Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 25: Tôi thua hai người ở độ tự luyến!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Uyển Đình rút tiêm ở tĩnh mạch trên tay ra, dùng băng kéo cá nhân dán lên rồi kéo tay áo xuống.

"Thật là cảm ơn cậu lắm Uyển Đình. Vốn cậu đang bị thương lại còn nhờ đến năng lực của cậu, thật sự phiền quá!" Hellen hơi e ngại, dù sao cũng là Y sư, người đứng đầu Trung tâm cấp cứu và hồi sức nhưng thiên phú so với Trầm Uyển Đình còn không bằng một góc.

"Không sao! Mộ Dung Y Mẫn đáng lẽ hôm qua tôi đã dùng năng lực để chữa trị. Chỉ là hôm qua lâm vào hôn mê, ngay cả người được đưa về nhà thế nào cũng không biết."

Lúc nãy Hellen đột nhiên chạy đến nói rằng tình huống Mộ Dung Y Mẫn chuyển xấu, đang cấp cứu cần Trầm Uyển Đình đến hỗ trợ một phen. Y vội vã chạy đến, quả thật nếu chậm một phút nữa ngay cả hơi thở cũng không còn. Y mở Phục sinh môn để bảo hộ cùng hồi sức, sau đó xuất toàn thân sức mạnh hồi thương cho Mộ Dung Y Mẫn đến nỗi một vết sẹo lưu lại trên người cũng không có.

Hellen vốn là nghe qua danh của Trầm Uyển Đình từ miệng Richard, nhưng vẫn bị dọa đến ngây người. Phải biết rằng ngoài Y sư, GH có khả năng trị thương rất ít, dù có vẫn không được xem trọng vì khả năng tấn công rất yếu. Nhưng Trầm Uyển Đình trước mắt là ở một đẳng cấp khác. Có thể đem miệng vết thương nháy mắt khép lại, thương tích trên người hồi phục như trạng thái ban đầu, không chút tổn hại, dù là Y sư cấp cao như Hellen cũng không làm được.

Nhìn trán Trầm Uyển Đình tầng tầng mồ hôi xuất ra, làm hết sức mình vì cứu người mà không ngại bản thân thương thế chưa lành. Hellen cảm thấy hổ thẹn trong lòng nhiều hơn là bái phục, giữ y lại truyền dịch hồi sức.

"Cậu đừng đứng dậy vội. Tôi qua kiểm tra xem tình trạng Mộ Dung Y Mẫn."

Trầm Uyển Đình gật đầu liền an tĩnh xem xét lại tập hồ sơ đánh giá lần sát hạch ban nãy Richard đưa. Tiếp theo phải đến Phòng nhân sự tầng 30 báo danh, rồi lại đến Trung tâm nghiên cứu và chế tạo vũ khí tầng 34 đo số đo và làm mới trang bị. Còn phải đến trình diện Phù thủy đỏ nữa chứ.

"Sao cô lại ở đây?"

Trầm Uyển Đình xoay người về phía cửa, là oan gia đến.

"Cứu người, truyền dịch." Y trả lời ngắn gọn, căn bản không muốn dây dưa với thể loại như thế này nhiều. Y đứng dậy xem xét thử thấy không có cảm giác chóng mặt liền muốn rời khỏi.

"Khoan đã!" Hoa Nghiên Hi chặn người lại. "Cô không biết bên ngoài đang đồn đãi những gì sao? Còn có gan đến đây?"

"Có liên quan đến tôi sao? Sự thật thế nào mấy người hẳn là biết rõ!" Trầm Uyển Đình sắc mặt âm u, trong mắt tinh quang mang theo một tia tàn khốc dọa Hoa Nghiên Hi toàn thân run rẩy, theo bản năng lui về sau vài bước. "Tôi không hiểu vì sao cô lại hạ độc thủ như vậy? Cô nên nhớ rõ, nếu hôm qua tôi không đến kịp... e là ba người bây giờ đã nằm trong quan tài rồi!"

Hoa Nghiên Hi trong lòng chấn động, nhớ lại một màn huyết sát hôm qua tâm càng lạnh đi. Nhưng nháy mắt đã thay đổi, là giận dữ, là oán hận cùng ghen ghét tràn ngập, khí thế tăng thêm vài phần quát lớn: "Tôi là truyền nhân duy nhất của Hoa gia. Từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện khắc khổ muôn phần, là Thuật chú sư ưu tú của trung tâm. Vì cái gì Trầm Uyển Đình cô chỉ là người ngoài trong một tháng liền có thể biến thành cao thủ Thuật chú sư, còn có thể thi triển Kết giới trận pháp cùng Sinh mệnh tương liên trận pháp cao cấp như thế?"

Trầm Uyển Đình vừa nghe liền minh bạch, Hoa Nghiên Hi đây là sinh lòng đố kỵ y nên muốn hủy diệt, để bản thân trở thành duy nhất. Y nghe thấy liền ghê tởm, đây là loại người gì vậy? Bản thân đã yếu kém không biết tự nỗ lực còn muốn đạp đổ người mạnh hơn để chính mình tỏa sáng. Y lắc đầu cười nhạo nói: "Uổng phí hôm qua còn đánh giá cao cô, chẳng qua là một Thuật chú sư ngu ngốc, đáng khinh không bằng cầm thú. Sinh mệnh tương liên là cấm thuật cứu người đã bị thất truyền căn bản Thuật chú sư không đủ sức triệu hồi, hơn nữa muốn thi triển phải là Tinh thần lực sư!"

Hoa Nghiên Hi trừng mắt nhìn Trầm Uyển Đình, y vừa nói cái gì? Tinh thần lực sư? Trên đại lục này còn có người tồn tại sau Phù thủy đỏ sao? Như vậy... thực lực của y rốt cục là ở bậc nào rồi?

Trầm Uyển Đình bước về phía trước vài bước, trong mắt toàn là chế nhạo cùng đe dọa: "Có lẽ tôi nên gửi lời đến gia tộc Hoa gia của cô, để họ dạy dỗ truyền nhân mà họ kỳ vọng lại." Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến gia tộc của mình, Hoa Nghiên Hi thân mình đã lạnh run, không đứng vững nổi, nỗi lo sợ tràn ngập tâm trí. Y đây là có ý gì?

"Hôm qua cái mà cô thấy không phải Kết giới trận pháp mà là Kết giới phòng vệ do tôi dùng Tinh thần lực mà tạo thành." Trầm Uyển Đình chậm rãi nói. "Tôi vốn chẳng phạm người nhưng phàm người đã phạm tôi, tôi tất trả gấp bội!

Trầm Uyển Đình vừa nói vừa ép sát Hoa Nghiên Hi vào bức tường phía sau, quanh thân tỏa ra một loại khí tức mãnh liệt, áp bức đến nỗi Hoa Nghiên Hi tưởng chừng như không thở được. Một đôi mắt như đến từ địa ngục cứ như thế nhìn chầm chầm cô thống khổ ôm lấy yết hầu, tư vị còn có chút thỏa mãn cùng thưởng thức.

Trầm Uyển Đình thu hồi năng lực, một màn này đội Muộn Du Bình đã lãnh giáo qua rồi, là dùng cảm xúc tác động lên ý niệm.Y xoay người rời khỏi. Rẽ qua khúc quanh là đến thang máy, vừa ấn nút chờ thang máy, một giọng nói oán hận liền truy tới: "Trầm Uyển Đình, cô đứng lại cho tôi!"

Y vốn dĩ không có di chuyển, xoay người hướng về âm thanh vừa phát ra.

"Trầm Uyển Đình cô rốt cục là năng lực gì có thể đặc cách thi lên cấp A chứ? Vân Dung tôi trong hai năm qua rèn luyện chính là đợi lần sát hạch này, tôi hai lần trước thi không qua thì cô lại có tư cách gì lại được mọi người tôn xưng như thần? Cô căn bản không xứng làm đối thủ của tôi!"

Trầm Uyển Đình nhìn Vân Dung đang chính là trạng thái phát cuồng, bị cơn giận dữ che mờ lí trí nên mới nói ra mấy lời ngu xuẩn như vậy. Bản thân năng lực không đủ không thể lên cấp lại chạy đến tìm y phát tiết. Từ khi nào y trở thành cái bao cát cho người người trút giận vậy? Tâm tình y tốt lắm mới bình ổn được lại một lần nữa dấy lên, lúc nãy Vân Dung trước mặt nhiều người không lưu cho y mặt mũi thì cũng đừng trách.

"Hai năm qua thi ba lần mà chẳng lên nổi cấp A?" Trầm Uyển Đình nhướng mày giễu cợt. "Đây không phải chứng minh cô nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cô rèn luyện nhiều hơn tôi mà chỉ chứng minh rằng: Cô quá yếu!"

"Cô!" Vân Dung tức đến nghẹn khí, những lời của y khó nghe đến cực điểm lại không thể khiến cô phản bác được.

"Cô không phải luôn hiếu kì năng lực tôi sao? Được! Tôi nói cho cô nghe: Tôi sử dụng Tinh thần lực!"

Ba chữ Tinh thần lực Trầm Uyển Đình chậm rãi nhả ra đã khiến Vân Dung bị kinh hách, hồn phách nhất thời như bị đánh tan. Đúng lúc này, từ sau ngã rẽ Hoa Nghiên Hi đi tới, nhìn thấy y liền khựng lại không dám bước tiếp, trong lòng lo sợ một màn vừa nãy sẽ tái diễn.

Trầm Uyển Đình đảo mắt qua lại giữa Hoa Nghiên Hi và Vân Dung, nở một nụ cười chế giễu: "Cuối cùng tôi cũng thua hai người ở một điểm. Tôi thua hai người ở độ tự luyến! Hai người quả thật đề cao bản thân quá rồi!"

"Ding"

Cửa thang máy đã mở ra, Trầm Uyển Đình nhanh chóng bước vào, thấy Hoa Nghiên Hi có ý định đi cùng liền nở nụ cười tinh nghịch, thánh thiện nói: "Vẫn nên chờ chuyến sau đi! Lỡ may tâm trạng ta không tốt lúc đi hai người nhưng lúc ra chỉ có một thì làm sao?"

Ý tứ rõ ràng là "cô có gan đi cùng, ta cũngkhông đảm bảo mạng của cô". Hoa Nghiên Hi bị chấn kinh không dám bước tiếp bước nào cả. Cửa thang máy khép lại trước sự sửng sốt và hoảngsợ của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top