Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện 1 (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Nghi hầu như không nói cho ai biết nhũ danh của mình.

Lý do cha Khương đặt cho cậu nhũ danh này rất đơn giản, khi cậu còn mặc tã nằm trong bệnh viện, lũ trẻ xung quanh đều khóc toáng lên, y tá thấy cậu nằm cuộn tròn mút ngón tay, không khóc cũng không quấy thì buột miệng cười nói: "Đứa nhỏ này ngoan thật."

Thế là cha Khương đặt cho cậu nhũ danh "Bé ngoan".

Cũng may Lục Lê không hỏi tại sao cậu có nhũ danh này mà chỉ cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên nhếch môi hỏi: "Tên bé ngoan thật à?"

Khương Nghi mất tự nhiên "ừ" một tiếng.

Nam sinh tóc vàng hơi cúi đầu, con ngươi màu xanh nhạt nhìn cậu chằm chằm: "Lỡ cậu lại gạt tớ thì sao?"

Người trước mặt có vóc dáng rất cao, vai rộng eo hẹp, chỉ hơi cúi xuống nhưng vẫn đem lại cho người ta cảm giác áp đảo cực mạnh.

Khương Nghi nghiêng đầu, xoa mũi lẩm bẩm: "Cái này có gì để gạt chứ?"

Lục Lê: "Cậu còn gạt tớ mình tên Lôi Phong nữa cơ."

Khương Nghi ho khan một cái rồi cúi đầu nghiêm túc nói: "Nhưng nhũ danh của tớ đúng là bé ngoan mà."

Lục Lê: "Làm sao chứng minh được?"

Khương Nghi cũng chẳng biết chứng minh thế nào, nhũ danh không có giấy tờ hẳn hoi như tên chính thức, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có bà nội và cha Khương gọi nhũ danh của cậu thôi.

"Bé ngoan."

Giữa hè ngọn cây đung đưa, trước ghế dài ánh nắng rọi qua cành lá rậm rạp hắt xuống đất những đốm sáng lung linh, theo tiếng gió xào xạc, nam sinh tóc vàng hơi cúi người, đột nhiên gọi khẽ một tiếng "Bé ngoan".

Khương Nghi vô thức ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy phản chiếu những hình ảnh mờ nhạt, vừa xinh đẹp vừa mềm mại, hệt như quả cầu nước sáng lấp lánh.

Cậu ngửa đầu nhìn hắn, tóc đen lòa xòa trên lông mày, mái tóc như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Lục Lê không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn cậu.

Hồi lâu sau hắn mới nhếch môi cười khẽ: "Thì ra không gạt tớ. Tên là bé ngoan thật à."

Khương Nghi xoa tai, có vẻ hơi ngại ngùng: "Ừm."

Lục Lê đứng thẳng lên, duỗi hai ngón tay xách ba lô của Khương Nghi tới ghế dài ngoài cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa nói: "Bôi thuốc cho tớ đi."

Khương Nghi đành phải đeo ba lô đi theo nam sinh tóc vàng tới ghế dài.

Cậu chưa từng bôi thuốc cho ai, cúi đầu xé gói tăm bông rồi cẩn thận chấm i-ốt.

Lục Lê nhìn người trước mặt cúi đầu xé tăm bông, để lộ phần gáy trắng nõn bị tóc đen che khuất, mạch máu ẩn hiện dưới làn da trắng sứ, xúc cảm mịn màng như ngọc dương chi.

Yết hầu hắn nhấp nhô, không hề lên tiếng.

Khương Nghi bôi thuốc lên vết thương trên ngón tay hắn, động tác rất nhẹ, bôi xong còn vô thức thổi thổi như hồi bé cha Khương bôi thuốc cho cậu.

Lục Lê nãy giờ ngồi im bỗng nhiên nhíu mày, cảm thấy hơi nhột.

Khương Nghi thổi xong lại thấy buồn cười, đặt tăm bông lên khăn giấy rồi lắc đầu nghĩ thầm người ngày nào cũng đi đánh nhau thì cần gì thổi lúc bôi thuốc chứ?

Lục Lê cúi đầu nhìn ngón tay đã bôi thuốc xong, đột nhiên nói: "Trên mặt cũng có nữa."

Khương Nghi: "Hả?"

Cậu ngẩng đầu lên, trông thấy Lục Lê chỉ vào vết bầm nhỏ xíu trên má phải, hờ hững nói: "Ở đây cũng có."

Khương Nghi chồm tới nhìn kỹ: "Hình như không bị trầy. Không cần bôi thuốc đâu."

Lục Lê nói tỉnh bơ: "Phải bôi."

Khương Nghi: "......"

Cậu lại mở nắp chai i-ốt với vẻ mặt phức tạp, nghĩ thầm cậu bạn mắt xanh này còn rất quan tâm mặt mình.

Khương Nghi cầm tăm bông chấm i-ốt bôi lên chỗ nam sinh tóc vàng chỉ: "Xong rồi đấy."

Cậu bỏ tăm bông vào thùng rác, đang định thu dọn đồ đạc trên bàn thì phát hiện Lục Lê vẫn đang cúi đầu chờ mình.

Khương Nghi lặp lại lần nữa: "Bôi xong rồi."

Lục Lê vô thức nhíu mày rồi hậm hực lẩm bẩm: "Thổi đi."

Khương Nghi vẫn chưa định thần lại: "Thổi gì cơ?"

Lục Lê chỉ vào chỗ vừa bôi thuốc trên mặt.

Khương Nghi: "......"

Cậu kinh ngạc lặp lại: "Thổi á?"

Lục Lê "ừ" một tiếng, hai mắt nhìn cậu chằm chằm.

Khương Nghi đi tới trong ánh mắt lom lom của Lục Lê, sau đó giơ tay quạt quạt trước mặt hắn rồi nói qua loa: "Xong rồi đó. Thổi xong rồi."

Lục Lê: "......"

Hắn nhíu mày, nhìn mặt có vẻ không vui lắm, lại đòi cậu cho mình một hộp băng cá nhân hình mèo.

Khương Nghi mở ba lô lấy hộp băng cá nhân mới tinh đưa cho hắn: "Chẳng phải lúc nãy tớ cho cậu rồi sao? Cậu lấy thêm hộp nữa làm gì?"

Nam sinh tóc vàng cầm hộp băng cá nhân, lạnh mặt nói: "Đi đánh nhau."

Khương Nghi: "......"

Nam sinh tóc vàng: "Đánh xong lại tới tìm cậu."

Đánh mạnh một chút.

Chắc sẽ được thổi thôi.

Khương Nghi: "......"

Cậu yên lặng cầm hộp băng cá nhân kia bỏ vào ba lô, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Đừng đánh nhau nữa."

Lục Lê "ừm" một tiếng, ngồi trên ghế dài nghiêng đầu nhìn cậu: "Tớ đâu có đánh nhau."

Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Lục Lê nói tiếp: "Tớ đấm bốc mà."

Khương Nghi: "......"

Lục Lê có vẻ không vui lắm: "Nhưng dạo này đánh nhau chẳng có gì thú vị cả."

Mèo con vẫn không thích nói chuyện với hắn.

Khương Nghi yên lặng đeo ba lô, lại lấy hộp băng cá nhân kia ra nhét vào tay nam sinh bên cạnh.

Đấm bốc.

Đùa à.

Cậu làm sao chịu nổi cú đấm của người bên cạnh chứ.

Lục Lê trả lại băng cá nhân cho cậu, không chỉ hộp này mà cả hộp lúc nãy.

Hắn nói: "Lần sau bị thương sẽ hỏi xin cậu."

Hắn bổ sung thêm: "Lúc nãy cậu nói vậy mà."

Khương Nghi ôm hai hộp băng cá nhân đứng dậy, Lục Lê cũng đứng dậy theo, không nói gì mà đút tay vào túi đi sau lưng cậu.

Nhìn hết sức chăm chú.

Giữa hè ve kêu râm ran, Khương Nghi đeo ba lô bỗng nhiên quay đầu lại, do dự hỏi: "Cậu định về trường à?"

Cậu nhớ Lục Lê rất ít khi đến trường.

Có đi cũng chọn thứ Sáu, bởi vì thứ Sáu không có thầy giám thị kiểm tra nên bớt đi rất nhiều phiền toái.

Lục Lê dừng lại, hình như cũng cảm thấy mình hơi lạ, rõ ràng hắn ghét nhất sự sắp xếp của Lục gia dành cho mình.

Nhưng nghĩ một hồi hắn lại thấy chẳng có gì lạ.

Bà ngoại hắn cũng hay theo chú mèo xinh đẹp đi tới đi lui trong nhà.

Có gì lạ đâu.

Thế là Lục Lê gật đầu "ừ" một tiếng.

Hai người cùng nhau về trường.

Trưởng phòng giáo vụ và bảo vệ đứng trước cổng kiểm tra học sinh, mỗi tuần kiểm một lần.

Khương Nghi đeo ba lô mặc đồng phục, năm nào cũng giành học bổng, là gương mặt quen thuộc trên bục kéo cờ.

Trưởng phòng giáo vụ cười tít mắt chào hỏi Khương Nghi, khi thấy nam sinh tóc vàng sau lưng cậu thì lông mày vô thức nhíu lại, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát to: "Sao lại là em?"

"Chẳng phải mấy ngày trước tôi nói rồi à? Phải mặc đồng phục!"

"Còn nữa, có phải lần trước em hút thuốc trong toilet không hả? Mấy học sinh lớp 10/2 đều nói tàn thuốc trong toilet không phải của mình mà là của em."

Lục Lê chẳng có biểu cảm gì, vừa ngẩng đầu lên thì thấy mèo con đứng ở cổng trường chờ mình.

Mèo con của hắn có vẻ sững sờ, ánh mắt nhìn hắn lộ vẻ bối rối.

Giọng trưởng phòng giáo vụ oang oang khiến các học sinh đi qua đều quay đầu nhìn hắn, có người tò mò, có người xì xào, hầu như ai cũng nhìn hắn, thậm chí còn có người nhìn sang Khương Nghi đi chung với hắn.

Hình như khá nhiều người biết Khương Nghi nên hết nhìn hắn lại nhìn cậu, còn xì xào bàn tán gì đó.

Lục Lê bỗng thấy bực bội.

Hắn không rõ cảm xúc này là gì, nhưng trong tiềm thức hắn không muốn để những người kia nghĩ Khương Nghi cùng một giuộc với mình.

Trưởng phòng giáo vụ vẫn đang càm ràm không ngớt, nói hắn không có đồng phục thì không được vào trường.

Vẻ mặt Lục Lê lạnh tanh.

Hắn thấy Khương Nghi đứng cách đó không xa do dự một lát, sau đó quay lưng đi.

Lục Lê ngẩng đầu nhìn nam sinh tóc đen đi xa, hắn không nói gì mà chỉ đứng yên nhìn chằm chằm bóng lưng Khương Nghi.

Trưởng phòng giáo vụ mắng xối xả, thấy vẻ mặt lạnh lùng của nam sinh tóc vàng thì nghẹn họng, đang định nói tiếp thì nghe thấy một tiếng gọi lanh lảnh: "Thầy Lưu ——"

Trưởng phòng giáo vụ quay đầu lại, trông thấy học sinh luôn đứng nhất khối chống đầu gối thở hổn hển, trên tay cầm một bộ đồng phục nói với ông: "Thầy ơi. Sáng nay bạn ấy để quên đồng phục trong lớp, giờ em mới đem tới cho bạn ấy."

Trưởng phòng giáo vụ ngẩn người nhìn Khương Nghi nhét đồng phục vào tay nam sinh tóc vàng, sau đó kéo túi đeo vai của hắn nói: "Lần sau tụi em sẽ không thế nữa. Cho bạn ấy vào được không thầy?"

Trưởng phòng giáo vụ hơi đau đầu, cuối cùng đành miễn cưỡng nói: "Được rồi được rồi, vào đi."

Khương Nghi cười nói: "Cảm ơn thầy ạ."

Sau khi qua cổng, Khương Nghi quay đầu hỏi: "Bình thường cậu vào trường thế nào vậy?"

Lục Lê cúi đầu cầm đồng phục của Khương Nghi, hồi lâu sau mới nói: "Trèo tường."

Lâu lắm rồi không đi cổng chính.

Suýt nữa quên mất cổng trường còn có một đống kẻ đáng ghét.

Nhưng hình như cũng không lỗ.

Lục Lê cầm đồng phục của Khương Nghi nghĩ ngợi một hồi, sau đó giũ ra mặc vào người mình.

Khương Nghi: "???"

Cậu lanh tay lẹ mắt giữ chặt Lục Lê: "Cậu làm gì vậy?"

Lục Lê chỉ mới xỏ một tay, nghe vậy thì cúi đầu thành thật nói: "Muốn xem rốt cuộc cậu nhỏ cỡ nào."

Sức khỏe người bên cạnh có vẻ không tốt lắm nên thân hình gầy nhom, trước đây che dù chung, áo đồng phục của cậu bị gió thổi sát vào người để lộ vòng eo nhỏ xíu.

Khương Nghi: "......"

Bệnh à.

Cậu nghiêm mặt chìa tay ra: "Đưa đây cho tớ. Ba trăm tám mươi tệ đấy, tự mua đi." (~1,3 triệu)

Lục Lê "ồ" một tiếng, sau đó móc ví đưa cho Khương Nghi một xấp tiền: "Mua mười bộ."

Mèo con xinh đẹp phải tiêu rất nhiều tiền.

Hắn cũng có rất nhiều tiền.

Hai người họ vô cùng xứng đôi.

Qua một thời gian nữa hắn sẽ bỏ ra thật nhiều tiền mua chú mèo con xinh đẹp này về Anh.

Chắc bà ngoại hắn cũng sẽ thích lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top