Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 39: Hạ trại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã vào cuối thu, không khí se lạnh len lỏi khắp con đường, mơn trớn trên da thịt con người tạo nên một cảm giác thoải mái dễ chịu. Trong xe có lò sưởi nên hoàn toàn bao bọc mọi người bởi cảm giác ấm áp, cách biệt với thế giới phồn hoa lãnh tĩnh bên ngoài.

Xe chạy băng băng trên đường cao tốc, khoảng năm tiếng sau tốc độ cũng chậm dần, chậm dần. Sương mù phong kín bốn phía, như giam cầm con người ta trong bức bình phong trắng đục bàng bạc. Đèn pha công suất lớn như thế cũng không thể đâm thủng quá năm mét, tốc độ không vượt quá 40. Cứ như thế này sẽ không duy trì được lâu. Phan Tử chạy phía trước lấy tay ra hiệu, tấp vào cánh rừng bên cạnh, hạ trại nghỉ ngơi.

Bàn Tử cũng rất bực bội, cái thời tiết khắc nghiệt như thế này thật làm người ta chán nản. Ngoài phạm vi năm mét hoàn toàn biến thành một cái bóng đen mờ nhạt, không phân rõ địch hay ta. Ở nơi rừng không mông quạnh này càng thêm quỷ dị. Cả bọn cộng lại cũng tám người, cho dù trong lúc này xuất hiện một cái bóng đen đứng xa xa cũng chẳng biết là người hay ma.

Mọi người xuống xe cầm theo đèn pin tản ra, đi gần đó tìm kiếm chút củi khô. Tuy ở nơi sương giăng mù mịt như thế này hơi ẩm ướt, nhưng dù sao gần đây cũng không có mưa, cũng coi như còn chút may mắn. Lấy thanh âm của Bàn Tử định hướng, chỉ trong phạm vi nghe được mà tìm, không được đi xa. Sau đó bắt đầu đốt lửa lên. Áp suất không khí thay đổi, lớp sương mù xung quanh liền bị dòng nhiệt khí đánh tan đi, bây giờ ít nhất còn có thể nhìn rõ mặt nhau đôi chút.

Cả bọn liền kê vài hòn đá to hay khúc gỗ lại xung quanh đống lửa tạo thành ghế ngồi. Muộn Du Bình, Phan Tử, Bàn Tử làm xong thì chia nhau ra dựng lên ba cái lều lớn cách xe chỉ mười mét. Phải nói trang bị được cung cấp trong cốp xe đủ mười người ăn uống ngủ nghỉ cả tuần chứ chẳng kém. Trầm Uyển Đình đem một số dụng cụ nấu ăn bày ra, lấy một nồi lớn đun sẵn nước sôi. Nhóm của Bạch Hiểu Khiết toàn là thiên kim thế gia, đối với mấy chuyện này hoàn toàn mù tịt nên ngồi quây quần bên đống lửa sưởi ấm.

"Xít... sao có thể lạnh thế này? Đông chết tay chân mất!" Bạch Hiểu Khiết than thở một tiếng, dùng sức chà sát hai đôi tay trắng bệch, phả vài ngụm khí nóng sau đó áp lên mặt. Trang phục của bọn họ đã được Trung tâm đổi qua mùa thu, trung y cũng mặc nhiều hơn hai lớp, lại khoác thêm áo da dày phía ngoài, phía cổ áo, cổ tay đều được thêm lông thú nhưng bây giờ qua đây cảm thấy vẫn rất lạnh.

Trầm Uyển Đình đứng ngay cạnh đương nhiên là nghe được, lắc đầu bất đắc dĩ cười một tiếng. Cả đám ngồi đó than thở sẽ ấm lên được chắc? Sao không thử đứng dậy vận động làm ấm người may ra còn có tác dụng hơn ấy. Nghĩ rồi y cũng xoay người ra xe, khi vào trên tay nhiều hơn những tấm thảm lông chia đều cho bọn họ. Cả bọn đều nhận lấy nhưng không một ai tình nguyện nói lời cảm ơn. Chỉ có Mộ Dung Y Mẫn nhìn thấy hai mắt sáng rỡ, chỉ thiếu chút nữa bay đế ôm hôn y thôi.

Bàn Tử dựng lều xong đầu tiên, nhìn qua bên này chỉ có y chạy tới chạy lui như chân sai vặt liền bất bình, lớn tiếng nói: "Tiểu Thiên Chân! Cậu làm gì đấy? Bàn gia đây giúp cậu!"

"Ở đây có một số dụng cụ, đồ ăn lại không thiếu, vô cùng phong phú! Trách nhiệm lo cho bao tử liền giao cho cậu!" Trầm Uyển Đình vỗ vỗ vai Bàn Tử, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm.

"Ha ha để tôi giúp cậu chuyển đồ!" Phan Tử cũng vừa hoàn thành xong liền đi đến bên này. Nãy giờ quan sát thấy chỉ có duy nhất một mình Trầm Uyển đình chạy ra chạy vào chuyển đồ, trong lòng hơi khó chịu nhưng không tiện nói.

Y sánh vai đi với Phan Tử ra xe, hai người trao đổi xem làm cách nào để giữ ấm cơ thể tốt nhất, còn có những thứ trong xe cần thiết đem ra là gì. Chỉ mới đi ra vào hơn ba lần, mùi thơm nức mũi đã bay đến đánh nát sự tập trung của y cùng Phan Tử. Trầm Uyển Đình nhịn không được chạy đến ngó xem Bàn Tử nấu cái gì, chỉ thấy trong nồi vô số rau củ được cắt gọn gàng còn có cả chân giò xắt khúc.

"Cậu lấy dao đâu ra mà chặt được giò vậy?" Lúc nãy Trầm Uyển Đình vận chuyển thức ăn vào có nhớ cầm hai cái giò vào, nhưng rất là lớn nếu không có dao lớn chặt ra, chỉ bằng dao găm phục ma e là không đủ lực.

"Bên kia!" Bàn Tử vừa múc một giá lên húp nếm thử mùi vị, vừa chỉ về một hướng.

Trầm Uyển Đình đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy Muộn Du Bình ngồi ở một góc đang cầm một cái khăn trắng, cẩn thận lau Hắc Kim cổ đao. Trầm Uyển Đình khóe miệng co giật, không phải chứ? Trong đầu hiện lên hình ảnh Muộn Du Bình uy phong, tay cầm Hắc Kim cổ đao từ trên cao vung xuống, lực đạo nhanh mạnh, từng khúc cắt ra không xê dịch một ly! Nghĩ thôi mà cũng rùng mình!

Lại đi chuyển thêm năm lượt nữa, gặp Phan Tử đang kiểm kê đồ ngoài xe y bèn lên tiếng hỏi: "Có cần đem trang bị vào không? Lỡ như ban đêm xảy ra chuyện thì sao?"

Phan Tử ngẫm nghĩ một lúc, sau đó cũng gật đầu nói: "Cậu nói cũng đúng! Trước kia tôi cũng từng đi dã chiến vài lần, nếu không nhờ đặt súng bên gối e rằng đã chết không dưới ngàn lần. Chúng ta ở nơi xa lạ, bốn bề nguy hiểm! Vẫn là cẩn thận vẫn hơn!"

"Thiên Chân! Phan Tử! Ăn cơm thôi!"

"Đến liền!" Phan Tử đáp lời xong, đeo lỉnh khỉnh sáu cái ba lô trên người, chỉ chia cho Trầm Uyển Đình hai cái, sau đó dẫn đầu đi vào các lều phân trang bị ra. Nhìn qua rất có phong độ quý ông.

Y xong trước liền đi đến ấm nước sôi ban nãy đun, đổ một ít vào các bình thiết. Lúc nãy y đã ngửi qua, đây là rượu cồn nồng độ cao, nhưng hơn phân nửa đội này đều là nữ không thích hợp uống. Lại nói nếu trong thời tiết lạnh giá như thế này uống đồ lạnh, sẽ giảm nhiệt cơ thể, dễ bị cảm lạnh. Vừa hay bình thiết này đổ nước sôi vào sẽ âm ấm, không uống được cầm trên tay vẫn ấm áp.

"Woa... cậu phát hiện thứ này sao không đưa tôi sớm?" Bàn Tử húp một ngụm lớn cảm thán, uống vào khí nóng chạy dọc toàn thân, cảm thấy ấm lên rất nhiều.

Trầm Uyển Đình lắc đầu cười khì: "Uống để giữ nhiệt, không phải uống để biến thành sâu rượu. Ngày mai cậu còn cầm lái chở tôi, tôi đương nhiên muốn tính mạng mình vẫn an toàn chứ!"

"Mẹ nó! Tửu lượng Bàn gia ta đâu phải chỉ một bình này là gục!"

"Được rồi! Được rồi! Khó có dịp mọi người được thưởng thức trù nghệ của Bàn Tử, trước nếm thử chút đi!" Phan Tử thành công kéo dời lực chú ý của cả hai chuyển qua những bát canh hấp dẫn bốc khói nghi ngút.

Nói thật, nhóm Bạch Hiểu Khiết nhìn cả quá trình chế biến đều không dám ăn, định bụng sẽ lấy lương khô trong ba lô nuốt cho qua bữa. Nhưng dần dần mùi hương bốc lên, kích thích khứu giác, đập vỡ một tia sĩ diện cuối cùng của bọn họ. Dần dần tìm ra chút lý do để bào chữa cho bản thân, tỷ như phải hòa nhập cùng mọi người, tiết kiệm lương khô dùng cho trận chiến hay sinh hoạt chung vốn là vậy.

Bữa ăn này trải qua rất yên bình có thể nói là có chút hạnh phúc. Tuy thời tiết có chút khắc nghiệt nhưng giữa khí trời se lạnh như thế này, có một bữa ăn nóng hổi quay quần bên lửa trại ấm áp, quả là một thú vui tao nhã không gì sánh bằng. Kẻ khiến Trầm Uyển Đình phát cáu nhất không phải là đám tiểu thư Bạch Hiểu Khiết mà chính là Muộn Du Bình. Hắn ngồi đối diện y, thế mà chẳng thèm nhìn y lấy một cái, chỉ chăm chú ăn uống, xong lại nhìn chằm chằm đống lửa ngẩn người như cũ.

Suốt đoạn đường này kể từ khi bắt đầu, y và Muộn Du Bình hầu như không có mở miệng nói với nhau câu nào. Trầm Uyển Đình có chút tức giận cùng bức bối nên không muốn nói chuyện với hắn, mà hắn hình như căn bản cũng chả thèm để ý đến y. Điều này kỳ thực có chút khác thường, ngay cả Phan Tử hay Bàn Tử đều nhận ra được. Bởi vì trong đời sống hằng ngày, Muộn Du Bình tuy vẫn không dễ ở chung như vậy, nhưng cũng không đến nỗi có cảm giác xa lạ như lúc này. Nếu không phải luôn nhìn thấy hai ngón tay hắn dài hơn so với người bình thường, y sẽ cho rằng đây là một Muộn Du Bình giả mạo. Y cứ cảm thấy như hắn đang kiên dè điều gì đó. Cố gắng phong bế bản thân tách biệt với mọi người.

"Ể... sợi dây chuyền đó cậu đeo từ khi nào vậy? Nhìn qua rất giống cổ vật!" Trầm Uyển Đình ngồi hơi cúi người, sợi dây chuyền vì thế rũ xuống, đung đưa qua lại thu hút sự chú ý của Bàn Tử.

Lời này vừa ra mọi người liền đổ dồn ánh mắt lên người y, nháy mắt chuỗi dây kia liền biến thành tâm điểm, ngay cả Muộn Du Bình cũng liếc nhìn qua. Trầm Uyển Đình đối với sự việc trên người nhiều thêm một sợi dây bắt mắt như vậy đã sớm chuẩn bị lý do giải thích nên cũng không quá bị bất ngờ. Y nâng mặt sợi dây lên cao một chút mới bình thản nói:

"Đây là một sợi dây thanh đồng, chất liệu tuy cổ nhưng khá đặc biệt do sư phụ đưa. Bà ta nói sức mạnh tôi gần đây có chút tiến bộ, sợ rằng không kiểm soát được nên đưa vật này bắt tôi đeo. Là trang sức phong ấn!" Nếu đây là một vật quan trọng đối với Muộn Du Bình, thì không nên thần thần bí bí mà che giấu. Ngược lại để mọi người nhìn thấy, còn tường tận giảng giải rằng chẳng qua tuy có chút quí giá nhưng nếu rơi vào tay người khác chỉ là phế liệu vứt đi mà thôi sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Quả nhiên hiệu ứng mang lại rất vừa ý Trầm Uyển Đình. Bàn Tử và Phan Tử không nghi ngờ gật gù hai cái. Còn đám Bạch Hiểu Khiết trên mặt lại hiện lên thần sắc khiếp sợ. Trang sức phong ấn sức mạnh! Còn là trang sức cổ? Trầm Uyển Đình rốt cục là thể loại gì vậy? Chưa từng nghe GH cấp A phải mang trang sức phong ấn sức mạnh, mà còn là một người mới nữa! Chỉ có cấp S như Phù thủy đỏ, bà ta hay mang mặt nạ bạc, trên tay đeo đầy nhẫn, cổ tay, cổ và tai đều như vậy. Nói cách khác, số trang sức trên người tỉ lệ thuận với sức mạnh vốn có.

"Tối nay có cần chia ca gác không?" Vân Dung suốt chặng đường này mới lên tiếng nói một lời. Cơ bản là cô không có chỗ để chen vào, lại không biết nói cái gì. Dù sao đây cũng là lần đầu đi dã chiến, tất cả đối với cô đều rất mới mẻ.

"Không cần! Ăn xong mọi người chia ra rà soát bốn phía trong vòng 20m một lần, sau đó tôi sẽ lập kết giới. Mọi người cứ an tâm mà ngủ!"

"Tuyệt vời! Đúng là ở cùng với Thiên Chân có khác!" Bàn Tử kêu lên vui vẻ, bỏ vào miệng một miếng thịt, tiếp tục đánh chén một bát súp khác.

Sau khi ăn xong, dọn dẹp một chút. Trầm Uyển Đình cùng Phan Tử, Ban Tử, Muộn Du Bình từ bốn hướng rà soát xung quanh tiến về trung tâm đống lửa. Y gật đầu xác nhận, ý niệm vừa động kết giới bán cầu bao phủ một vòng lớn, ngay cả hai chiếc xe Toyota việt dã cũng nằm trong phạm vi kết giới.

Sau đó bốn người tản ra tiến vào lều nghỉ ngơi. Ba lều hình vuông được chia làm hai nữ một nam, phạm vi đường kính ít nhất cũng hai mét nên khá là rộng rãi. Trầm Uyển Đình được sắp với Mộ Dung Y Mẫn cùng Vân Dung, đương nhiên chuyện ngủ cùng với nữ y cũng không có ý kiến gì.

Bên trong Trầm Uyển Đình đã trải một tầng chăn bông, một tầng thảm lông thú dày nên có thể yên tâm sẽ không bị hơi đất xâm phạm. Phía trên còn treo đèn neon tỏa nhiệt nên vừa bước vào không khí rất là ấm áp.

Mộ Dung Y Mẫn thấy y bước vào liền cười nịnh nọt: "Trầm Uyển Đình, cậu chuẩn bị thật chu đáo. Đêm nay sẽ không bị lạnh mà tỉnh rồi!"

Y chỉ cười cười gật đầu, y chỉ lo màn sắp xếp thôi còn vật dụng là Trung tâm tài trợ. Đột nhiên lều phía ngoài cùng vang lên tiếng hét thật là chói tai: "Cái quái gì thế này? Trong này đã chật còn vứt trang bị làm gì?" Không phải Bạch Hiểu Khiết thì là ai?

Hai lều nữ, một lều nam cho nên vì an toàn cũng như xảy ra tình huống bất trắc có thể ứng biến kịp thời, vị trí ở giữa là của bọn Bàn Tử, Phan Tử và Muộn Du Bình. Vừa nghe được tiếng ồn Bàn Tử nhịn không được vạch lều lên mắng: "Cô muốn chết à? Lỡ nửa đêm có thứ gì tập kích thì sao? Còn nữa, lều cô chỉ có hai người đã vô cùng rộng rãi. Người ta ba người chen chúc đã thấy ai phàn nàn gì đâu? Làm ơn, đây là dã chiến! Không phải đi cắm trại tình nhân!"

Bạch Hiểu Khiết không ngờ Bàn Tử có thể một lời mắng thẳng thừng như vậy, không thương hoa tiếc ngọc thì thôi, còn không chừa cho cô chút mặt mũi. Cô đương nhiên biết Trầm Uyển Đình sắp xếp bố trí mọi thứ trong lều, chỉ muốn làm khó làm dễ y đôi chút nào ngờ bị cắn ngược lại. Thật là mất mặt mà!

"Nếu cô thấy không thoải mái có thể lên xe mà ngủ! Nhưng cách xa như vậy bọn tôi không đảm bảo an toàn cho cô! Hừ!" Phan Tử ngồi trong lều cũng lớn tiếng đáp lại. Hắn tuy mềm lòng với phụ nữ nhưng không có nghĩa để người ta dắt mũi mà không phản kháng.

Trầm Uyển Đình trong lều nghe được liền khúc khích cười, cắn răng nhịn muốn nội thương. Có trời mới biết ngay từ khi bắt đầu Phan Tử cùng Bàn Tử đã vô cùng chướng mắt nhóm Bạch Hiểu Khiết. Bọn hắn không hiểu cử một nhóm người như thế đi theo sẽ làm được khỉ gì. Chưa bàn về năng lực, liền nói chuyện phải phân tâm chiếu cố bọn họ theo cặp như thế đã vô cùng vướng chân, vướng tay rồi.

Qua một hồi, Bạch Hiểu Khiết xấu hổ không dám đáp trả, chuyện này cứ như thế trôi qua. Trầm Uyển Đình chui vào túi ngủ, tâm tư thả lỏng đi vào giấc mộng. Thế nhưng, ba ngày qua y toàn ngủ suốt, trên phi cơ hơn phân nửa thời gian cũng đều là ngủ cho nên bây giờ... mí mắt không tài nào dính nổi! Thế nhưng lều bên cạnh không ngừng truyền đến tiếng ngáy của Bàn Tử, ngay cả Mộ Dung Y Mẫn bên cạnh cũng hít thở rất đều đặn, rõ ràng là ngủ sâu rồi.

Trầm Uyển Đình nhận ra, những ngày vừa qua y ngủ nhiều nhất, hiện tại không tài nào ngủ nổi cũng là chuyện bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top