Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 53: Hé mở.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lời Muộn Du Bình thuật lại, Trầm Uyển Đình ngây người hồi lâu bần thần. Không thể tin vào chính cái sự thật mà bản thân nghe được. Một chân tướng quá khủng khiếp khiến y nhất thời không thể chấp nhận được.

Có đôi khi, sự việc mà chính mắt mình nhìn thấy cũng không hẳn hoàn toàn là thật. Chỉ là một thước phim diễn xuất tài ba lừa gạt người mà thôi...

Lỗ không thời gian đã làm quỹ thời gian đảo lộn. Dường như một ngày ở thời đại này chỉ bằng một giờ ở tương lai. Muộn Du Bình từ khi mất tích cho đến lúc y bước vào không gian ma thuật đó chỉ mất ba tiếng hơn. Cũng đồng nghĩa với việc hắn đến trước y ba ngày.

Ngay khoảng khắc hắn đưa tay vào làn nước trong suốt ấy, gần như cùng lúc chạm vào cái kén chôn vùi ký ức đã lâu. Có một tia kích động trào dâng trong lòng hắn. Thế rồi không ngần ngại suy nghĩ gì cả, bước xuyên qua tấm mành như thuỷ tinh ấy.

Tỉnh dậy thấy bản thân ở trong một căn phòng xa lạ, hắn cũng không có gì bất ngờ mấy. Kinh ngạc. Từ bao lâu rồi cảm xúc của hắn đã miễn dịch với hai từ này? Thế nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng hắn. Dường như... hắn từng đến nơi này.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào in hằn lên thềm gạch bóng đen lạnh lẽo của ô cửa sổ. Hắn đứng dậy đi đến trước bàn làm việc. Cầm khung hoạ ảnh đã đóng một lớp bụi mỏng lên, kí ức mỏng manh rời rạc của hắn có vẻ như đang dần xuất hiện. Trong ảnh, một cậu thiếu niên thấp gầy với nụ cười rực rỡ. Hắn không có ấn tượng gì mấy. Nhưng chỉ trong chốc lát cân nhắc, hắn quyết định mượn thân phận người này.

Thế là Muộn Du Bình đi đến chiếc tủ áo trong góc khuất lôi ra một bộ đồ quan sát kích cỡ. Cũng may, hắn thu người hết mức chắc sẽ dùng được. Ngồi xuống một góc, hắn moi một vài thứ từ trong ba lô ra gấp rút chế tạo mặt nạ da người dựa theo hình dáng thiêu niên kia. Bốn tiếng trôi qua. Cuối cùng hắn cũng đã chỉnh chu biến thành một con người khác.

Hắn đã mạo hiểm đương nhiên sẽ không sợ rủi ro. Vả lại, lưu lượng bụi bám vào tuy mỏng nhưng cũng chứng tỏ người trong ảnh biến mất một thời gian rồi. Lớp bụi phủ lên các đồ vật không có gì khác biệt. Không có dấu chân đồng nghĩa không có ai tiến vào phòng. Không có người quét dọn cũng chẳng ai đến thăm, nghĩa là người này bình thường không giao thiệp với ai nhiều. Là dạng người phổ thông dễ lẫn vào trong đám đông mà không bị phát hiện nhất.

Bước ra ngoài, ai cũng ngạc nhiên về sự xuất hiện của hắn. Muộn Du Bình vẫn không rối loạn, điềm tĩnh giữ nguyên thần thái bình thường trò chuyện cũng mọi người. Qua lời người khác kể, chủ nhân gương mặt này tên là Niall. Hầu cận của ngài bá tước Dracula, chủ nhân toà lâu đài này. Một tháng trước cùng ngài bá tước rời nhà lên kinh đô thăm hỏi đức vua sau đó mất tích. Hắn vô cùng lưu loát bịa ra một câu chuyện về việc thất lạc nhau giữa đường, khó khăn lắm mới quay về được nhưng lại không biết tung tích ngài bá tước ở đâu.

Mọi chuyện tưởng chừng như êm xuôi, đến tối đêm đó...

Muộn Du Bình chắc chắn bản thân đã từng đến toà lâu đài này rồi nhưng hắn lại không thể nhớ được. Mang theo sự nghi hoặc, hắn bắt đầu dò xét mọi ngóc ngách trong toà lâu đài này. Thế nhưng ngay lúc này đây có một người nào đó mang một tin dữ gào lên: "Ngài bá tước Dracula đã về rồi!"

Những tưởng đâu mọi chuyện sẽ bị vạch trần nào ngờ nó hoàn toàn diễn biến theo chiều hướng ngược lại. Dracula quay về với bộ dáng khá chật vật, tóc tai tán loạn. Y phục trên người lấm lem bùn đất và vết máu. Đôi mắt đỏ hạch dại cả ra. Mọi người đưa ngài bá tước đi tắm rửa săn sóc, chuyện của hắn vì thế lắng xuống không đáng chú tâm nữa. Muộn Du Bình nghĩ, bây giờ trong lâu đài rất loạn, nếu hắn tuỳ tiện đi ra ngoài rất dễ bị nghi ngờ cho nên hắn quay về phòng ngủ.

Thế nhưng, một đêm này đã biến đổi tất cả.

Sáng hôm sau tỉnh lại, hắn như bình thường đi đến phòng bếp lấy thức ăn nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái. Mọi người di chuyển trật tự, thẳng tắp. Không nói chuyện cũng không cười đùa như mọi khi. Đôi mắt họ sâu thăm thẳm, âm u một màu đen như nhìn không thấy đáy. Phương diện chuyên môn, hắn không phát hiện điều gì bất thường. Hắn có hỏi qua vài người, nhưng không một ai đáp lời. Hắn biết có điều bất ổn nhưng ngoài mặt vẫn diễn đủ cảm xúc cho vai diễn của mình.

Đi khoảng một lát đến lối rẽ hành lang, có một người lạ mặt đi đến nói với hắn bằng giọng vô cảm: "Ngài bá tước cho gọi cậu."

Hắn ngoài mặt bày ra vẻ khó hiểu nhưng vẫn đi theo. Kỳ thực trong lòng đã cảm thấy bất ổn, tuỳ thời cũng có thể chạy khỏi nơi này.

Người nữ hầu kia dẫn hắn đến thư phòng của Dracula. Người đàn ông bệ nghệ chễm chệ ngồi ở bàn đọc sách, chỉ liếc nhìn hắn như một kẻ tôi mọi thấp hèn rồi vứt một chiếc lọ về hướng hắn. Muộn Du Bình nhặt lên xem xét thì nghe được giọng nói âm trầm: "Đem về và uống đi."

Hắn cung kính cúi người, nghiêm giọng đáp: "Vâng! Thần cáo lui."

Muộn Du Bình đi ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại. Hắn đến nhà bếp lấy phần ăn sáng như không có chuyện gì rồi đem thức ăn về phòng. Trên đường đi đã làm vẻ tự nhiên để quan sát sự chuyển biến bất thường này. Về đến phòng, hắn chẳng màng gì đến bữa thức ăn, quẳng sang một bên lập tức mở nắp chiếc lọ ra ngửi. Quả nhiên chỉ ít giây sau mặt hắn đã biến sắc.

Trầm Uyển Đình lúc này đã căng thẳng đến tột độ, không đợi hắn nói tiếp đã lập tức ngắt lời hắn: "Bên trong là gì? Là Trùng địa ngục sao?"

Muộn Du Bình thản nhiên nhìn y, bình tĩnh đáp: "Không sai. Nhưng thứ trùng này khác với bọn người kia, năng lực suy nghĩ cao hơn một bậc. Tuy tôi không uống nhưng cũng có thể lừa gạt trước mặt gã."

"Vậy gã ta sao không ép anh uống trước mặt gã. Như vậy chẳng phải an toàn hơn sao?" Y thắc mắc hỏi. Dracula đã là ngườiđa nghi thì không thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy được.

"Gã quá tự tin. Vì đây là loại trùng có ý thức, suy nghĩ. Cho nên một khi tôi chống cự thì nó sẽ tự cưỡng chế chui vào cơ thể."

Trầm Uyển Đình gật đầu đồng cảm. Thông minh sẽ bị thông minh hại quả không sai. Y đã lĩnh giáo qua màn huyết tinh tuyệt diệu của Muộn Du Bình, con trùng đó né còn không kịp, có điên mới dám chui vào cơ thể hắn.

Hắn không ngần ngại lôi từ trong ba lô y ra một bình thiếc đựng nước, mở nắp rồi chậm rãi uống. Sau khi thấm giọng xong mới kể tiếp: "Kỳ thực lúc đó tôi đã bắt đầu nghi ngờ gã. Sau đó, tôi luôn ẩn mình theo dõi từng hành động của hắn mới phát hiện ngôi làng này."

Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng thực ra vẫn chưa thể chấp nhận cho lắm. Một người ngoài mặt luôn tỏ vẻ ân cần, tốt bũng nhưng lại thâm sâu, tàn ác khôn lường. Cuộc đời đúng là không thể nhìn qua vẻ bề ngoài để đánh giá. Nếu không phải Muộn Du Bình chính miệng nói cho y biết, có đánh chết y cũng không thể tin được.

Tiếp đó, hắn kể về giai đoạn một hôm Dracula ra ngoài rồi nhặt được y về trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Muộn Du Bình có đôi chút bất ngờ về sự xuất hiện của y, càng khó hiểu vì sao y lại bị thương nặng như thế. Hắn yên lặng đứng một bên quan sát, làm tốt trách nhiệm người hầu của mình cho đến khi y tỉnh lại. Những ngày này gã không có gì bất thường ngoại trừ giam mình vào căn phòng cạnh phòng sách ở toà nhà biệt lập. Hắn phát hiện Dracula không hiểu vì sao đặc biệt có chấp niệm với y. Cho nên hắn không thể tuỳ tiện nhận thân phận để tránh sơ xuất xảy ra.

Khoảng một tuần sau, khi mọi người đang ở trong phòng sách trò chuyện đột nhiên hắn nhận được tin hai người đứng đầu gia tộc Phù thuỷ cầu kiến. Muộn Du Bình nói đến đây liền nhíu mày thật sâu, nhìn y đầy nghi hoặc: "Bọn họ nói cậu là phản đồ của gia tộc, ăn cắp Thánh điển huyết tộc rồi bỏ trốn. Họ trao đổi với Dracula rằng: Nếu gã chịu giao trả người, gã sẽ nhận được ân điển chia sẻ bí kiếp trường sinh bất tử."

Trầm Uyển Đình ngồi nhớ lại lúc đầu tiên đặt chân đến thời đại này thì không có gì bất ngờ mấy. Y đã bắt đầu mường tượng ra câu chuyện trong lời kể của hắn, nên quay qua xác nhận: "Đúng là lúc tôi tỉnh lại có phát hiện một thi thể vừa mới chết. Trên người đầy máu, ngoài ra không phát hiện vật gì kỳ bí giống như anh nói cả. Lúc đó, bên trong rừng thưa có tiếng người truy sát đuổi tới, tôi lại bị thương nặng nên chỉ đành bỏ chạy trước. Nhưng sức lực không đủ, không chạy được bao xa đã ngất đi. Sau này tỉnh lại mới biết được Dracula cứu."

Muộn Du Bình nghe vậy không những không thả lỏng, mi tâm càng nhíu chặt hơn làm cho tâm tình của y cũng căng thẳng theo. Hắn nói: "Gã ta lúc đó phản ứng tức giận, lập tức đuổi người về..."

Y nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Tự hỏi, không phải Muộn Du Bình bình thường rất bình tĩnh lãnh đạm hay sao, hôm nay hắn kể chuyện đặc biệt xuất ra nhiều biểu cảm doạ người như vậy suýt chút nữa làm y đứng tim chết mất. Trầm Uyển Đình cười xoà, vỗ vai hắn vui vẻ nói: "Đây là phản ứng bình thường. Anh cần gì căng thẳng thế? Dracula đã cứu tôi, lại đối xử với tôi tốt như thế, vậy hắn nhất định có mục đích khác. Không thoả hiệp với bọn họ thì đã sao, chẳng phải tôi bây giờ rất an toàn sao?"

Muộn Du Bình lắc đầu, nghiêm túc nhìn y nặng nềnói: "Đó là cậu không biết ngay sau lúc bọn người kia về, gã đã hạ lệnh tôi..."Hắn nói tới đây thì dừng lại, nhìn y chằm chằm như muốn xoáy sâu vào tâm y để lạivết khắc sâu thẳm. Giọng hắn âm trầm làm cho y vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc này.Hắn mấp mấy môi hé ra vài chữ: "Gã muốn mạng của cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top