Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

oneshot


..............
Đã bao giờ người nhớ tôi chưa?
Nhớ nụ cười, câu chuyện lúc xưa
Đã bao giờ người sợ mất tôi chưa?
Sợ lúc trời mưa mà ai khác đón đưa tôi về?
Tôi là một chàng trai bình thường, nơi lúc nhỏ tôi sống là một vùng núi cao ở Trùng Khánh Trung Quốc, hiện tại thì tôi đang ở Mỹ du học. Nhưng hôm nay bản thân lại quyết định xin nghỉ vài ngaỳ để về quê cùng chị họ của mình. Sau rất nhiều chuyến bay, tôi và chị đáp xuống thành phố Bắc Kinh, bầu không khí ở Trung Quốc lúc nào cũng là tuyệt nhất.  Đợi đến ngày mai là có thể bay về Trùng Khánh rồi!! tôi vui lắm, bởi vì sắp được gặp lại người bạn thuở nhỏ của mình.  Cùng chị đến khu mua sắm sầm uất, tôi chọn thật nhiều thứ, thật nhiều thứ mà Dạ Chúc sẽ thích! Cậu ấy là một người có đầu óc không được bình thường , nhưng kì lạ thay, rằng cậu luôn biết mọi thứ về tôi, biết tôi thích ăn gì, biết tôi thích ngắm sao, biết cả ước mơ của tôi, vậy mà một người như tôi lại chẳng biết gì về cậu cả! Lúc cậu cười ngây ngô trên cánh đồng đầy nắng và khen tôi là đại soái ca của vùng này thật đáng yêu làm sao. Tôi vốn dĩ là một người không hoàn mỹ, ấy thế cậu mới chính là một người hoàn mỹ nhất! Những bài hát mà tôi không biết, cậu cũng đều hát được, giọt nước mắt chưa hoàn mỹ của tôi, cậu mỉm cười lau khô, dũng khí của tôi chưa hoàn mỹ, cậu nói tôi đã dũng cảm hơn rồi, câụ không dám nói ra bất cứ điều gì, có lẽ là sợ sẽ tạo thêm gánh nặng cho tôi, khi mọi người muốn tôi có thể học thật giỏi mang vinh quang về cho làng, muốn tôi bay cao hơn nhưng chỉ duy có cậu sợ đôi cánh của tôi quá mỏng, vậy nên, cậu tiếp thêm lông vũ cho tôi, rồi lặng lẽ mở ra chốn nghỉ ngơi ở ven đường.Nhưng đằng sau sự thật là cậu đã cố gắng biết nhường nào, cậu quý tôi, tôi cũng quý cậu,  đó mới chính là thứ hoàn mỹ nhất ở thế gian này. Những khi cậu phát bệnh nặng hơn, thì cậu chỉ ôm tôi, sau đó, ánh mắt của cậu rất sâu, tựa như mặt hồ mùa thu tĩnh lặng vậy.  Đến một lúc nào đó, tôi bị tai nạn, khi tỉnh dậy chỉ nghe được tin Dạ Chúc mà tôi yêu thương nhất bị mù mất rồi. Liệu lúc gặp lại tôi, cậu có còn như vậy? cậu có còn thích tôi giống lúc trước nữa hay không? Cậu có nói là nhớ tôi không? Bỗng một tiếng ẦM vang lên, tôi quay phắt lại
Thanh niên nằm lăn lóc dưới gầm xe tải, dáng người nhỏ bé đẫm máu quen thuộc, không gian xung quanh tôi như đông cứng lại, bao nhiêu tiếng hô hoán, bao nhiêu cuộc gọi điện xe cứu thương đến cũng không ngăn được bước chân của tôi hướng về người nọ. Người này là Dạ Chúc 17 tuổi, người này bị tâm thần, người này là người bạn thuở nhỏ của tôi, người này là người mà tôi yêu thương nhất, người này….đang hấp hối trên tay tôi…
Trong bệnh viện, phòng cấp cứu sáng đèn hơn 2 ngày, cuối cùng chỉ nhận được kết quả công cốc
Gương mặt tươi sáng cậu bây giờ tái xanh lại, lòng tôi đau như cắt, tôi thấy môi cậu nhấp nháy
‘’Tớ đã tìm cậu Xuân Xuân, hì hì cậu…. biết không… ở đây đẹp thật đấy, có nhà cao cửa rộng… nhưng  Xuân Xuân à… tớ.. tớ bị kẻ xấu cướp hết tiền rồi…. Trong lúc đuổi theo kết quả lại được gặp cậu    Xuân Xuân đại ca, tớ rất sợ mẹ tớ rầy đó … haha”
Nước mắt nhạt nhoà lấm lem gương mặt thiếu niên kia, nói tiếp “ bạn gái của cậu thật đẹp, chắc chắn là vậy....” "..."  tôi ứ nghẹn cả họng, chỉ có thể khóc, tôi không thể giải thích được với cậu.Với cậu, tôi là một người rất dễ nhận dạng,tuy không thể nhìn thấy,nhưng chỉ cần tôi hắt hơi hay thở mạnh cậu vẫn có thể nhận ra người bạn vô tâm của mình, đáng ra lúc ấy... Tôi vẫn là không nên cười đùa với chị mình, vẫn là không nên kể cho chị về cậu, để rồi, đến khi cậu bỏ tôi mà đi lại ôm theo một nỗi đau vô hình
Tôi là một kẻ trộm, trộm mất trái tim đơn thuần của cậu, trộm mất tháng ngày cậu đến đây tìm tôi. Cậu không biết gì cả, cậu chân không chạy đến đây, ngay cả ngọn xanh ngọn đỏ cậu cũng chẳng biết nó là gì, cậu cũng không biết ở đây có rất nhiều người xấu. Tôi cũng trộm đi đôi mắt nâu của cậu, năm đó là cậu đã hiến đôi mắt của cậu cho tôi, đôi mắt lúc nào cũng ngập nắng, đôi mắt mà chỉ chứa mỗi tôi trong đó, tôi là một kẻ trộm tàn ác nhất, tôi đã trộm đi vị thần của thế gian này. Cậu nói ‘’ tớ… rất nhớ cậu Xuân Xuân’’ đây chẳng phải là điều mà tôi muốn nghe nhất  à? Nhưng sao nước  mắt lại đua nhau rơi trên áo tôi, ước gì tôi có thể khiến chúng dừng lại nhỉ, giá như tôi có thể nói ra điều mà cậu hiể u lầm, giá như tôi có thể về bên cậu sớm hơn nhỉ? Giá như tôi có thể biến những tòa cao óc ở đây trở thành những ngọn núi như ở quê của tôi, giá như tôi có thể khiến giao thông qua lại kia chỉ là những chiếc xe đẩy đất, giá như bọn cướp kia chỉ là bọn ăn mày, giá như tôi không xuất hiện cuộc đời này, thì câụ đâu đến nỗi phải lâm vào chỗ chết?
   tiếng tít tuyệt vọng vang lên, xé sự im lặng, xé cả ruột gan tôi, xé cả tâm thức cả tôi, tôi ghét nó
Cậu đi rồi, cậu đã rời xa tôi rồi, vậy nên, lời mà tôi chưa kịp nói với cậu cậu cũng chưa nghe, vậy nên, làm ơn tỉnh dậy đi, anh yêu em nhiều lắm, anh thật sự rất yêu rất yêu em, tôi thấy giọt nước mắt của cậu lăn dài trên má, tựa như hàng vạn vì tinh tú rơi xuống hóa thành vậy. Nó rất đẹp, đẹp như bầu trời đêm tối ngập sao. …đẹp như nỗi buồn khi chưa biết tình yêu của mình đã được đáp lại…
Cậu cũng rất vui, dẫu sao cũng được Lâm Xuân nhìn mình, dù sao…. Cũng thấy Lâm Xuân bình yên cùng người mà mình yêu, dẫu sao anh vui, dẫu người đó không phải là cậu…
Liệu sau này, lúc nào đó khi tôi ngồi dưới màn đêm tĩnh mịch, liệu lúc đó tôi có còn nhớ rằng mình đã từng yêu một thiếu niên hay không? Chắc lúc ấy tôi là một ông lão già nua nhỉ? Để rồi kí ức từng chút bị mai một đi, có thể tôi sẽ chẳng nhớ được vào năm tôi 17 tuổi tôi đã mất đi người mà mình xem là cả thế giới. Có thể tôi cũng không nhớ được lúc ấy tôi đã buồn cỡ nào đâu nhỉ? Sau 137 tỉ năm vũ trụ nổ tung, chắc tôi cũng chả nhớ được lúc ấy tôi và cậu đã gặp nhau, điều đó, thật buồn làm sao…
Một số người nói, tình yêu giống như một ngọn lửa nhỏ trong tiết trời băng giá. Một số khác lại bảo, tình yêu là thứ gì đó thật cứng, giống như sắt vậy. Hay phải chăng, tình yêu là một đại dương bao la hùng vĩ, như một cơn mưa rào vô vàn nỗi đau. Những lúc chúng ta cô đơn, thì tình yêu là thứ duy nhất giúp ta vượt qua khó khăn, là cảm xúc thăng trầm, hay chính là một hứa ca thần khiết, nhưng tình yêu của Lâm Xuân và Dạ Chúc giống như sau cơn mưa không có cầu vồng…
.............------.......
Nếu thấy hay nhớ vote nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top