Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 65: Mảnh ghép đầu tiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây chỉ là một phần rời rạc nằm trong mảng ký ức của hắn. Giọng hắn cứ đầu đều không mang theo cảm xúc nào, lúc ngừng nghỉ, lúc đứt đoạn rất mơ hồ. Đại khái một khoảng thời gian trước, rất lâu, hắn cũng không thể nào nhớ rõ. Mười năm, hai mươi năm, không ai có thể dám chắc được. Muộn Du Bình, không, Trương Khởi Linh mới đúng, từ từ thuật lại những nghi vấn xung quanh thân thế hắn nhưng vẫn không tài nào hiểu được hắn nghĩ gì và đã nghe thấy gì trong suốt diễn biến câu chuyện. Hắn vẫn mang bộ dáng như bây giờ, một thanh niên trầm lặng và cơ trí.

Ở độ sâu hơn một ngàn mét dưới lòng địa chất hoang phế từ lâu, bầu không khí tĩnh lặng bình thường này lại như một sự lặng im trước cơn thịnh nộ của các vị thần.

Trương Khởi Linh ngồi lẳng lặng trong góc tường gục đầu xuống nghỉ ngơi, đối lập với vẻ ngoài hớn hởn của đồng đội hắn đang chạy nhảy phía xa hay vẻ mặt đăm chiêu của một số kẻ nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn hắn.

Một số người cầm những lá bùa vàng có những con dấu chu sa chói mắt trên tay liên lục rà rà dưới đất hay trên tường, tóm lại không bỏ sót nơi nào. Một số người còn ngu ngốc hơn đem vũ khí xăm xăm dưới đất thăm dò, trông chẳng khác nào những tên nông dân cầm cuốc gãi ngứa cho đất.

Cách đó không xa, vài người nhìn có vẻ đứng tuổi xúm lại to nhỏ: "Làm sao đây? Đã xuống hơn 1000m, nếu còn xuống nữa vậy nếu trên kia xảy ra chuyện gì, chúng ta chẳng phải bị chôn sống sao?"

Trương Khởi Linh không có phản ứng gì đặc biệt, mặc dù những lời đó hắn nghe rõ không sót một chữ nào. Đã xuống được đến đây thì phải chấp nhận được rủi ro và mạo hiểm, những lời thừa thải như thế nói ra thì có ích gì? Năm mươi người. Đội ngũ mạnh nhất đều đang ở đây, không thể nào có chuyện gì bất trắc xảy ra được.

Lúc này đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên: "Mọi người mau đến đây xem! Dưới lớp rêu này có gì đó lạ lắm!"

Người vừa kêu lên là Bạch Hàm, cô gái nhỏ tuổi nhất trong ba thành viên của đội. Vốn dĩ trận chiến này không phù hợp với cô ta, nhưng cô ta nằm trong những đại gia tộc lớn trừ yêu hàng ma vì thế không khó để chen chân vào. Ba mẹ đều là thành viên cấp cao, từ nhỏ vì thiên phú nổi bậc nên được nuông chiều, rất thích tỏ vẻ ngạc nhiên để thu hút sự chú ý của người khác. Trương Khởi Linh nghe thấy tiếng cô nàng chỉ thấy nhức đầu, thế nhưng kiểu nữ sinh như cô ta đi trong đoàn thế này lại rất được yêu thích, chỉ vài câu là kéo được cả khối người sang đó.

Mấy kẻ kia tranh nhau xúm chụm lại một chỗ, tranh nhau thể hiện hy vọng có thể chứng tỏ được năng lực cùng kiến thức của bản thân, nhao nhao nói: "Có gì kỳ lạ? Tiểu Hàm cậu đứng nép qua một bên, để bọn tôi đào lên xem!"

Cả đám người hỳ hục chừng mười phút, dùng vũ khí cẩn thận vạt những đám rêu ra mới nhìn thấy một dấu ấn nổi khắc trên mặt đất với hình thù kì quái. Tất cả đều chau mày, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy thứ kì quái như thế nhất thời không biết phải nói gì. Một nam sinh trong nhóm ra vẻ uyên bác, chỉ nhìn thoáng qua một cái đã khẳng định: "Đây có vẻ là một pháp trận cổ."

Một người khác lập tức phản bác: "Không đúng, pháp trận cổ đều dựa trên lục tinh, ngũ hành, bên trên đều là thuật chú cổ rất phức tạp. Đây chỉ là một chữ nổi kỳ lạ, xung quanh chỉ vẽ một vòng tròn như phong ấn, làm sao có thể là pháp trận? Tôi thấy nó chẳng qua là một phiến đá bình thường bị người chôn xuống mà thôi!"

Người kia muốn giữ thể diện, nóng mặt cãi lại: "Nếu đã có dấu tích của pháp thuật thì làm sao phủ nhận được? Chữ trên này lạ hoắc, nhất định là một loại trận pháp nào đó rất là cao siêu. Hơn nữa, cậu nghĩ xem đây là đâu? Độ sâu hơn một ngàn mét, cậu nghĩ sẽ có người rảnh rỗi đem một tấm bia đá xuống đây chôn còn khắc tỉ mĩ lên đấy à?"

Hai người đều là thế gia vọng tộc, huấn luyện từ nhỏ đã quen ăn nói văn hoa, nói qua nói lại một hồi là thành đấu khẩu, còn có xu thế chuyển sang động thủ động cước. Bạch Hàm đã quá quen với cảnh này, chỉ biết thở dài lắc đầu ngán ngẩm. Bỗng cô nàng thấy Trương Khởi Linh lãnh đạm ngồi trong góc, hình như chẳng thèm để ý tới mình, trong lòng bực bội, lập tức bước lại gần đưa bức tranh mô phỏng mà cô đã vẽ trong lúc đợi đám người kia khai quật, khẽ cười, nói: "Tiểu Trương, anh xem giúp tôi đây là cái gì?"

Trương Khởi Linh căn bản không thèm để ý tới cô nàng, thản nhiên liếc qua một cái, còn chưa nhìn rõ đó là thứ gì đã quay đi, đáp: "Không biết."

Bạch Hàm biến sắc. Xưa đến nay cô chưa từng ở trước mặt con trai mà thẳng thừng bị dội một gáo nước lạnh như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu: "Tiểu Trương, anh đừng có qua quýt cho xong chuyện, xem kỹ hẵng trả lời tôi!" Nói rồi đem nguyên quyển sổ tay nhét vào trong tay hắn.

Trương Khởi Linh thở dài, không còn cách nào khác phải cầm lấy. Bạch Hàm đắc ý, ngồi xuống bên cạnh vừa chỉ trỏ vào trong hình vừa phân tích những lời mà hai tên kia vừa nói hệt như những kiến thức kia là của cô vậy.

Trương Khởi Linh chưa bao giờ nhìn thấy thể loại ấn ký kỳ lạ như thế, bất giác ngây người. Đúng như những lời mà hai tên kia phân tích, dấu hiệu nổi trên bia đá này mâu thuẫn với nhau cùng cực, không tài nào lý giải bằng lẽ thường. Hắn bật dậy lao đi, chen vào trong đám người để quan sát kĩ hơn lần nữa. Hai ngón tay dai bất thường của hắn cứ lần mò từng chút một trên bia đá.

Bạch Hàm thấy sắc mặt hắn biến đổi, liền đuổi theo, thầm nghĩ tên đầu gỗ này rốt cục cũng biết được gì đó, liền hỏi: "Tiểu Trương, thế nào? Đây là thứ gì vậy?"

Trương Khởi Linh phớt lờ cô nàng, tiếp tục dò xét kĩ càng. Hắn đột nhiên không nói không rằng, rút thanh đoản đao giắt ở ống giầy ra điên cuồng dạt ra lớp rông rêu bao quanh gần đó.

Lúc đầu mấy gã đứng tuổi trong đoàn hay nhân vật có năng lực cao đều nghĩ đây chỉ là trò mèo mỡ của Bạch Hàm nên chẳng mấy quan tâm. Bấy giờ thấy Trương Khởi Linh nghiêm túc như vậy liền cảm thấy có gì bất ổn. Hầu hết những người còn lại đứng ngoài vòng trước kia ngay lập tức đi đến xem xét. Sau khi nhìn thấy thứ gì trên đất không khỏi mơ hồ nhưng rất nhanh đã bắt tay vào khai phá giúp hắn. Tên Trương câm điếc này trên đường chưa từng mở miệng lần nào, lúc nào cũng cục mịch ngồi một mình đơn độc chẳng ra làm sao. Nhưng khi xuống đây, trải qua bao nhiêu chuyện nguy hiểm cũng chẳng thể làm hắn biến sắc, thần kinh thép, sức chịu đựng áp lực vô cùng tốt dần dần làm mọi người thay đổi cách nhìn về hắn.

Tất cả mọi người vây xem bị hành động kỳ lạ của hắn cùng với vài người có tiếng nói trong đoàn thu hút, đám nam sinh mồm năm miệng mười không biết họ bày trò gì, nhưng có lẽ rất nghiêm trọng, chỉ biết yên lặng đứng xem.

Từ trung tâm của Trương Khởi Linh đào rộng ra hai phía mười mét, phát hiện mỗi bên ba bức phù điêu giống y hệt, sắp xếp không theo qui luật. Hắn đi qua từng bức xem xét một lượt, trong đầu hình thành vài manh mối nhưng vẫn chưa dám chắc. Đến khi hắn di chuyển xung quanh nhìn thử, ở một góc độ hắn chợt dừng lại, một cơn kích động không cách nào kiềm nén, bởi hắn biết thứ hắn tìm được là gì.

Hắn gần như có thể kết luận, đây chính là Thất tinh trận, loại trận pháp dùng để phong ấn thần thú cai quản địa ngục- Kerberus. Nói cách khác, nơi nào có dấu tích của Kerberus, nơi đó khẳng định có cánh cổng dẫn đến thế Ma giới!

Bảy mảnh phù chú này xếp theo hình thất tinh, là cơ quan khởi động đồng loạt. Hắn ra hiệu sáu người khá gan dạ, sau ba tiếng đếm đồng loạt mỗi người giẫm lên một bức. Quả nhiên trên bức tường đối diện xuất hiện bảy đạo động khác nhau! Lại nói vòng tròn bên ngoài vốn tượng trưng cho phong ấn không sai, nhưng ấn ký kỳ lạ kia mới là vấn đê mấu chốt. Chẳng trách sao hắn lại cảm thấy dường như có ấn tượng đôi chút, thì ra là biểu tượng tiêu biểu thuộc về con thần thú giữ cổng kia.

Hắn suy nghĩ một hồi cũng không tìm ra được manh mối gì, mới đem việc này nói với một số người cấp cao. Những nam sinh đứng lơ ngơ vây xem nãy giờ nghe xong cứ đực mặt ra, một số thì kinh thường phủ nhận cái phát hiện mới so vối chuyện hoan tưởng còn khó chấp nhận hơn này. Bạch Hàm thấy sự hiếu kỳ của mình lại dẫn đến một khám phá trọng đại mang tính quyết định như thế, không khỏi mừng rỡ, lập tức hôn một cái lên mặt Trương Khởi Linh. Khiến cho mấy nam sinh khác nổi cơn ganh tỵ, trong lòng càng không phục.

Trương Khởi Linh lờ tít cô nàng, dường như hắn không biết và cũng không muốn biết ai đã hôn mình. Hắn cùng vài người đứng tuổi đi đến bên cạch người chỉ huy cả đoàn, cô gái mặc hồng y với biệt danh Phù thuỷ đỏ. Hắn muốn xác định xem những ấn phù kia có thực sự là phong ấn thần thú Kerberus hay không nên yêu cầu phải đi vào từng ngõ xem. Nếu thực sự đúng, thì một trong bảy đạo động kia nhất định sẽ có một lối dẫn đến cánh cổng mà bọn họ đang tìm.

Phù thuỷ đỏ vốn là phụ trách của cả đoàn, không cần bàn về năng lực còn quản giáo rất nghiêm, tinh thần trách nhiệm lại cao. Cô thấy làm vậy quá nguy hiểm, trong đoàn chỉ có năm mươi người, chia thành bảy nhóm nhỏ thám hiểm vậy một nhóm còn chưa tới tám người. Lại nói truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, Keberus là thần thú canh giữ cổng địa ngục nhưng không ai biết nó thuộc chính hay tà. Mọi người xuống đây đều gánh vác trọng trách nặng nề trên vai, không thể bỏ mạng bồi táng cho mớ giả thuyết này được, vội can: "Không được. Tuyệt đối không được! Không có người tiên phong dẫn dắt, chúng ta tuyệt đối không thể mạo hiểm!"

Trương Khởi Linh thấy cô không đồng ý, cũng không nói nhiều, lẳng lặng thu thập trang bị cá nhân rồi đi về một trong những cái đạo động đấy. Phù thuỷ đỏ tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là tinh anh trong giới, người người kính trọng, thấy hắn coi mình như không khí thì không hài lòng chút nào, muốn ra tay dạy dỗ hắn một phen. Dù sao ở Trung tâm cô cũng hay giở vài chiêu vặt vãnh ra để trừng trị những tên nhóc cứng đầu không biết nghe lời.

Nghĩ đến đây cô bất ngờ ra tay, trừng mắt một cái, một ngọn Hồng liên diệm hoả từ nơi nào xuất hiện như một con rắn vây lấy hắn. Cước bộ hắn dừng lại, lãnh đạm nhìn về phía cô. Đối với những tên mới vào nghề lại thuộc phái kỹ năng như hắn dùng năng lực như vầy để giáo huấn rất là thực tế. Lửa này cháy đến ngang hông thì không áp sát nữa, đây là lời cảnh cáo. Người bị ngọn lửa này đốt gân cốt khắp người sẽ đau buốt không thôi, nhưng sẽ không lưu lại vết thương ngoài da nào cả.

Mấy anh chàng kia ít nhiều đều nếm qua chiêu này của Phù thuỷ đỏ, không khỏi cười thầm, chờ xem Trương Khởi Linh bị đem ra làm trò cười.

Chiêu này của cô trăm lần như một đều thành công, khiến những kẻ kia khóc than, khuất phục không thôi nhưng lần này lại khiến cô cũng một phen kinh hãi. Trương Khởi Linh không do dự bước khỏi vòng lửa, mà một khắc khi hắn bước ra hoả diệm của cô cũng bị dập tắt. Hắn quay lại, thản nhiên nói: "Cô yên tâm. Tôi sẽ tự lo liệu cho mình!"

Phù thuỷ đỏ cười nhạt: "Anh muốn tự lo cho mình? Tiểu Trương, trong Trung tâm anh nổi tiếng vô tổ chức vô kỷ luật. Nhưng đây là Ma giới! Dù anh không lo cho bản thân mình thì cũng phải lo cho sự an toàn của mọi người chứ?"

Trương Khởi Linh gật đầu, nhưng lại nói: "Tôi xem xét một chút rồi sẽ trở về ngay."

Cô giận đỏ mặt, thầm than sao mà đau đầu thế này chứ. Giọng điệu hắn không nóng cũng không lạnh khiến cô không sao nổi nóng được, đành bước tới giữ chặt lấy hắn, nói: "Không được, dù thế nào đi nữa anh cũng không được đi! Nhóm chúng ta nếu mất anh, anh bảo khi về tôi biết phải ăn nói thế nào với mọi người trong Trung tâm?"

Trương Khởi Linh dường như bắt đầu sốt ruột, quay lại, lạnh lùng nhìn cô, nói: "Buông tay ra."

Phù thuỷ đỏ vô cùng kiên quyết nhìn hắn. Y nghĩ bất cứ tên con trai nào thấy một cô gái đáng yêu nhìn mình bằng ánh mắt như vậy thì cũng đều thỏa hiệp. Nào ngờ Trương Khởi Linh lại đột nhiên trừng mắt, trong tích tắc như biến thành ác quỷ, Phù thuỷ đỏ bị dọa cho bủn rủn tay chân, bị hắn gạt tay ra.

Khi cô nhìn lại, ánh mắt Trương Khởi Linh đã trở về với vẻ bình thản đến nỗi không tài nào nhìn ra cảm xúc trong đó. Hắn gật đầu một cái với cô, còn nói: "Cám ơn!"

Cũng chính vì quyết định bồng bột nhất thời của hắn, mà đã dẫn đến một cái kết quả không tưởng. Là phúc không phải hoạ, là hoạ thì không tài nào tránh nổi. Hắn chỉ chọn bừa một đường nằm ở giữa không ngờ thực sự đã tìm thấy cánh cổng dẫn đến Ma giới.

Lúc đầu đi rất lâu, đạo động này vừa dài vừa gồ ghề khiến hắn di chuyển rất khó khăn. Chẳng mấy chốc hắn phát hiện đây là ngõ cụt liền có chút thất vọng. Đang định trở về thử một lối khác thì hắn nghe được âm thanh của gió. Nếu trong động này không có ống thông thì không tài nào lưu chuyển các dòng đối lưu tạo thành gió được. Hắn đưa hai ngón tay dài khác thường của mình chạm vào tường đá, trong nháy mắt hai ngón tay cực kỳ mẫn cảm kia bỗng cảm nhận được bức tường đá này đang chuyển động rất chậm.

Trương Khởi Linh vừa nghĩ vừa sờ thử những đoạn tường đá khác, trong lòng đã có một liên tưởng mơ hồ. Trên bức tường này chắc chắn phải có cửa vào. Hắn vừa đi vừa mò mẫm, mới tiến lên được vài bước, quả nhiên đã phát hiện ra một cánh cửa ngầm.

Làm gì có chuyện tìm được cửa vào dễ dàng như thế, hắc lắc lắc đầu, không dám đi vào, tiếp tục tiến lên phía trước. Lần này hắn càng đi càng nghi hoặc, đi hết một vòng, một nơi chật hẹp thế này mà có tổng cộng những tám cửa ngầm. Hắn âm thầm tính toán, hình như đã hiểu ra vấn đề. Là Kỳ môn độn giáp. Giả sử ở mỗi đạo động đi vào đều tìm được tám cánh cửa như thế này, thì có tất cả là 56 cái, xác suất tìm được cánh cổng kia chưa đến hai phần trăm.

Việc xác nhận cánh cổng chỉ duy nhất một người làm được, cho nên bấy giờ hắn chỉ đành quay về báo cáo. Nào ngờ khung cảnh bên ngoài đạo động chỉ mới vài canh giờ trôi qua đã tang hoang như một bãi chiến trường. Những chiếc lều cắm san sát, nhưng đống lửa trại đốt cách nhau, những con người đứng nói cười với nhau bây giờ hoàn toàn biến mất, như thể bốc hơi khỏi mặt đất!

Còn sót lại chỉ là những thi thể máu me bê bết nằm la liệt trên mặt đất. Không cử động, không tồn tại chút sinh khí nào. Làm sao có thể được? Hắn rời đi không lâu, cho dù có xảy ra chuyện hắn chí ít cũng phải cảm nhận hoặc nghe được chứ? Hơn nữa là chuyện kinh thiên địa nghĩa cỡ nào mà khiến hơn năm mươi con người bỏ mạng trong tích tắc thế này? Bọn họ đều là tinh anh, là những người tư chất cực cao được cử đi trong nhiệm vụ nguy hiểm này, không thể nào nói chết là chết.

Trương Khởi Linh đầu óc quay cuồng, hắn ngồi xuống lay từng người, kiểmtra nhịp thở nhưng nhận về chỉ là sự thất vọng não nề. Không một ai còn sống. Hắnbần thần một hồi, ngồi giữa đống xác người với mùi máu tanh tưởi mà không chútcảm xúc. Đồng thời có một mùi hương thoang thoảng đan xen lẫn vào trong đấy,khiến hắn không tài nào tập trung được. Hắn thầm than không ổn, lập tức nín thởnhưng đã không còn kịp. Hắn chỉ cảm thấy cơn mệt mỏi kéo tới không cách nào chốngcự, thân thể ngã vào vách tường, dần dần mất đi ý thức. Giữa cơn mông lung, hắnthấy Phù thuỷ đỏ ngồi xuống nhìnmình, nét mặt không chút biểu cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top