Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương VIII: Thuộc về anh |H|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sở Thứ Chi bồng Quách Trường Thành vào tận trong phòng của mình mới dịu dàng mà đặt cậu xuống giường ngủ hình tròn ở giữa phòng. Tiểu Quách trong tình trạng như vậy mà vẫn còn tâm trạng quan sát một vòng phòng ngủ của Sở ca. 

Chỉ thấy cả căn phòng nếu không có ánh đèn thì chắc sẽ tối đen mất, bởi vì cửa sổ nhỏ xinh đã sớm bị hai lớp màn che dày đặc bao lại. Phòng của Sở ca cũng không quá khác phòng cậu, chỉ có điều chiếc giường cậu đang nằm lên này hình như là giường king size, rộng đến mức lăn mấy vòng cũng không sợ rớt. 

Ở trong góc khuất ngoài ý muốn còn phát hiện một chiếc quan tài lớn làm bằng gỗ quý, còn về gỗ quý tên gì thì thứ lỗi, có cho cậu một năm nhìn nó thì cũng chẳng thể biết nó làm từ gỗ gì a. Chỉ thấy chiếc quan tài này được dựng đứng lên, nắp bên trên còn được lắp bản lề để dính vào quan tài, có thể mở ra mở vào như cái cửa bình thường vậy.

"Sở ca, cái gì kia?". Bạn nhỏ Quách không nén nổi tò mò hỏi.

Sở Thứ Chi nhìn thoáng qua chiếc quan tài, song lại quay đầu mắng cậu: "Nhiều chuyện".

Quách Trường Thành: "......."

Cậu triệt để ngậm mồm.

Sở Thứ Chi cũng leo lên giường, chống tay hai bên vai cậu, nhốt cậu dưới thân mình. Hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhất mà nhìn Quách Trường Thành, tựa như nhìn một món đồ vô cùng trân quý.

Không khí nhất thời có chút ái muội, Quách Trường Thành khó khăn dịch thân thể lui về sau: "Sở ca".

Sở Thứ Chi đưa tay giữ hông cậu, cố định cậu lại một chỗ: "Yên nào. Để Sở ca nhìn cậu một lát".

Bao lâu nay hắn thế mà không phát hiện, tổng thể của Quách Trường Thành trông khá bình thường, nhưng nếu tách riêng từng chi tiết ra để phán xét thì chẳng xấu chút nào.

Khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ gọn, làn da so với con gái còn muốn đẹp hơn, có lẽ bởi vì do quanh năm chỉ ở nhà. Đôi chân mày không quá đậm như thầy Thẩm cũng không nhạt nhoà, nhìn chung vẫn ổn. Bên dưới cặp lông mi dày nhưng không quá dài là đôi đồng tử đen láy, đen như mực nước được viết trên phong thư của Trảm Hồn Sứ vậy. Thẳng tắp dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng hồng hồng vì bị chà xát qua mà vẫn hơi sưng đỏ.

Một tổ hợp không xấu gì cả thế mà lại cho ra đời một khuôn mặt tầm thường như thế, Sở Thi Vương giật giật khóe miệng, không biết nên nói gì mới tốt. Cuối cùng, hắn cúi đầu xuống, chậm rãi ngậm lấy cánh môi đo đỏ kia, ôn nhu chà đạp.

Quách Trường Thành bị tập kích bất ngờ, tiếng hét vừa ra khỏi cuống họng đã bị nuốt ngược vào.

Sở Thứ Chi hôn đủ, buông tha cho đôi môi lại chuyển xuống cổ cậu. Quách Trường Thành có cái cổ rất đẹp, cao cao khi ngẩng lên trông sẽ đầy kiêu hãnh như chim tước xòe đuôi, nhưng trời sinh cậu luôn cúi đầu mà đi, thế nên vẻ đẹp này chẳng ai phát hiện ra kể cả người nhà của mình.

Sở Thứ Chi nhẹ dùng lưỡi đảo quanh phần cổ dưới tai cậu, khiến cậu không kiềm được giật bắn mình, phát ra tiếng rên khẽ trong cổ họng.

Nghe thấy tiếng rên khẽ, Sở Thứ Chi rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hai tay dùng sức xé đôi chiếc áo len mà mợ hai vừa mua cho Quách Trường Thành thành hai mảnh. Cả khuôn ngực gầy nhưng không trơ xương hiện ra trước mắt hắn.

Không thể không nói, làn da Quách Trường Thành thật sự rất đẹp, vừa trắng trẻo lại hồng hào. Vì nhuốm màu dục vọng mà hai đầu ngực hồng hồng kia ưỡn cao đầy kiêu ngạo, tiểu Quách xấu hổ che mặt.

Sở Thứ Chi vươn một tay ra giữ hai tay cậu trên đỉnh đầu, tầm mắt vẫn dán chặt vào hai khỏa hồng trước mặt kia, từ từ hôn xuống một bên.

Đầu lưỡi Sở Thứ Chi không ấm áp như người thường mà có phần hơi lạnh, hắn điêu luyện dùng lưỡi mình đảo qua đảo lại trên đỉnh đầu ngực kia, khiến cho Quách Trường Thành không nhịn được bật lên tiếng rên: "A~".

Chơi đuà với bên này một lúc lại qua bên kia, cho đến khi Sở Thứ Chi chịu buông tha thì hai khoả hồng kia đã phiếm hồng ướt át mà ngẩng cao đầu rồi.

Sở Thứ Chi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tiểu Quách đang mông lung, không nhịn được hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra tiếng rên kia. Lúc hắn từ miệng cậu hôn xuống cổ, còn kéo ra theo đó một sợi chỉ bạc lấp lánh mê hồn. 

Nụ hôn triền miên từ cổ chậm rãi di chuyển xuống ngực, rồi một dường đi xuống bụng dưới, hỏa nóng bên dưới lớp quần jean không ngừng truyền lên làm Quách Trường Thành vặn vẹo: "A~...Sở ca~...".

Sở Thứ Chi lại từ dưới dùng lưỡi một đường kéo lên trên, đánh hai vòng quanh vành tai cậu, dụ dỗ: "Tiểu Quách, muốn Sở ca không?".

Quách cừu non đã sớm giao lý trí cho dục vọng, nào còn biết hai chữ 'Xấu hổ' viết thế nào, vội vàng đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc bao bọc dưới lớp áo sơ mi của Sở ca, tham lam hôn lên: "Muốn a~, Sở ca, em nóng quá".

Sở Thứ Chi lại lần nữa khoá chặt hai tay cậu, miệng kéo lên nụ cười tà ác: "Thế thì hãy nói 'Sở ca, em muốn anh, em yêu anh' đi".

Ngọn lưả dục vọng thiêu đốt tia lý trí duy nhất còn sót lại của cậu, Quách Trường Thành gan bé thế mà hôm nay lại dám gào lên với Sở Thứ Chi: "Sở ca, em muốn anh, em yêu anh. Em yêu anh chết mất, em xin anh, cho em đi, cho em đi".

Sở Thứ Chi tựa như nhân viên nghe lời sếp, mau chóng dùng một tay lột bỏ cái quần jean vướn víu của cậu, lại mạnh tay xé rách cái quần nhỏ bên trong, giờ phút này Quách Trường Thành hoàn toàn trần trụi mà nằm dưới thân Sở ca của cậu.

Cảm nhận hạ thân cậu đã sẵn sàng nhưng Sở Thứ chi vẫn sợ làm cậu đau, liền tạm dừng cuộc chơi, với tay vào hộc tủ đầu giường lôi ra một chai gel bôi trơn hương lài.

Quách Trường Thành trong ánh mắt mê ly nhìn thấy Sở Thứ Chi đem gel vẽ loạn lên cửa hậu của mình, sau đó lại bôi lên ngón tay hắn, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ: Sở ca mua cái gel bôi trơn này lúc nào thế a!!!

Nếu Sở Thứ Chi mà biết cậu đang tò mò vấn đề này thì sẽ mau chóng giải đáp: Cái này hả? Cái này là lấy trong tủ làm việc của Triệu Vân Lan đó. Ngoài hương lài ra còn có cả mười loại hương khác nữa như chuối này, dâu này, ui còn cả việt quất nữa.

Sau khi màn dạo đầu cùng công tác chuẩn bị đã xong xuôi, đồ cũng đã cởi, Sở Thứ Chi mới nâng người cậu lên, không chút lưu tình mà đâm vào.

Quách Trường Thành tuy đã sớm bị dục vọng làm đê mê, nhưng vẫn đau đến mức ưá nước mắt. Cậu nhóc mếu máo, dùng răng cắn xuống bả vai của Sở ca hòng làm dịu đi.

Sở Thứ Chi mình đồng da sắt tuy bị cậu cắn đến chảy máu cũng không rên lên một tiếng, lại khó khăn không cho bản thân động, ôm lấy tấm lưng trần của cậu mà vỗ về: "Sao thế? Đau lắm à? Vậy chúng ta nhịn một chút".

Quách Trường Thành ngoài cảm giác đau lúc đầu ra thì trong cơ thể dần trào lên cảm giác đủ đầy. Cậu cảm nhận được vật kia của Sở ca ở trong cơ thể mình không ngừng giật giật tựa như đang khắc chế, lại nhìn thấy gân xanh trên trán hắn cũng nổi cả lên, mới đỏ mặt nói: "Sở ca..em..em ổn rồi. Chúng ta..Chúng ta làm đi".

Rốt cuộc cũng có thể động, Sở Thứ Chi như được vặn dây cót, không ngừng ra ra vào vào. Tiếng thở trầm thấp của hắn hoà quyện cùng tiếng rên của cậu, cả căn phòng bao trùm lên một mùi hươngg đầy tính dục vọng.

Cho đến lần cuối cùng, Sở Thứ Chi rút ra thì Quách Trường Thành đã sớm chịu không nỗi mà ngất xỉu. Hắn đau lòng ôm lấy cậu bế lên đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ cho hai người. 

Ở ngoài này liền xuất hiện một bộ xương người vui vẻ thay hắn đổi grap giường, thu thập sạch sẽ rồi mau chóng biến mất. 

Lúc Sở Thứ Chi ôm Quách Trường Thành lên giường ngủ lần nữa thì đã là hai giờ sáng. Hắn ôn nhu vén vài sợi tóc vì bị ướt mà dính vào trán cậu, sau đó đặt xuống đó một nụ hôn: "Tiểu Quách, ngủ ngon".

~~~~~Hết chương 8~~~~~

Ký tên

Acacia Phương

Aka

Phương Briella Michael

Huhu, lần đầu viết H vật vã vô cùng. Chưa có kinh nghiệm nên mong được lượng thứ nếu có sai sót a.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top