Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Đau eo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ quản gia khó hiểu nhìn lên tầng lầu, tâm trạng lo lắng cứ liên tục chau chặt đôi mày. Hôm nay Lăng Duệ không dậy sớm như mọi khi nữa, hắn cũng không chuẩn bị đi làm hay tập thể dục buổi sáng. Không biết có sinh bệnh hay không? Từ quản gia quay đầu nhìn bữa sáng đã được chuẩn bị xong hết thảy, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Thế nhưng không đợi ông nghĩ ngợi xong thì hai người đã đồng loạt bước xuống lầu. Vương Việt di chuyển đặc biệt khó khăn, hai tay vịn chặt lan can. Từ quản gia nheo mắt nhìn y, lại thấy Lăng Duệ cứ lẽo đẽo theo sau nói cái mà 'để anh đỡ em', Vương Việt cứng rắn từ chối, bước chân run rẩy đi xuống tầng lầu.

"Làm sao vậy? Tiểu Việt sinh bệnh à?" Từ quản gia lo lắng gặng hỏi. Mắt thấy Vương Việt vừa đi vừa thở hổn hển, bàn tay liều mạng siết chặt thành lan can cứng nhắc. Y mím nhẹ cánh môi không dám nhìn thẳng ông, bối rối lảng tránh.

Từ quản gia nghi hoặc nhìn sang Lăng Duệ, chỉ thấy hắn hung hăng ho khan, sắc mặt ửng hồng ngoan ngoãn giả làm cái đuôi theo sau Vương Việt. Từ quản gia lập tức cảm thấy, hai người bọn họ hình như đã làm cái gì đó rất mờ ám. Ông nghiền ngẫm hết nhìn Lăng Duệ rồi lại nhìn sang Vương Việt, khiến hai người âm thầm lạnh sống lưng.

"Hôm nay cậu không đi làm à?" Từ quản gia giả vờ hỏi một câu, Lăng Duệ lập tức xua tay, cười đáp.

"Hôm nay đột nhiên hơi mệt, xin nghỉ một bữa."

Từ quản gia nheo mắt, rõ ràng là đang nói dối. Tên Lăng Duệ cuồng công việc chắc chắn sẽ không thốt ra những lời như vậy. Hắn ta có thể sinh bệnh, cũng có thể gặp chuyện đột xuất hay là kẹt xe giữa đường. Nhưng hắn chưa từng dùng bất kỳ lý do thoái thác nào để từ bỏ công việc. Từ quản gia nghi ngờ nhìn sang Vương Việt, chỉ thấy y chậm chạp đi men theo thành ghế tựa, mệt mỏi ngồi xuống.

"Hư..." Mông vừa chạm ghế, Vương Việt lập tức đau đớn kêu rên. Lăng Duệ giật mình lo lắng chạy qua, hắn khom lưng xem xét y từ trên xuống dưới, ôn nhu hỏi.

"Em không sao chứ?"

"Kh... Không..."

Vương Việt lắp bắp phun ra một chữ, tay đặt trên bàn rõ ràng đã run đến lợi hại. Lăng Duệ đau lòng kéo ghế ngồi ngay bên cạnh, vừa xoa vừa liền giọng hỏi han, cứ như một tên trượng phu đang lo lắng cho cô vợ nhỏ của mình.

Từ quản gia quái dị nhíu mày, sắc mặt Vương Việt thập phần không tốt, thế nhưng hai má lại hơi ửng hồng. Ông im lặng ngồi đối diện hai người, vừa sắp xếp lại bàn cơm vừa nâng mắt theo dõi.

Hậu huyệt đau rát đến cực điểm khiến y có cảm giác như mình sắp bị xé ra làm hai mảnh rồi. Lăng Duệ không có kinh nghiệm, ngay từ lần phá thân đầu tiên, hắn đã trực tiếp đâm vào. Lăng Duệ không biết bôi trơn cũng không biết dạo đầu làm bạn tình vui vẻ. Vì vậy, tình trạng của Vương Việt bây giờ phải nói là cực kì thê thảm.

Y cúi đầu hít sâu mấy ngụm khí lạnh, vành tai đỏ ửng như sắp rỉ máu tới nơi. Vương Việt nhăn mày vô thức rướn người dậy, không muốn dùng trọng lực của bản thân làm vết thương càng thêm nghiêm trọng. Y không biết sau khi làm xong thì sẽ đau đớn nhưng vầy. Vương Việt cắn môi nhịn xuống cơn khó chịu, thầm nghĩ sẽ không có lần sau.

"Tiểu Việt không khỏe sao? Sắc mặt không tốt như vậy." Nhận ra biểu tình đau khổ của Vương Việt, Từ quản gia không khỏi lo lắng. Ông bất an đặt chén cơm xuống bàn, giọng nói rầu rĩ nhuốm đầy tâm sự, "Sao lại không biết tự chăm sóc mình? Lúc nào cũng khiến bản thân sinh bệnh."

"Không... Không có." Vương Việt khó khăn lên tiếng, y bối rối nhìn sang Lăng Duệ, sau khi thấy hắn vẫn chuyên tâm giúp mình xoa eo, y mới tiếp tục đáp lời Từ quản gia, "Cháu... Cháu bị đau eo."

"Đau eo?" Từ quản gia hạ mắt nhìn động tác xoa bóp không ngừng của Lăng Duệ, hiểu ra đại ý, tiếp tục nói, "Hôm qua ngủ không đúng tư thế sao? Hay lại bị cậu chủ ôm chặt nên không thể trở mình? Tiểu Việt, cháu cũng thật ngoan ngoãn, nếu như bị cậu chủ kìm hãm thì có thể gọi cậu ấy tỉnh dậy, sao lại chịu đựng cả đêm?"

Lăng Duệ phụt cười nhìn Vương Việt, chỉ thấy y đỏ mặt cúi đầu chọc chọc chén cơm trắng. Từ quản gia thấy hắn bật cười, ông cũng không suy nghĩ nhiều, đơn giản chỉ nghĩ rằng do hôm qua Vương Việt ngủ không đúng tư thế. Lăng Duệ nhẹ xoa cái hông đau nhức của người trước mặt, cười nói một câu.

"Đúng vậy, Tiểu Việt cứ luôn chịu đựng thiệt thòi. Nhưng thúc không cảm thấy như vậy rất đáng yêu sao?"

"Đáng yêu? Cậu thấy điểm đó rất đáng yêu à? Cậu chủ, không phải trước đây cậu rất ghét nhìn tiểu Việt chịu đựng khổ sở sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý rồi."

"Ừm, cũng không phải chịu đựng nào cũng đáng yêu. Nhưng sự chịu đựng hôm qua thật sự rất đáng yêu."

Vương Việt gấp gáp cúi đầu ăn cơm, hai má ửng hồng như quả cà chua. Từ quản gia không hiểu hắn đang nói gì, thầm nghĩ Lăng Duệ hôm nay tính tình thật lạ. Bữa cơm nhanh chóng trôi qua trong sự xấu hổ, đắc ý và nghi hoặc. Từ quản gia cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau khi dọn dẹp xong căn bếp nhỏ, Từ quản gia bước ra phòng khách xem chút tin tức hôm nay. Vương Việt nằm trên đùi Lăng Duệ lim dim ngủ gà ngủ gật, thân người thả lỏng không biết đang lơ đãng tới nơi nào. Từ quản gia dở khóc dở cười, nhịn không được hỏi.

"Hôm nay không đi công viên à? Không phải hôm qua cậu bảo sẽ dẫn Tiểu Việt đến công vien tản bộ? Sao lại nằm đây hết rồi."

"Hôm nay không tiện, Tiểu Việt không khỏe nên không thể đi đâu xa, nằm nghỉ ngơi mấy ngày là được." Lăng Duệ bình tĩnh đáp lời, một tay xoa đầu Vương Việt, một tay cầm điều khiển hướng về phía ti vi.

"Hiếm khi cậu ở nhà, nhân tiện kiểm tra cho Tiểu Việt một lát đi. Vì sao cơ thể lại dễ sinh bệnh như vậy?"

Vương Việt nghe xong liền xoay mặt vùi vào lòng hắn, Lăng Duệ mỉm cười vỗ nhẹ lưng y. Từ quản gia khó hiểu nhìn động tác thân mật của hai người, đột nhiên cảm thấy quái lạ. Tuy bình thường Lăng Duệ và Vương Việt rất dính lấy nhau, đây cũng không phải lần đầu tiên họ giở trò thân mật, chỉ là cảm giác của ông nói với ông rằng, hôm nay không giống.

"Hai người có chuyện gì à?" Từ quản gia rốt cuộc nhịn không được nữa, bật giọng hỏi. Bờ vai Vương Việt khe khẽ run lên, y dang tay ôm lấy hông Lăng Duệ, không dám nhìn Từ quản gia. Mắt thấy hành động đáng nghi của Vương Việt, Từ quản gia càng thêm nghi hoặc, đôi mày chau lại. Vương Việt là người không biết nói dối, hễ bị nói trúng tim đen thì y luôn có phản ứng bán đứng chính mình như vậy.

Từ quản gia nhìn sang Lăng Duệ, chỉ thấy hắn không được tự nhiên gãi mũi, cười hì hì nói, "Thúc đừng nhìn tôi chứ, Tiểu Việt không sao cả. Hôm qua đã kiểm tra rồi, chỉ là đề kháng không tốt nên dễ bị cảm nhẹ, không sao đâu."

Từ quản gia vẫn chưa thể tin tưởng, ông nghi hoặc cầm tách trà lên, đang định hỏi thêm thì ti vi phát ra một tin tức cực hot thu hút hàng trăm nghìn lượt quan tâm.

"Công ty Lăng thị trốn thuế với số tiền lên đế hàng chục tỉ đồng, hiện cơ quan cảnh sát đã vào cuộc điều tra và phía công ty đang nhận vô số lời chỉ trích từ công chúng. Việc trốn thuế như vậy sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến xã hội, có thể khiến nhiều công ty khác bước chân lên vết xe đổ và tạo ra làn sóng gây tranh cãi lớn. Lăng Mặc đến tìm vợ trước xin giúp đỡ, thế nhưng lại bị vợ trước thẳng thừng đuổi ra khỏi cửa. Vợ hiện tại của Lăng Mặc đã gom hết số tiền tiết kiệm của ông trốn ra nước ngoài, không rõ tung tích."

Đáy mắt Lăng Duệ âm trầm lại, hắn không nói gì cũng không có động thái gì quái lạ khi nhìn 'cha của mình' tán gia bại sản, bị vợ trước xua đuổi và vợ hiện tại ruồng bỏ. Lăng Duệ lãnh cảm hạ mi mắt nhìn Vương Việt, ôn nhu hỏi.

"Em buồn ngủ sao?"

Từ quản gia bước đến tắt ti vi, tin tức Lăng Mặc trốn thuế cũng biến mất ngay sau đó. Hắn không quan tâm Lăng Mặc thế nào, hành động bạo hành Vương Việt lúc đó của ông đã khiến hắn triệt để xem ông là người ngoài, tin tức thảm hại hôm nay cũng không thể khiến hắn động lòng thương xót.

Là Lăng Mặc gieo gió gặt bão, không thể trách Lăng Duệ và mẹ Lăng bạc tình bạc nghĩa. Kết cục hiện tại của ông sớm đã được ấn định từ hai mươi mấy năm trước, là do mẹ Lăng giúp ông cầm cự mấy năm, sau khi li hôn, bà cũng không nhất thiết phải giúp ông nữa. Vì vậy, ông không thể trách mẹ Lăng.

Vương Việt bị tiếng gọi của Lăng Duệ đánh thức, y mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn. Toàn thân y bây giờ phải nói là như bị xe tải đè qua, Vương Việt mệt mỏi lòm khòm bò dậy, tay chống lên eo xoa xoa mấy cái.

Đúng lúc, Từ quản gia lại đi về ghế sô pha. Do động tác khom lưng nên áo y bị trì xuống một đoạn. Từ quản gia từ trên cao nhìn xuống, ban đầu ông cũng không để ý, thế nhưng sau khi thấy rõ cảnh tượng bên trong, Từ quản gia triệt để lặng người.

Đây?

Từ ngực xuống bụng, khắp nơi đều là dấu hôn đỏ chói. Dù Từ quản gia không vợ không con, nhưng ông cũng thừa biết đây là vết tích của cái gì để lại. Trong đầu ông đột nhiên hiện lên động tác nắm lan can của Vương Việt, động tác xoa eo của Lăng Duệ và tiếng rên đầy đau đớn khi ngồi xuống của y.

Đầu óc Từ quản gia ngay lập tức cảm thấy không xong. Ông lờ đờ ngồi đối diện Lăng Duệ, môi mấp máy nửa ngày cũng không biết nên nói như thế nào.

Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn ông, mắt thấy Từ quản gia đang ngơ ngác không biết làm sao, hắn cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Lăng Duệ ôn nhu kéo tay Vương Việt, để y dựa vào lòng mình, sau đó bình tĩnh nói nhỏ một câu.

"Đúng như thúc nghĩ, không phải hiểu lầm."

Vương Việt 'hở' một tiếng nhìn hắn. Lăng Duệ lại vỗ nhẹ đầu y, ý nói không có gì. Nhưng Từ quản gia thì lại rất có gì, ông trợn mắt tỏ vẻ không thể tin được, đầu óc mù mờ bị Lăng Duệ xoay như chong chóng. Không phải ông ghê tởm hay không thể chấp nhận được, mà là chuyện này đến quá bất ngờ, ông không biết nên phản ứng ra sao.

Vương Việt trong mắt ông chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, ông từng nghĩ mình sẽ chăm sóc y cả đời, nhìn y khỏi bệnh rồi nhìn y lấy vợ sinh con. Đối với ông, Vương Việt cũng là con trai của mình. Dù ông không nói, nhưng hành động đã thể hiện rất rõ ràng. Lăng Duệ đương nhiên cũng nhận ra, cho nên hắn mới không giấu giếm ông về phương diện này.

Ai ngờ lại dọa Từ quản gia một phen hoảng sợ.

Đứa trẻ ngây thơ trong mắt ông giờ đã bị cậu chủ ăn sạch sẽ mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top