Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 50: Phan Tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía ngoài lan can đã treo sẵn một sợi dây thừng thòng xuống mặt đất, nghĩ chắc hẳn hắn cũng đột nhập vào bằng cách này. Phan Tử không nói nhiều liền tiên phong đu người xuống bên dưới trước. Y cũng lặng lẽ làm theo. Cả hai chạy về phía đông, nơi đây có lực lượng canh phòng mỏng nhất bởi giáp ranh phía ngoài chỉ là một cánh đồng cỏ lau dày đặc. Rậm rạp, um tùm cao xấp xỉ hai mét che khuất đầu người, nếu không cẩn thận còn có thể bị lạc đường ở trong không gian như mê trận này. Những ngày này y phát hiện ra một điểm kỳ lạ, thực ra nơi mà y xuyên về không cách xa toà lâu đài này là bao, đây chắc không đơn thuần là sự trùng hợp đâu nhỉ?

Một đường này chạy đến bờ tường rất thuận lợi an toàn vượt qua, tuy có gặp phải vài tên lính gác đi tuần đêm nhưng đều bị y dùng Kết giới không gian che mắt. Loại kết giới này chính là giăng lên để ẩn núp cùng che giấu, người ở trong kết giới này sẽ không bị người khác thấy được. Nói cách khác, mọi hình ảnh đều diễn ra như bình thường, chỉ là bản thân người bên trong kết giới trở nên vô hình mà thôi.

Nhưng điểm yếu của kết giới này chính là sức phòng thủ rất yếu, không cần dùng đến Rìu phá ấn, chỉ cần dùng vũ khí ra sức một chút đều có thể dễ dàng phá vỡ. Mặc khác, nếu người thường đụng phải nó thì lập tức sẽ phát hiện ra điều bất thường. Cho nên người thi triển phải linh động, thu hẹp không gian vừa đủ bao quanh bản thân mình, lại phải tập trung điều khiển di chuyển theo cơ thể, không nên bị động ở một chỗ.

Áp sát hàng rào sắt lạnh lẽo, Phan Tử nhanh chóng leo lên rồi nhảy ra phía ngoài, thân thủ lưu loát thật làm người ta ngưỡng mộ. Trầm Uyển Đình ném ba lô qua hàng rào, rồi cũng nhảy bật lên bám vào thanh sắt. Vóc người y không thể so với thân thể cũ nên cũng không thể nào một bước nhẹ nhàng phóng ra như anh ta. Sau khi tiếp đất an toàn, y mới khẽ giọng hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Phan Tử cũng không giải thích gì nhiều, chỉ bảo đi theo anh. Cả hai nhanh chóng hoà mình vào đám lau sậy, chẳng mấy chốc như bốc hơi khỏi thế giới này. Sự tồn tại mỏng manh bị vùi dập vào hư vô. Trầm Uyển Đình biết thời khắc này chỉ nên tin tưởng vào Phan Tử, nhất là đặt niềm tin vào kinh nghiệm dã chiến của anh ta. Bây giờ có vứt anh vào tận rừng sâu hoang vu mà trên người không có chút trang bị hay lương thực nào, tin chắc vẫn có thể sống sót. Hơn nữa, hiện tại y không có chủ kiến gì, cũng không biết đi đâu tìm Muộn Du Bình nên đành thuận theo anh.

Phan Tử dẫn y đi rất lâu rất lâu. Anh ta đi trước dùng đao không ngừng dọn mớ cỏ lau um tùm, y đi phía sau chỉ đạp lên lối mòn mà hắn đã tạo tiến lên không chút trở ngại. Nhưng sự mệt mỏi này là do cơ thể y hiện tại không ở thể lực hoàn hảo nhất. Trâu bò còn thấy mệt huống y đang mang nội thương trong người, cứ thế này sẽ không chống cự được mất. Thế nên y đề nghị Phan Tử dừng lại đôi chút nghỉ ngơi lấy sức, nhưng anh cứ lắc đầu phản đối: "Đi khoảng mười phút nữa sẽ ra khỏi rừng lau này, lúc đó chúng ta mới dám thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi đôi chút. Hiện tại nếu không nhanh chân một khi truy binh đuổi tới, chúng ta cho dù muốn chạy cũng không còn sức chạy nữa."

Trầm Uyển Đình thấy anh ta cương quyết như vậy cũng không nói gì thêm. Mặc khác, sau khi ngẫm lại thấy lời nói kia cũng đúng, anh ta có kinh nghiệm về mặt này cho nên khả năng phán đoán cùng phân tích nhạy hơn người bình thường. Những rủi ro hay tình huống bất ngờ có thể xảy ra đều nằm trong lòng bàn tay anh, có thể không chế cục diện an toàn mới là biện pháp sinh tồn hữu hiệu nhất. Y đành ngậm ngùi vác ba lô cố gắng bắt kịp cước bộ, duy trì thêm mười phút nữa mọi thứ sẽ ổn.

Thoang thoảng trong gió một mùi hương thuần khiết và thanh sạch. Càng đi âm thanh róc rách của tiếng nước chảy như tiếng đàn dìu dặt mơ hồ ngày càng gần. Kích thích dây thần kinh mệt mỏi của y, càng khiến y có động lực bước nhanh về phía trước. Dạt ra đám cây cối rậm rạp cuối cùng. Y cũng đã có thể nhìn thấy dòng sông uốn lượn khuất mình sau những dãy núi đá lớn. Một khung cảnh hùng vĩ đầy choáng ngợp, lại chân thực đến mức trần trụi khiến tâm y càng thêm rối loạn. Đây không phải khung cảnh trong giấc mơ khi nãy hay sao?

Phan Tử ngồi đối diện tự mình nghỉ ngơi, ăn uống hồi sức. Y cũng không thể chạy đến mà đem chuyện vớ vẩn, không xác định này làm phiền anh ta. Nhưng cái cảm giác kỳ lạ này cứ sống chết đeo bám y không buông. Nếu nói đây là sự trùng hợp thì y nhất quyết không tin. Trong mơ so với đời thực nếu chỉ là trùng hợp thì mô phỏng giống nhau chỉ bảy tám phần là cùng, nhưng đây là chân chính y như nhau. Vị trí phía sau bãi lau là một con sông. Từng khúc cua uốn lượn, từng dãy núi liền kề san sát cứ như tái hiện lại một phần ký ức mơ hồ không chân thật.

Nghỉ ngơi đủ, Phan Tử tiếp tục dẫn đường đi sâu vào vách núi. Gió đêm lạnh thấu thổi bay vạt áo đen huyền, gió như đao cắt quét qua làn da trắng nõn của y. Sắc mặt hồng hào của thiếu nữ mới lớn giờ phút này đây chỉ còn một mảng tái nhợt. Còn sâu trong đôi mắt là nỗi hoang mang, run rẩy vô bờ bến.

Càng tiến sâu vào bên trong chỉ phơi bày một sự thật phũ phàng rằng mọi thứ nơi đây dường như đã bị thâu tóm trong giấc mộng của y. Mọi thứ giống nhau đến mức đáng sợ. Càng làm cho y kinh hãi hơn khi nhìn thấy những ngôi nhà sụp xuệ, thấp thấp đan chéo vào nhau... trông như một bàn cờ hỗn loạn! Ảm đạm một màu sắc tang thương cùng chết chóc. Giữa cõi mông lung không phân biệt được thật giả đan xen như thế này, rốt cục đâu mới là mộng?

"Đây là đâu? Tại sao chúng ta phải đến nơi hoang tàn như thế này?" Trầm Uyển Đình hỏi trong vô thức.

Một khoảng trống vắng lặng trôi qua, không có ai đáp lời. Y khó hiểu xoay người nhìn về hướng Phan Tử. Chỉ thấy trên gương mặt kia kéo lên một nụ cười méo mó đầy quỷ dị. Nét hung tàn khát máu lộ rõ trong ánh mắt. Cứ như một nhân cách khác trỗi dậy đang đứng trước mặt y vậy. Y kinh hãi nhớ đến những lời Bạch Hiểu Khiết đã nói trước đây.

"Người đẩy cô ta vào là... Phan Tử!"

Chưa kịp định thần sau mớ suy nghĩ rối rắm, đã nghe thấy âm thanh xé gió lao đến bên tai, y chật vật nhảy qua một bên tránh né, trong lòng nghĩ cách trì hoãn: "Phan Tử! Anh đang làm gì vậy? Sao lại đột ngột tấn công tôi?"

Phan Tử sau khi vồ hụt không những không tức giận mà trên mặt còn hiện vẻ hứng thú bệnh hoạn hiếm có. Đao ở trong tay cứ khua tới khua lui như một thú tiêu khiển hưởng thụ sự sợ hãi của con mồi khi lọt vào bãi săn. Anh ta từ tốn chỉnh lại khớp vai, nở một nụ cười biến thái nói: "Cơ thể này thật không tồi! Linh hoạt đồng nhất, thân thủ lại rất được. Nếu như không lầm thì cô và hắn ta là đồng đội? Nhìn thấy đồng đội bị giết trong tay mình là cảm giác gì nhỉ?"

Anh không phải Phan Tử! Đây là nhận định đầu tiên của y sau khi nghe những lời đó. Bề ngoài đến vóc dáng đều không sai, không có ai có thể giả mạo thần thái cùng thói quen đến giọng nói giống như vậy qua mặt y được. Vậy thì chỉ có thể là bị điều khiển. Nhưng là bị ai điều khiển, vật thao túng là gì chứ? Y phải làm gì để có thể giúp anh tỉnh lại bây giờ? Nếu không người chết trong vài phút nữa nhất định là y. Thân thủ của y vốn không thể so với Phan Tử. Huống chi vết thương của y hiện tại không thích hợp vận động mạnh. Nếu chỉ dùng sức mạnh thì cũng không cầm cự được bao lâu!

Phan Tử vuốt ve thân đao bên kia đầy quái dị như một kẻ tâm thần phân liệt chìm trong thế giới riêng đầy màu sắc của mình. Thế nhưng chưa đầy một giây sau liền áp sát, định một lần nữa ra tay tấn công bất ngờ. Nào ngờ, Trầm Uyển Đình vẫn đứng đó. Đôi đồng tử màu hổ phách ẩn dưới hàng mi dày rũ xuống khẽ chuyển động. Chỉ một cái trừng mắt đã khiến anh toàn thân bất động. Một ly cũng không thể xê dịch.

Sức mạnh định thân của y không giống như Bùa định thân mà Trung tâm trợ cấp. Tuỳ theo năng lực của mỗi người mà y phải xuất ra lượng linh lực lớn hơn để có thể hoàn toàn áp chế bọn họ. Tuy Phan Tử không thuộc phái tư chất như y hay Hoa Nghiên Hi, nhưng thân thủ cùng thể lực của anh không phải người thường. Dù sao với thể trạng cùng sức mạnh của y hiện giờ, cố gắng cũng có thể cầm cự được lâu một chút.

Trầm Uyển Đình từng bước tiến đến trước mặt anh. Cẩn thận quan sát kỹ càng nhưng cũng không nhìn ra vết tích gì lưu lại bất thường. Y nhíu mày đầy khó hiểu: "Rốt cục là anh đã bị cái gì?"

Nếu là bị cổ vật không chế thì ít nhất trên người cũng phải có vết thương nho nhỏ để đưa cổ vật vào khống chế tâm trí. Từ trong khoảng thời gian xuyên qua đến giờ chỉ mới gần hai tuần. Không thể phục hồi vết thương nhanh đến độ không lưu lại chút vết tích nào được. Còn nếu như là bị người dùng chú thuật điều khiển thì trên người phải lưu lại ấn ký đặc biệt nào đó. Thế nhưng toàn thân trên dưới của anh chả để y phát hiện ra điểm kỳ quái nào.

Phan Tử vẫn âm trầm cúi thấp đầu không chịu mở miệng. Hồi lâu sau một âm thanh chậm rãi truyền đến: "Linh hồn cô thật thú vị! Nó đáng giá hơn bất kỳ thân thể tầm thường nào."

Phan Tử vừa dứt lời đã mạnh mẽ ngẩng đầu. Thế nhưng ngay khi hắn ngước lên, khoé miệng hắn lộ ra nụ cười quái dị. Ánh mắt hắn bỗng chốc trở nên đói khát cùng cực. Hệt như một con dơi hút máu tìm được nguồn máu thuần khiết đầy sức sống vậy.

Thế rồi trong giây phút ngắn ngủi đầy kinh hoàng ấy. Một vật thể màu đen nho nhỏ đầy xúc tu từ miệng hắn nhào ra, thẳng hướng lao đến trên người y. Khoảng cách quá gần cũng như thời gian suýt sao tích tắc khiến y không kịp phòng vệ. Chưa kịp định thần đã thấy ở cổ đau rát không thôi. Dường như vật gì sắc nhọn vừa rạch qua. Thậm chí y còn cảm nhận được chuyển động nho nhỏ đầy ghê tởm quanh miệng vết thương luồn lách vào bên trong cơ thể.

Trầm Uyển Đình hối hả chạm vào định vứt cái thứ ghê tởm ấy ra khỏi người nhưng khi chạm vào chỉ là một mớ chất dính nhầy nhụa buồn nôn. Màu đen của dịch hoà cùng màu đỏ rực rỡ của máu tạo nên một ảo ảnh quay cuồng đẹp mê người. Y còn không phân định được chuyện gì đang xảy ra với y nữa. Đầu óc nháy mắt trở nên hỗn loạn. Huyết dịch cuộn trào trong huyết quản như một cơn sóng thần đầy phẫn nộ muốn đánh vỡ tung các mạch máu.Từng trận khó chịu trong cơ thể dìm chết con người vào hố đen mê loạn.

Y không giữ vững được nữa nặng nề ngã xuống đất.Phan Tử vẫn như một cái xác không hồn đứng trời trồng ở đấy. Trước khi mất điýthức, dường như y thấy một bóng dáng thấp bé đằng sau bóng lưng kia. Rồi chỉtrong tích tắc Phan Tử ngã khuỵu xuống, thân ảnh quen thuộc kia rơi vào trongtầm mắt y. Sao người đó lại có thể xuất hiện ở đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top