Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Lăng Duệ tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếm khi Lăng Duệ và đoàn bác sĩ y tá có được một ngày nghỉ trọn vẹn, bọn họ quyết định mở một bữa tiệc thịt nướng tại nhà hàng gần cổng bệnh viện. Vì hiếm khi được tụ họp vui vẻ với nhau nên không ít người đã gọi bia đến. Tuy chỉ là uống cho có vị nhưng vài người tửu lượng không được tốt, rất nhanh đã ngã sõng soài không biết đường về.

Nhân dịp mọi người tụ họp đông vui như thế, Lăng Duệ liền muốn mang Vương Việt đến. Một là để y tăng cường va chạm với xã hội, thoát khỏi tình cảnh sợ người lạ và không biết giao tiếp với mọi người xung quanh. Hai là hắn không nỡ bỏ Vương Việt ở nhà. Dạo gần đây, Vương Việt đã biến thành cục bột rất dính người, dán chặt vạt áo hắn, gỡ thế nào cũng gỡ không ra.

Vương Việt trở nên vô cùng phụ thuộc vào Lăng Duệ, ngay cả Từ quản gia cũng không biết cách kéo y ra khỏi hắn. Ông chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, bảo Lăng Duệ nên quan tâm Vương Việt nhiều hơn một chút. Có lẽ đối với y mà nói thì Lăng Duệ chính là trung tâm của thế giới này. Lăng Duệ vừa vui vừa buồn, không biết nên giải thích thế nào cho y hiểu.

Việc Vương Việt bám theo hắn đương nhiên là chuyện rất đáng mừng. Thế nhưng, nếu y cứ phụ thuộc vào hắn như vậy thì lỡ một mai hắn phải đi công tác hay trực tại bệnh viện, không thể về nhà thì Vương Việt phải làm sao đây? Từ quản gia tuy là người y tin tưởng, nhưng ông không biết cách dỗ dành hay ngủ cùng Vương Việt.

Lăng Duệ thở dài, quyết định đưa y đến buổi tiệc để có cơ hội tiếp xúc với nhiều người hơn. Từ khi bước chân vào nhà hàng, Vương Việt vẫn luôn bám chặt vạt áo của Lăng Duệ. Nơi đây rộn rã tiếng người, hơn nữa còn có ánh đèn lập lòe chói mắt, Vương Việt hoảng loạn hết nhìn trái lại nhìn phải, môi khẽ mím chặt, đè nén xúc cảm đang run rẩy trong lòng.

"Duệ..." Vương Việt sợ sệt nhỏ giọng gọi hắn, chỉ là tiếng của y quá nhỏ so với tiếng người đang đua nhau nô nức hô hào. Lăng Duệ không nghe thấy âm thanh cầu cứu từ Vương Việt. Hắn dắt y đi xuyên qua đoàn người hỗn loạn, Vương Việt co rúm bước theo chân hắn, hai mắt đỏ hoe.

Không được, Lăng Duệ đã dặn y là phải mạnh mẽ. Đây là cơ hội tốt để y có thể thoát khỏi tình trạng tự bế của bản thân, y không thể làm Lăng Duệ thất vọng. Hắn tin tưởng y nhiều như vậy, Vương Việt cũng nên cho hắn một chút hi vọng chứ.

Nghĩ đến đây, Vương Việt lập tức buông áo Lăng Duệ ra, y ngoan ngoãn ngồi im trên ghế lô cạnh bàn tiệc. Hoảng loạn đưa mắt nhìn dòng người đang đua nhau trò chuyện với Lăng Duệ. Trái tim Vương Việt run rẩy không ngừng, y nhịn không được nhích sát vào người hắn, bàn tay co rúm đặt trên đầu gối, bối rối nhéo mạnh đùi non để mình tỉnh táo.

"Đây là Tiểu Việt của bác sĩ Lăng sao?" Nữ y tá mỉm cười đầy ngọt ngào, rướn người nhìn tới. Vừa nghe có ai đó gọi mình là 'Tiểu Việt', y lập tức cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Tiểu Việt là tên mà Lăng Duệ và Từ quản gia hay gọi y, Vương Việt nghe mãi thành quen, nhưng khi vào miệng người khác thì lại khiến y không được tự nhiên như vậy. Vương Việt quay đầu nhìn Lăng Duệ với ánh mắt cầu cứu.

"Đúng rồi, đây là Tiểu Việt của tôi. Mọi người đừng làm em ấy sợ, Tiểu Việt rất dễ bị dọa."

"Em biết rồi." Nữ y tá đánh giá Vương Việt từ trên xuống dưới, cảm thán, "Nhưng nếu nhìn lại thì đúng là khác xa nha. Lúc anh ấy được đưa đến bệnh viện, tinh thần quả thật rất không tốt. Bác sĩ Lăng đúng là tài giỏi, nhanh như vậy đã chữa trị thành công cho Tiểu Việt."

"Sao có thể nói là chữa trị? Là Tiểu Việt kiên cường can đảm, có thể tự mình thoát khỏi vỏ bọc. Cô phải khen em ấy chứ."

"Tôi tên là Tưởng Đào, Tiểu Việt, chúng ta kết giao bằng hữu nhé." Tưởng Đảo giơ tay ý muốn bắt tay với Vương Việt. Y giật mình nhìn sang Lăng Duệ, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho anh mau nắm lấy tay Tưởng Đào. Vương Việt không thể làm gì khác ngoài hít sâu một hơi, y hung hăng nuốt ngụm nước bọt, rụt rè nắm lấy bàn tay của cô gái trước mặt.

"Tiểu Việt hiếm khi được ra ngoài, hôm nay tôi mang em đến tham dự bữa tiệc cũng là vì muốn em ấy có thể mở lòng với mọi người. Cũng mong mọi người sẽ tận tình chăm sóc em ấy." Lăng Duệ mỉm cười ôn nhu nhìn Vương Việt. Cái bắt tay khách sáo nhanh chóng kết thúc, Vương Việt bối rối rụt tay trở về, hai má ửng hồng. Tưởng Đào thấy y xa lánh mình như vậy, cũng không cảm thấy giận dỗi, cô kích động ôm lấy ngực trái, xuýt xoa hô lên.

"Aa Tiểu Việt hảo đáng yêu. Biết vậy trước đây, tôi mang anh về nhà cho rồi. Sẽ không nhường cho bác sĩ Lăng đâu."

Vừa nghe cô gái muốn mang mình về nhà, Vương Việt lập tức hoảng loạn nép sát vào người Lăng Duệ, kéo kéo cánh tay hắn. Trái tim Lăng Duệ thoáng chốc mềm nhũn, dở khóc dở cười xoa đầu Vương Việt.

"Cô đừng có chọc em ấy, Tiểu Việt thật sự rất dễ hoảng sợ. Cô xem, em ấy bị cô dọa rồi này."

"Xin lỗi xin lỗi."Tưởng Đào gãi đầu, xoay người tiếp tục trò chuyện với đám đồng nghiệp cùng giới. Vì không muốn để Vương Việt cảm thấy chơ vơ trong đoàn người xa lạ, nên Lăng Duệ tận lực từ chối mời bia và nhập tiệc với nhóm bác sĩ bên cạnh.

Hắn ân cần dỗ dành Vương Việt ăn hết đống thức ăn mà nhân viên mang lên. Vì biết y không thể dùng bia và nước có gas, nên Lăng Duệ đã đặc biệt gọi nước ép cam để Vương Việt uống cho nhuận giọng. Đám y tá nhìn thấy liền phì cười trêu chọc Lăng Duệ, hắn cũng không để ý, cùng Vương Việt ăn hết đống thức ăn trước mặt.

Vì ban nãy quá mức bồn chồn nên Vương Việt đã uống rất nhiều nước
Bây giờ tâm trạng được thả lỏng, y liền nhịn không được mà cảm thấy trướng bụng. Vương Việt bối rối không chịu ngồi yên, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của Lăng Duệ.

"Làm sao vậy?"

"Tôi...tôi..." Y không biết nên mở miệng thế nào, tay chân bối rối xoa mạnh lên nhau. Lăng Duệ nhạy bén nhận ra y đang muốn cái gì, hắn mỉm cười kéo y đứng dậy, khách sáo nói rằng mình muốn đi vệ sinh với đám bác sĩ đang vui vẻ mời rượu hắn.

Vương Việt lẳng lặng đi sát theo sau lưng Lăng Duệ, môi vô thức cong lên, y đột nhiên cảm thấy, Lăng Duệ thật sự rất tuyệt vời. Tuy y không nói, nhưng hắn cũng biết y muốn gì. Vương Việt âm thầm cảm thán trong lòng, hai mắt tỏa sáng ngưỡng mộ nhìn chằm chằm Lăng Duệ.

Thời điểm đi đến cửa phòng toilet, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Lăng Duệ chậm chạp nhìn lướt qua di động, sau đó cười nói.

"Em vào trước đi, anh phải nghe điện thoại."

"...ừm..." Tựa hồ vẫn chưa thể yên tâm, Vương Việt lại nói thêm một câu, "Đừng quên..."

"Được, sẽ không quên đâu."

Vương Việt một mình đi vào toilet, khung cảnh xa hoa hiện đại nơi đây làm y cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Vương Việt cẩn thận nhìn trước nhìn sau, tay nắm chặt vạt áo nhằm lấy lại bình tĩnh.

"Ưm...mạnh lên.... Ha.....anh à.... Nhanh lên đi."

Bên tai mơ hồ truyền đến một đạo âm thanh vô cùng dâm mỹ. Vương Việt vừa nghe thấy liền nhịn không được nhíu mày, nhất thời chưa thể nhận ra đây là tiếng gì.

"Ha.... Nhanh lên...ưm... Sướng quá... Ha...a..."

Âm thanh đó được phát ra từ dãy phòng cuối cùng, đáy lòng y rất nhanh liền xuất hiện một tia linh cảm cực kỳ xấu. Vương Việt tự ép mình không được để ý, không được nghe nữa. Y nhanh chóng đẩy nhẹ cửa phòng toilet cách đó rất xa, hai tay run rẩy kéo mở thắt lưng.

Tiếng rên dâm mỹ khiến Vương Việt nhớ về cái đêm y và Lăng Duệ cùng nhau điên cuồng, quấn quýt nhau như đôi chim liền tổ.

Vừa nghĩ đến cảnh xuân nồng nàn và cái đau dữ tợn nơi cúc huyệt của đêm tình hôm đó. Sắc mặt Vương Việt tái nhợt như tờ giấy, gấp gáp phóng xuất nỗi buồn rồi đẩy cửa muốn thoát khỏi đây.

"Ưm!!" Cửa vừa mở ra, y lập tức bị tên đàn ông xa lạ nào đó kiềm chế. Vương Việt không kịp phản ứng bị gã hung hăng đè mạnh lên vách tường, động tác nhanh gọn không cho y có cơ hội hét lên.

"Còn tưởng là mỹ nhân nào, hóa ra là người quen." Gã ta nhếch môi bỡn cợt đưa đôi mắt dâm loạn nhìn y, thân dưới trần trụi lộ rõ côn thịt dính đầy tinh dịch vẫn còn đang cương cứng. Vương Việt hoảng sợ mở to hai mắt, tay chân lập tức thoát lực, run rẩy dưới đôi mắt thèm khát của tên nam nhân nọ.

Đây là người mà y từng xem là quỷ dữ, thiếu gia La gia, La Húc Quân. Gã ta tính tình ương ngạnh, năm nay chỉ mới mười bảy tuổi nên may mắn thoát khỏi cảnh tù túng. Hiện đang làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng đắt đỏ này. Thế nhưng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tuy tuổi vẫn còn trẻ nhưng lại nhiễm hết thói hư tật xấu của La gia. Trước kia, gã hung hăng hành hạ Vương Việt như ngọn cây cọng cỏ. Giờ đây lại dâm dục vô độ, không biết đã quan hệ với biết bao nhiêu người, không ra thể thống gì.

"Ây da, La thiếu, sao đột nhiên lại dừng rồi. Người ta còn muốn nữa mà."

Bên cạnh gã xuất hiện một thiếu niên tóc vàng, thân dưới cũng không được sạch hơn là bao. Cậu ta liếc mắt nhìn Vương Việt, chậc lưỡi nói.

"Anh bắt đại thúc này làm gì? Chả có chút tư vị."

"Người này từng là con chó của La gia. Trước đây sao tôi lại không nhìn ra, anh cũng có chút sắc đó." La Húc Quân lơ đãng liếc nhìn thiếu niên tóc vàng, nói, "Cúc hoa của cậu lỏng rồi, chơi không sướng. Hay là cùng tôi chơi đại thúc này đi."

Thiếu niên tỏ vẻ do dự, chần chừ hỏi, "Được không? Anh ta lớn tuổi như vậy rồi, có được không đó."

"Sao lại không được? Thử đi rồi biết, nói không chừng sẽ sướng đến chết con mẹ." La Húc Quân phun ra mấy câu tục tĩu khiến Vương Việt cảm thấy vô cùng chói tai. Y vùng vẫy tránh thoát khỏi bàn tay gã, thế nhưng sức lực của La Húc Quân thật sự quá lớn. Hơn nữa, bóng ma dữ dội trước kia khiến Vương Việt nháy mắt lâm vào hoảng loạn, tay chân run rẩy không còn chút sức lực.

"Được rồi, để thử xem sao." Thiếu niên bước đến kéo quần Vương Việt xuống, tuy quần lót vẫn chưa bị động tới nhưng nhiêu đây đã đủ làm Vương Việt cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Y kinh sợ dồn hết sức lực đá mạnh vào ngực thiếu niên tóc vàng, khiến cậu ta chới với đập người vào thành bồn cầu.

"Con mẹ anh! Muốn chết!"

"Ah...ưm...."

La Húc Quân kéo mạnh tóc y, ép Vương Việt ngẩng cao đầu đối diện với gã. Chân tóc như bị gã kéo đến đứt lìa, Vương Việt nhịn không được run giọng nức nở, hai mắt đỏ hoe đong đầy nước mắt.

"Hôm nay biết đánh người rồi sao? Đúng là hư hỏng mà."

"Duệ..." Vương Việt yếu ớt thì thào gọi tên Lăng Duệ, La Húc Quân nhíu mày, không nghe rõ.

"Cái gì? Muốn tôi thao anh à?"

"Duệ..."

"Nói to hơn nữa xem ---ah!"

Vương Việt đột nhiên vùng dậy nâng chân thúc mạnh vào hạ bộ La Húc Quân. Gã đau đớn hét lên một tiếng đầy bi thảm, Vương Việt nhân cơ hội kéo quần chạy bỏ ra. Chỉ là chạy chưa được ba bước thì đã bị thiếu niên tóc vàng kéo chặt cổ chân, khiến Vương Việt mất thăng bằng đổ người về phía trước, đầu đập mạnh xuống sàn phát ra thứ âm thanh nặng nề trầm thấp. Trước mắt Vương Việt lập tức biến thành màu đen, mông lung không rõ.

"Mày... mày dám đá tao!"

La Húc Quân tức giận kéo mạnh tóc y, buộc Vương Việt ngẩng đầu đối diện với mình. Chỉ là, cái gì cũng chưa kịp làm thì lồng ngực lập tức đau rát như bị xé rách, La Húc Quân hung hăng đập người vào bức tường lạnh lẽo, mặt mày xanh mét nhìn về phía trước.

"Tiểu Việt, em không sao chứ? Tiểu Việt?"

Lăng Duệ gấp gáp đỡ y ngồi dậy, sắc mặt Vương Việt trắng bệch như tờ giấy. Trán còn sưng đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy tơ máu đang chảy ra ngoài. Hắn đau lòng vuốt nhẹ lưng y, chua xót hỏi.

"Tiểu Việt, có đau không? Mau nói cho anh biết."

"Duệ..."

"Anh đây, đừng sợ. Anh ở đây với em rồi, ngoan."

"Duệ...." Thần hồn vừa trở về, Vương Việt ngay lập tức bật khóc. Y dang tay ôm lấy cổ của người trước mặt, nước mắt giàn giụa lộp độp rơi xuống. Lăng Duệ đau đớn vuốt nhẹ tóc y, vừa vuốt vừa trừng mắt nhìn La Húc Quân.

Ban nãy, vì nghe tiếng người la hét đầy đau nên hắn mới vội vàng cúp điện thoại, xông cửa vào xem xét. Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng khiến cả người hắn chết đứng trong vài giây ngắn ngủi.

Vương Việt nằm dài trên mặt đất, tay chân run rẩy không biết còn tỉnh táo hay không. Bên dưới là một thiếu niên tóc vàng đang kéo mạnh cổ chân Vương Việt, bên trên là một thiếu niên thân dưới trần trụi với tính khí cương cứng đầy gai mắt. Gã đang hung hăng kéo mạnh tóc Vương Việt, gằn giọng cảnh cáo nói gì đó.

Mái tóc mà hắn ngày đêm xoa nhẹ, yêu thương nâng niu, nay lại bị người ta đối xử tàn bạo như vậy?

"Muốn chết?" Lăng Duệ cắn răng liếc nhìn La Húc Quân, ánh mắt đỏ lừ tựa như muốn phanh thây gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top