Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương II: Làm nhiệm vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Thẩm Nguy tỉnh lại được hai tuần, Quách Trường Thành cùng Sở Thứ Chi liền nhận được nhiệm vụ mới, đi ngay trong đêm.

Một thành phố phía Nam phát hiện có người lén lút nuôi tiểu quỷ lại để xổng, gây ra liên lụy không ít.

Lúc Sở Thứ Chi kéo theo cái đuôi là Quách Trường Thành tiến vào trong nhà người nọ, cả hai ngay lập tức bị một mùi hôi thối nồng nặc làm sặc, ho khan không ngừng.

Đẩy cửa ra, Sở Thứ Chi từng bước chậm rãi đi vào bên trong, 'cái đuôi nhỏ' tiểu Quách vẫn nắm góc áo hắn cũng bị kéo vào theo.

Cả căn nhà rộng chưa đến hai mươi mét vuông, nhìn tù túng vô cùng. Đèn bên trong không thể bật lên, Sở Thứ Chi đành phải nương theo ánh mắt trời lấp lóe chiếu qua tấm màn cửa bết lại mà quan sát một vòng.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được cúi đầu rủa thầm: "Sao có thể ở cái nơi kinh khủng thế này?".

Quách Trường Thành nheo nheo mắt, chỉ thấy nương theo vệt sáng, bốn bức tường trong nhà có màu nâu nâu đỏ đỏ rất kì quái. Cậu không nhịn được thả góc áo Sở Thứ Chi ra, bước về phiá bức tường gần đó.

Càng đến gần, cái thứ mùi kinh khủng như hoà giữa mùi máu tanh với mùi xác phân hủy ấy càng không ngừng sộc vào mũi khiến cho cậu không kịp đề phòng hít phải liền ho sặc sụa.

Sở Thứ Chi nắm bả vai cậu kéo về phía mình, âm trầm vỗ vỗ lưng giúp nhuận khí. Trông thấy khuôn mặt trắng trẻo ho đến đỏ ửng, Thi Vương cau mày, muốn đánh nhưng không nỡ đành trầm giọng mắng: "Quách Trường Thành, đầu cậu làm từ óc heo à? Sao mà ngu ngốc thế? Không phát hiện được bức tường ở trong phòng này toàn bộ đều phủ kín máu cùng thịt thối phân hủy sao? Còn ráng đến gần, tính hít cho bổ phổi à?".

Quách Trường Thành ho đến ứa nước mắt, chưa kịp hít thở đã nghe một tràng mắng, cậu nhóc đành ủy khuất cúi đầu không dám hó hé.

Thở dài một cái, Thi Vương đại nhân không nhịn được bật thốt lên: "Nhân loại ngu xuẩn".

Nói đoạn hắn đưa tay xách cổ áo cậu như xách cổ gà, nâng chân đi ra khỏi căn phòng hôi thối đến mức có thể xông chết người kia.

Hai người đi thuê hai phòng khách sạn gần đó, hoàn tất thủ tục xong xuôi mới đi tìm kiếm cái gì bỏ vào bụng.

Quách Trường Thành lẽo đẽo theo sau Sở Thứ Chi như cô vợ nhỏ bị bỏ rơi, đầu cúi thật thấp.

Tôi nói này bạn nhỏ Quách Trường Thành, đầu cúi thấp như thế thì làm sao mà đi được chứ hả?

Sở Thứ Chi cuối cùng cũng dừng chân ở một quán ăn trông bề ngoài không tệ, sau khi quyết định ăn ở chỗ này mới quay đầu hỏi ý Quách Trường Thành. Nhưng khi hắn quay đầu lại, ngoài ý muốn lại chẳng thấy bạn học nhỏ tiểu Quách đâu cả.

Hắn nhướn mày nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện ra cậu, lúc này mới biết là có chuyện rồi. Hắn vội quay người, vừa chạy vừa gọi: "Tiểu Quách...Tiểu Quách cậu ở đâu? Mẹ kiếp, Quách Trường Thành, cậu ở đâu mau lăn ra đây cho ông".

Về phía Quách Trường Thành, cậu mơ mơ màng màng đi theo sau lưng người cậu nghĩ là Sở ca kia cho đến khi phát hiện có gì đó sai sai.

Sao Sở ca lại mang cậu quay về căn nhà lúc sáng? Không phải Sở ca nói sẽ đi ăn à?

Thế là Quách Trường Thành ngẩng đầu lên, mạnh dạn kéo lại vạt áo của 'Sở ca' kia, lắp bắp hỏi: "Sở..Sở ca...Cái...Cái kia...Không phải nói là chúng ta đi ăn sao? Sao lại quay về hiện trường làm gì?".

Tức thì một giọng nói âm u lành lạnh, tựa như vọng lại từ ngàn dặm xa xôi vang lên: "A? Thì tôi đang đưa cậu đi ăn đây".

Người này không phải Sở ca của cậu.

Ý nghĩ này vụt lên nhanh chóng trong đầu Quách Trường Thành. 

Cậu nắm chặt đèn pin sếp Triệu đưa trong tay, từ từ ngẩng đầu lên. Vị 'Sở ca' giả mạo kia đúng lúc cũng quay đầu nhìn Quách Trường Thành.

Hai chữ 'quay đầu' này đúng thật là 'quay đầu' theo đúng y nghĩa đen của nó.

Cả cơ thể vẫn quay về phía trước, duy chỉ có cái đầu đã sớm biến dạng hoàn toàn quay ngược ra sau 180 độ, thực hiện thành công một màn mặt đối mặt, mắt đối mắt đầy tình cảm với tiểu Quách thân yêu.

Quách Trường Thành nhìn hình dáng mình hiện rõ trong đôi mắt đỏ sẫm ngụ trên cái đầu sớm đã nát bét của 'nó', cả cơ thể hoàn toàn ngốc lăng, sợ đến mức từ cái đèn pin phun ra một chuỗi hỏa hoa dài tận ba mét, thiêu cho tên quỷ kia thành một cái bánh mì áp chảo cháy đen thui.

Lúc Sở Thứ Chi nghe tiếng hét như ma quỷ gào khóc của cậu mà tìm đến, liền trông thấy một thảm kịch hết sức buồn cười.

Quách Trường Thành nắm chặt cái đèn pin trong tay, hai chân run rẩy vang lên tiếng xương kọt kẹt như người già bị lão hoá xương, hai mắt trừng lớn nhìn tên quỷ đã cháy đen kia, tên quỷ 'mặt than' cũng trao lại cho cậu ánh mắt nồng đậm yêu thương rồi oanh oanh liệt liệt ngã đổ về phía cậu.

May mắn tiểu Quách trông thấy Sở ca của cậu đang đến, vội gào lên: "Sở ca, mau cứu mạng, cứu mạng a".

Sở Thứ Chi tức thì liền phóng một lá bùa qua, lá bùa tựa như có động cơ bay thẳng về phia tên quỷ sắp ập xuống người Quách Trường Thạnh, mạnh mẽ dán lên trán 'nó'.

Tên quỷ đen thui kia ngay lập tức liền hóa thành bụi phấn, tiêu tán ngay trong không trung.

Đến cuối cùng nó vẫn chưa hiểu, tại sao một thằng nhóc tràn ngập 'mùi người' có thể làm cho nó tàn tạ đến thể này?

Ai nha tiểu quỷ đáng thương, cái đèn trong tay tiểu Quách ngốc manh kia vốn dĩ có phải là đèn thường đâu a?

Sở Thứ Chi ba bước thành một bước nhanh chóng đứng cạnh Quách Trường Thành, đỡ lấy thân hình xụi lơ kia ôm vào lòng.

Quách Trường Thành trên mặt vẫn còn khắc sâu nỗi sợ kinh hoàng, đáng thương cho cậu, làm việc đã lâu nhưng chẳng thể quen được với những việc này.

Ôm chặt thân hình gầy gầy của Quách Trường Thành vào trong lòng, Thi Vương đại nhân mới từ từ hòa hoãn lại được trái tim đang đập điên cuồng trong lòng ngực, chậm rãi thở ra một hơi.

Quách Trường Thành, từ nay về sau, cậu đừng hòng cách xa tôi một bước.

~~~~~Hết chương 2~~~~~

Ký tên

Acacia Phương

Aka

Phương Brilla Michael



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top