chìm, say mê phụ thuộc. Cuộc sống trước đây đã trở nên xa lạ, Vương Việt đã biến thành một chú mèo lười biếng cần ai đó vỗ về.

Lăng Duệ của y đâu?

Ôn nhu của y đâu mất rồi?

Vương Việt suy sụp ngồi trên thềm cầu thang cứng nhắc, y ôm lấy đầu gối tựa đầu vào cây cột được làm từ gạch hoa bên cạnh. Gió thổi ồ ồ chạm lên đối má đỏ bừng, Vương Việt nức nở khóc trước cửa nhà Lăng gia, y không đi, y chỉ ngồi đây khóc cho chính mình.

Trời đã sang thu, gió cũng bắt đầu dữ dội, buổi chiều mát mẻ thích hợp để đi hóng mát, vậy mà lại có một tiểu miêu đang khóc lóc trước cửa nhà, không ai đến dỗ dành, cũng không ai đến che chở.

Họa chăng là vì quá đắm chìm nên nhất thời quên mất bản thân mình đang ở đâu? Đây là hồi chuông cảnh tỉnh cho y sao? Nói với y rằng Lăng Duệ là tinh tú cao xa, mà y chỉ là một tiểu miêu nhỏ bé, không thể chạm tới vì sao mà y hằng mong ước.

Một giấc mộng dài, khiến y quên đi vị trí mà mình đang đứng.

Hai vai cứ liên tục run lên bần bật, trong đầu y bây giờ chỉ muốn gặp Lăng Duệ. Y muốn được Lăng Duệ ôm, được Lăng Duệ khuyên nhủ. Thanh âm của Lăng Duệ ôn nhu lắm, cười lên cũng rất đẹp, Vương Việt nhớ hắn, nhớ một người tên Lăng Duệ.

Có lẽ Từ quản gia đã bị Lăng Mặc nhốt trong nhà, cho nên ông không thể ra đây kéo Vương Việt vào.

Ba tiếng, Vương Việt ngồi bên ngoài ba tiếng đồng hồ. Tiếng khóc đã dần im bặt, hai vai cũng không còn run nữa. Y chỉ lặng lẽ dựa đầu vào cột, hai má ướt đẫm nước mắt chảy ra từ khóe mi nhắm chặt. Đầu ngón tay Vương Việt tím tái đi, bờ môi cũng khô khốc nứt nẻ đến đáng thương. Vương Việt ngồi bất động như người đã chết, cái duy nhất chứng tỏ y còn sống chính là lồng ngực đang yếu ớt phập phồng.

"Tiểu Việt?!"

Lăng Duệ vừa lái xe vào nhà đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng loạn. Hắn nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, gấp gáp chạy đến ngồi bên cạnh Vương Việt.

"Tiểu Việt làm sao vậy? Sao lại ngồi ở đây?"

Lăng Duệ bất an lay nhẹ bờ vai y, nhưng chỉ thấy thân thể của người trước mặt vô lực nghiêng ngã, thuận theo lực kéo mà ngã về phía hắn. Lăng Duệ nhanh chóng dang tay ôm y vào lòng, thời điểm cả người Vương Việt nằm gọn trong lòng hắn, Lăng Duệ liền cả kinh trợn mắt, không thể tin được ôm chặt lấy vai y.

Cả người Vương Việt nóng như bị lửa thiêu, hơn nữa hơi thở còn thập phần yếu ớt.

"Tiểu Việt, anh sốt rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top