Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương IX: Lễ kỷ niệm không thể quên |1|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày hôm đó, trên mặt Quách Trường Thành luôn mang theo ý cười phong quang vô hạn. 

Đến cả Thẩm Nguy tri thức đầy mình nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cười đến đơ của cậu cũng không nhịn được mà nói với Triệu Vân Lan: "Tiểu Quách cậu ấy..có phải có vấn đề về thần kinh không?".

Triệu Vân Lan: "........."

Cuối cùng Sở Thứ Chi nhìn không nổi nữa, cốc cho cậu một cái đến muốn xì sọ thì mới khiến cậu dẹp đi cái nụ cười ngu ngốc kia.

.

.

Ngày 15 tháng 7 âm lịch năm nay chính là kỷ niệm một năm ngày Quách Trường Thành bước chân vào Cục điều tra đặc biệt. Tuy một năm đã trôi qua nhưng tiểu Quách cậu vẫn là trẻ nhỏ không có bản sự như những ngày đầu tiên.

Hôm đó là ngày trời âm u, tuy sáng sớm nhưng nắng lại chẳng thể chiếu xuống mặt đất bởi màn mây đen như mực trên trời.

Quách Trường Thành tỉnh dậy, việc đầu tiên là quay mặt sang bên cạnh hòng ôm lấy Sở Thứ Chi nói câu "Chào buổi sáng" như mọi ngày. Nhưng ngoài ý muốn là, hôm nay tay của cậu ôm được không phải thân hình mát lạnh của Sở Thứ Chi mà là cảm giác mềm mại của đệm giường.

Cậu hoảng hồn bật người ngồi dậy, trông thấy cả căn phòng tối đen thật sự chẳng còn ai khác ngoài mình liền sợ hãi gọi to: "Sở ca, anh đâu rồi? Sở ca?".

Cả căn phòng vọng lại tiếng cậu nghe xa xăm mà lạnh lẽo vô cùng.

Quách Trường Thành hít hít mũi, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng. Bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi tự an ủi mình rằng Sở ca của cậu có lẽ có công việc khẩn, đến Cục chắc chắn sẽ gặp được hắn.

Nghĩ đoạn tiểu Quách đồng học liền quyết tâm vực lại tinh thần, mang theo túi xách cùng cây đèn pin vật bất ly thân kia của mình rồi đi đến Cục điều tra đặc biệt.

Cục điều tra đặc biệt luôn luôn vắng lặng nhưng hôm nay lại náo nhiệt khó hiểu. Quách Trường Thành ngu ngu ngơ ngơ bị lão Lý lôi vào trong.

Chúc Hồng là người lao đến cậu đầu tiên, cô đội lên đầu cậu một cái nón hình chóp có hình của cậu dán trên đó, lại cười nói: "Tiểu Quách, chúc mừng cậu đã thành công làm việc trong Cục điều tra đặc biệt được một năm rồi a".

Sau đó Tang Tán, Uông Chủy cùng Lâm Tĩnh ôm Đại Khánh cũng thình lình xuất hiện, doạ cho cậu xém nữa kích hoạt thành công cây đèn pin 'điện xoẹt' kia: "Cung hỷ cung hỷ".

Quách Trường Thành cảm động nhìn mọi người, lời nói cảm kích chưa ra khỏi miệng lại bị thanh âm khác cắt ngang: "Chúc mừng cậu, tiểu Quách. Một năm qua đã chịu không ít cực khổ rồi".

Cậu quay đầu, lại trông thấy Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy đang cùng nhau đẩy một cái xe inox đến trước mặt cậu.

Triệu Vân Lan mở tấm khăn trắng bên trên ra, bên dưới chính là một cái bánh kem khá to, trên đó viết một dòng chữ bằng tiếng Anh đỏ chói: 'Happy 1st Year  Anniversary Work, tiểu Quách', cười cười: "Mau thổi nến đi".

Quách Trường Thành: "........."

Cậu vui mừng đến phát ngốc luôn rồi.

Cuối cùng bị Chúc Hồng đẩy một cái mới khiến cậu bừng tỉnh. Tiểu Quách vui vẻ cúi đầu thổi nến, sau đó lại theo chân mọi người xuống tầng ngầm ăn uống.

Trong suốt buổi tiệc, bạn nhỏ Quách Trường Thành vẫn hồn nhiên không phát hiện ra từ đầu chí cuối, Sở ca của cậu hoàn toàn không có xuất hiện. Tận cho đến khi tiệc tàn, cậu mới lờ mờ nhớ ra gì đó, vội nhảy cẩng lên với Triệu Vân Lan: "Ể? Sếp Triệu, Sở ca đâu rồi?".

Thế mà đối mặt với cậu lại là khuôn mặt khó hiểu của mọi người: "Cậu nói gì thế, Tiểu Quách? Sở ca nào? Ai là Sở ca?".

Từng câu từng chữ như một đạo sét đánh xuống đỉnh đầu Quách Trường Thành khiến cho cậu triệt để ngốc lăng: "Mọi người...Mọi người sao thế? Sở ca là Sở Thứ Chi, là một Cương thi Vương đại nhân, cũng là một thành viên trong Cục điều tra đặc biệt của chúng ta mà?".

Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy quay mặt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương rõ ràng là một mảnh kinh ngạc.

Sở Thứ Chi là ai? 

Cục điều tra đặc biệt có người tên đó à?

Chúc Hồng khó hiểu trườn đuôi rắn đi về phiá tiểu Quách, đưa tay lên trán cậu xem thử liệu có bị sốt đến hỏng não không nhưng lại thấy nhiệt độ rất bình thường, còn có chút lạnh mới quan tâm hỏi: "Tiểu Quách, cậu không phải là vừa mới nằm mộng chứ? Trong Cục chúng ta nào có ai là cương thi, huống gì là Cương thi Vương chứ?".

Nhìn thần sắc mọi người không giống nói đùa, trong lòng Quách Trường Thành đầy lo sợ. 

Đừng nói là, tất cả hạnh phúc mà cậu khó khăn lắm mới có được trong những ngày qua đều là mơ cả?

Cậu mơ thấy một người tên Sở Thứ Chi, một Thi Vương bề ngoài băng lãnh nhưng bên trong ấm áp vô song. Cậu mơ thấy mình luôn quấn lấy hắn, mơ thấy mình luôn miệng đi theo sau hắn gọi hắn là 'Sở ca'. 

Cậu mơ rằng Sở ca nói yêu cậu, mộng rằng Sở ca luôn ở bên cậu dù vui hay buồn. Còn nữa, cậu còn mơ thấy mình dọn đến nhà Sở ca, là căn nhà lúc sáng cậu tỉnh giấc...

Khoan đã...

Quách Trường Thành như bắt được cọng rơm cứu mạng, thanh âm vang lên nghẹn ngào đến khó có thể nghe rõ: "Nhưng...Nhưng rõ ràng..rõ ràng căn nhà em đang ở..là nhà của Sở ca mà?".

Nhưng đối diện với cậu vẫn chỉ là một loạt ánh mắt khó hiểu kia, nhưng lần này lại là hoà thượng rởm Lâm Tĩnh lên tiếng: "A Di Đà Phật, tiểu Quách, cậu bị điên à? Sở ca nào ở đây? Căn nhà cậu đang ở rõ ràng là của bần tăng a. Hôm nay cậu làm sao thế? Có phải bị thứ gì dơ bẩn bám vào rồi hay không?".

Câu sau của y hoàn toàn không vào được đại não bé tẹo của Quách Trường Thành. Cậu ngu ngu ngơ ngơ lẩm bẩm một mình: "Sao có thể? Sao có thế như thế được? Căn nhà đó rõ ràng là của Sở ca".

Rồi từ lẩm bẩm chuyển thành gào lên, hôm nay lá gan của tiểu cừu non Quách quả thật lớn hơn rất nhiều: "Mọi người là đang đùa thôi phải không? Làm sao các người có thể không biết Sở ca chứ? Anh ấy vì mọi người hy sinh nhiều như vậy mà. Sếp Triệu, không phải anh còn hợp tác với Địa Phủ một việc chỉ để giải hạn tù 300 năm của Sở ca hay sao? Đại Khánh, không phải anh ấy thường hay ôm ngươi nhất ư? Anh Lâm Tĩnh, chị Hồng, sao hai người có thể quên được mình đã cùng Sở ca hợp tác làm nhiệm vụ ra sao chứ? Làm sao...Làm sao mà các người...các người nỡ quên đi anh ấy chứ..."

Thẩm Nguy nhìn Quách Trường Thành đau lòng đến mức bật khóc, trong lòng cũng có phần không nỡ, định mở miệng khuyên nhủ lại bị Triệu Vân Lan nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.

Triệu Vân Lan cười cười, cũng không quên hôn y một cái: "Từ từ nào bà xã đại nhân, kịch hay còn ở phía sau. Nếu chúng ta lên tiếng thế không phải là đã phá hủy cả kế hoạch của Sở Thứ Chi hay sao?".

Thẩm Nguy: "....."

Y thật sự thấy tội cho bạn nhỏ Quách Trường Thành này quá đi mất.

~~~~~Hết chương 9~~~~~

Ký tên

Acacia Phương

Aka

Phương Briella Michael





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top