Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Phát sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim hắn đột nhiên nhói lên từng trận, Vương Việt mềm nhũn nằm trong lòng ngực ấm nóng, hơi thở yếu ớt như có như không. Lăng Duệ hoảng loạn nâng tay sờ lên vầng trán rịn ướt mồ hôi, thời điểm cảm nhận được luồng nhiệt nóng rực như lửa đốt đang truyền vào lòng bàn tay, Lăng Duệ giật mình siết chặt cả người y lại, lo lắng hỏi.

"Tiểu Việt, anh sao vậy?"

Không phải buổi sáng còn rất tốt sao? Trước khi hắn đi làm, Vương Việt còn đối hắn nở một nụ cười tạm biệt. Người trong bệnh viện đều biết Lăng Duệ có chăm sóc một người tự bế, đồng nghiệp xem trọng hắn, nên đã tặng hắn một chú mèo con nhỏ xíu, nói là khi Lăng Duệ không thể bên cạnh chăm sóc Vương Việt thì có thể để y chơi với chú mèo này. Như vậy, y sẽ không có cảm giác bị bỏ rơi và cô đơn hụt hẫng.

Thời điểm Lăng Duệ mang chú mèo về, Vương Việt ban đầu có hơi sợ sệt nhưng rất nhanh liền yêu thích chú mèo này. Hắn cứ nghĩ thần trí của Vương Việt đã có chuyển biến tốt, nào ngờ hôm nay lại bắt gặp tình trạng này.

"Tiểu Việt, xin anh đừng có chuyện gì! Vì tôi mà cố gắng có được không?" Trong phút chốc, ngay cả chính Lăng Duệ cũng không phát giác ra giọng nói của hắn đang run rẩy kịch liệt, pha lẫn trong đó là ý vị đau lòng đến tột độ. Vương Việt nghiêng đầu tựa vào vai hắn, hàng mi đen láy vẫn nhất quyết nhắm chặt, bờ môi tái nhợt có chút tím đi vì đã hứng gió lạnh trong thời gian quá lâu.

Trái tim hắn tựa như bị ai bóp nghẽn, Lăng Duệ nhanh chóng cởi cáo khoác trùm lên thân thể yếu ớt của y, luồn tay qua đầu gối bế xốc Vương Việt lên. Cảm nhận trọng lượng của người kia vậy mà lại nhẹ đến như thế, Lăng Duệ đau lòng kéo sát y vào người mình, đôi mày vốn dĩ luôn ôn nhu giãn nhẹ giờ phút này đã sắc bén chau chặt đầy vẻ uy nghiêm.

Lăng Duệ gấp gấp nhấc chân đạp mạnh cửa nhà, cao giọng rống lên.

"Mở cửa!"

Hắn không biết vì sao Từ quản gia lại nhốt Vương Việt bên ngoài. Rõ ràng mối quan hệ giữa hai người đã trở nên vô cùng tốt. Tính cách Từ quản gia thế nào, Lăng Duệ đương nhiên hiểu rõ. Hắn tin ông sẽ không đối xử với Vương Việt như thế, nhất định là có nguyên nhân khác.

Lăng Duệ mất kiên nhẫn giơ chân đạp mạnh cửa nhà, hắn cảm thấy mình sắp điên rồi! Nếu Từ quản gia còn không chịu bước ra thì Lăng Duệ nhất định sẽ mang Vương Việt rời khỏi nơi này. Hắn cần sơ cứu cho y trước, cả người Vương Việt nóng rực như bị lửa thiêu, thế nhưng cánh môi lại tím tái như bị băng đông cứng. Tình trạng nóng lạnh gây sốt này, Lăng Duệ đã gặp qua không ít. Nhà hắn cũng có trang bị mấy vật dụng cứu chữa triệu chứng sốt thông thường, hiện giờ hắn cần hạ sốt cho y.

Cửa phòng chậm rãi bật mở, người đón hắn vậy mà không phải Từ quản gia. Ánh mắt từ gấp gáp chuyển thành lạnh nhạt, Lăng Duệ bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt, thanh âm không lưu chút cảm tình.

"Tránh ra!"

Lăng Mặc nhướng mày, "Tên rác rưởi này chưa đi sao? Đúng là không biết xấu hổ."

Nghe ông nói như vậy, Lăng Duệ rốt cuộc đã hiểu rồi. Hắn âm thầm ôm chặt Vương Việt hơn một chút, tựa như chỉ khi làm như vậy thì Lăng Duệ mới cảm thấy an tâm. Lăng Mặc nhếch môi hạ mắt nhìn người đang ngất xỉu nằm trong lòng Lăng Duệ, trào phúng hô lên.

"Kỹ năng ăn vạ đúng là cao siêu, hỏi sao con trai tôi lại không nỡ đuổi cậu đi."

"Ưm."

Thanh âm của Lăng Mặc rất lớn, Vương Việt dù đã mất đi ý thức nhưng đâu đó vẫn còn giữ cảnh giác với mọi nguy hiểm xung quanh. Vừa nghe thấy giọng điệu khinh thường xem rẻ của ông, cả người y ngay tức khắc run lên. Vương Việt nhỏ giọng nức nở vùi mặt vào lòng ngực ấm nóng của Lăng Duệ, y không dám nghe, cũng không dám đối diện.

"Tiểu Việt đừng sợ, có tôi đây rồi."

Nhìn người đang được mình bảo hộ run lên không dứt, hắn chua xót xốc nhẹ y lên, ôn nhu dỗ dành. Lăng Mặc khịt mũi, buồn cười lên tiếng.

"Tiểu Duệ à, con cần gì phí thời gian vào tên điên này? Con muốn phát tiết, ba có thể gọi đến cho con rất nhiều nam thanh nữ tú, muốn bao nhiêu chả được. Hay con muốn kiểu ngu dốt dễ gạt như y?"

"Câm miệng!" Thanh âm lạnh lẽo sắc bén đột nhiên cắt ngang lời ông nói. Lăng Mặc có chút ngoài ý muốn trừng mắt nhìn Lăng Duệ, ông không tin, hắn sẽ nói ra những lời này. Lăng Duệ từ trước đến nay nổi tiếng ôn hòa, dù hắn không thích Lăng Mặc nhưng chưa từng tỏ bất kỳ thái độ ngỗ nghịch nào. Điều đó khiến Lăng Mặc xem Lăng Duệ là con cờ quan trọng trong tay mình, là ác chủ bài giúp ông đánh đổ người đàn bà đã xoay ông nửa đời kia.

Vậy mà hôm nay, hắn lại quát tháo ông. Lăng Mặc tàn nhẫn nhìn hắn, nghiến răng nói, "Lăng Duệ, mày vừa bảo ai câm miệng? Tao là ba của mày! Mày đúng là giống y như đúc con đàn bà kiêu ngạo kia, không xem ai ra gì!"

Lăng Duệ nghe vậy liền cười lạnh, hạ mi nhìn ông bằng nửa con mắt.

"Ông luôn gọi mẹ tôi là con đàn bà này, con đàn bà nọ. Có khi nào ông gọi thẳng tên bà ấy ra không? Hay là ông không dám gọi."

Lăng Mặc giật mình, nhất thời không kịp phản ứng. Dung mạo của Lăng Duệ được thừa hưởng từ mẹ Lăng, Lăng Mặc từng nghĩ rằng ngay cả con trai mình còn lựa chọn đứng về phía bà ấy, không xem ông ra gì. Vì vậy, Lăng Mặc càng ghét mẹ Lăng hơn, càng không muốn nhìn mặt Lăng Duệ. Ông cảm thấy, Lý thị mới là người yêu mình nhất, con mà Lý thị sinh ra giống ông y như đúc, ngoan ngoãn hiểu chuyện, không như mẹ Lăng suốt ngày chỉ biết áp đặt quyền hạn.

Căn biệt thự này là do Lăng Mặc góp chút tiền mua cùng mẹ Lăng, ban đầu ông còn định sẽ thu lại nó nếu hôn nhân của hai người đổ bể. Không ngờ, mẹ Lăng đã nhanh hơn ông một bước, giành quyền đứng tên trước. Cho nên sau khi li hôn, mẹ Lăng vẫn giữ lấy cái nhà này, đợi Lăng Duệ đủ tuổi, bà liền nhượng lại cho hắn. Mà Lăng Mặc cái gì cũng không có.

Vì vậy, ông rất hận. Ông cảm thấy mẹ Lăng chỉ biết lợi dụng ông để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Ông muốn lấy lại cái nhà này, lấy lại những gì vốn dĩ thuộc về ông.

Dạo gần đây, Lăng Mặc càng gấp muốn lấy về hơn. Từ sau khi li hôn với mẹ Lăng, công ty của ông làm việc vô cùng trì trệ, thậm chí còn xuất hiện tình trạng bị cướp tài nguyên. Điều này khiến Lăng Mặc làm ăn thua lỗ, công ty cũng sắp kiệt quệ đến nơi.

Lăng Mặc lập tức cho rằng là mẹ Lăng đã giật dây trả thù. Thế nhưng ông lại không biết rằng, trước đây vì biết tin Lăng Mặc kết hôn với mẹ Lăng, các tập đoàn khác muốn lấy lòng gia tộc của mẹ Lăng cho nên mới đổ tiền đầu tư vào công ty của ông.

Sau khi hôn nhân của Lăng Mặc đổ vỡ, mẹ lăng cũng ký vào hợp đồng li hôn. Bọn họ không cần phải đi lấy lòng nữa, cho nên mới rút vốn dần dần, mãi cho tới khi không ai quan tâm công ty của Lăng Mặc nữa.

Bả vai đột nhiên đau đớn, Lăng Duệ không chút lưu tình húc mạnh vai ông. Lăng Mặc lảo đảo ngã sang bờ tường bên cạnh, không thể chấp nhận được việc mình bị con trai xem thường, Lăng Mặc lập tức nổi điên kéo mạnh vạt áo hắn, rống giận hét lên.

"Lăng Duệ! Mày đúng là đại nghịch bất đạo! Không ai dạy bảo mày sao?!"

Giọng nói chợt im bặt, Lăng Mặc giật mình khi nhìn thấy đôi mắt hiện rõ tia cảnh cáo từ Lăng Duệ. Ông vô thức buông vạt áo hắn ra, hình ảnh người phụ nữ đã khống chế ông nửa đời cứ lập lờ chồng chất lên dáng người cao gầy của Lăng Duệ, trong thoáng chốc, Lăng Mặc đã chững lại bước chân.

"Ông từng dạy bảo tôi sao? Lăng Duệ này ngoài mang họ Lăng ra thì có cái gì thuộc về ông?" Lăng Duệ ôn nhu hạ mắt nhìn Vương Việt, thanh âm lại sắc lạnh âm trầm, "Ông trách mẹ tôi ngang ngược không xem trọng ông, sao ông không thử nhìn lại mình, ông từng xem trọng mẹ tôi chưa? Cơm tôi ăn là mẹ nấu, đồ tôi mặc là mẹ bỏ công may cho. Khi tôi bệnh, ông đang bên cạnh nữ nhân kia chơi đùa cùng đứa con riêng. Khi tôi học nói, không ai dạy cho tôi gọi tiếng 'ba'. Từ nhỏ đến lớn, lí do ông tìm tới tôi là gì? Không phải bảo mẹ tôi ký giấy thì cũng chính là dùng tôi để gò bó bà ấy."

Lăng Mặc áy náy lảng tránh, trái tim đột nhiên nhói đau từng trận. Lăng Duệ cười nhạt, xoay người bước chân lên lầu, trước khi đi còn không quên để lại một câu.

"Từ trước tới giờ, tôi chỉ xem ông là khách. Hôm nay ông đã phá vỡ giới hạn của tôi, thứ lỗi về sau khách cũng không còn, mời về cho."

Phải rồi, sao Lăng Mặc lại không để ý, Lăng Duệ chưa từng gọi ông là 'ba'. Hắn mỉm cười, hắn khách sáo, hắn không từ chối, những lễ nghi đó không phải đều là đang tiếp đãi khách nhân sao? Hóa ra, từ đầu ý cuối, ông và Lăng Duệ vốn dĩ không phải phụ tử.

Lăng Mặc cười khổ, bảo sao mẹ Lăng hôm đó lại nói rằng, Lăng Duệ tuy họ mang Lăng nhưng gốc gác vốn không phải Lăng.

Lăng Duệ đặt Vương Việt nằm lên giường lớn, lật đật chạy đi lấy ít nước ấm và khăn bông lên. Từ quản gia đau đớn ôm vai, khó khăn ngồi trầm mặc trên ghế sô pha. Lăng Duệ chạy vụt vào bếp, thời điểm đi ngang Lăng Mặc đang bất động, hắn cũng không dừng lại, xem như không nhìn thấy.

"Xin lỗi."

Thanh âm ám ách vang lên, Lăng Duệ vẫn vô tình vụt qua người ông. Lăng Mặc thất bại xoay người, bước chân rời khỏi căn biệt thự Lăng gia.

"Tiểu Việt." Lăng Duệ dùng khăn ấm lau nhẹ mồ hôi trên trán y, ngay lúc này hắn mới nhận ra vành mắt sưng đỏ và khóe môi vương chút tơ máu của Vương Việt. Trái tim hắn cồn cào đau đớn, Lăng Duệ xót xa chạm nhẹ lên vết sưng bên má Vương Việt, run giọng hỏi.

"Còn đau không?"

Thời điểm thấy Vương Việt bất động nằm ngất tại hành lang, đáy lòng Lăng Duệ đau đớn khôn cùng, hắn không kịp suy nghĩ ngay lập tức chạy đến vỗ về Vương Việt, muốn bảo hộ y cả đời này.

'Tít tít'

Nhiệt kế đúng lúc kêu lên, Lăng Duệ nhanh chóng xem xét. Sau khi nhìn thấy rồi, ánh mắt hắn liền sa sầm một mảng. Lăng Duệ đắp khăn ấm lên trán y, ôn nhu trách móc.

"Sao lại không tránh gió? Thân thể anh rất dễ sinh bệnh, giờ thì sốt 38,7 độ rồi. Lát nữa lại khóc lóc với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top