Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XI: Gặp mặt gia đình |1|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngày 7 tháng 7 âm lịch năm nay là một là một ngày đẹp trời. Người ta hay nói Thất Tịch là ngày mưa ngâu, thật sự rất hiếm thấy có năm nào không mưa như năm nay.

Sở Thứ Chi cùng Quách Trường Thành chính thức ở bên nhau từ 15 tháng bảy âm lịch năm trước, tính đến nay đã sấp sỉ một năm rồi. Căn nhà nhỏ của Sở Thứ Chi vẫn như xưa, chỉ có điều chủ nhân của nó đã không còn cô độc một mình nữa.

Nắng sáng luồn lách qua khe cửa sổ, soi vào căn phòng tối đen. Quách Trường Thành bị ánh sáng chiếu đến, mi mắt giật giật rồi từ từ mở ra.

Việc đầu tiên vào mỗi buổi sáng cậu làm, chính là đưa tay ôm lấy người đàn ông đang ngủ say của mình, hạnh phúc mỉm cười: "Chào buổi sáng, Sở ca".

Vỗn dĩ Quách Trường Thành muốn gọi Sở Thứ Chi một cách thân mật hơn, ví dụ như 'Lão công' chẳng hạn. Nhưng cậu vừa gọi được một lần thì Sở Thứ Chi đã không thương tiếc cốc cho cậu một cái thật đau rồi mắng: "Quách Trường Thành, em gọi cái gì mà sến súa thế? Cứ gọi 'Sở ca' như cũ đi, đừng bao giờ tùy tiện đổi, nếu không tôi xử em".    

Thế là bạn nhỏ tiểu Quách đã nghe lời thành nghiện, đành bĩu môi gọi 'Sở ca', từ đó không bao giờ thay đổi bất kì cái xưng hô nào khác.

Sở Thứ Chi vẫn chưa mở mắt nhưng giọng nói đã vang lên, tựa như đã sớm làm quen rồi: "Chào buổi sáng, tiểu Quách ngu ngốc".

Tiểu Quách ngu ngốc âm thầm trừng mắt với Sở Thứ Chi, tuy rất bất mãn song vẫn vui vẻ rướn người lên hôn một cái thật kêu vào má hắn, cười cười nói: "Anh ngủ thêm chút nữa đi, em đi làm bữa sáng".

Nói đoạn cậu trườn ra khỏi chăn, để cái thân chỉ mặc độc một cái quần trong đi vệ sinh cá nhân sơ qua rồi đi thẳng xuống bếp.

Vùi đầu trong chăn còn lưu lại hương thơm của Quách Trường Thành, Sở Thứ Chi như một tên nghiện bệnh hoạn hít sâu một cái rồi mỉm cười tiếp tục ngủ. 

Hôm qua làm liên tục ba chập, hắn có chút mệt.

Cho đến khi Quách Trường Thành làm xong bữa sáng, đồ cũng thay xong thì Sở Thứ chi mới chậm chạp từ trong chăn êm nệm ấm bò dậy. 

Trên vai trái của hắn có một vết thương đã được băng bó kĩ lưỡng, kéo dài từ đầu vai xuống tận giữa ngực. Lúc hắn hoạt động mạnh, máu đỏ còn loáng thoáng thấm qua lớp băng bó, có lẽ chỉ mới vừa bị thương.

Quách Trường Thành nhìn Sở Thứ Chi tuy bị thương nhưng mày cũng không cau một lần, đáy lòng có chút ê ẩm.

Vết thương này, là bởi vì cứu cậu mới có.

Ngày hôm qua, cả Cục sau khi bày xong kế hoạch bắt một Ngạ quỷ lén chạy lên nhân giới đã quyết định thu lưới. Nào ngờ tên Ngạ quỷ kia cánh tay có thể biến thành máy cưa, nó lợi dụng sơ hở túm lấy Quách Trường Thành, giơ tay lên muốn một cưa chém đứt đầu cậu.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Sở Thứ Chi thế mà không màng nguy hiểm dám chạy đến chắn trước người cậu, cản thay một đao. Cuối cùng nhờ có Trảm Hồn Sứ kịp thời xuất hiện, Trảm Hồn đao một lần chém liền khiến nó đứt thành hai, biến mất trước mặt tất cả mọi người mới kịp cứu mạng Sở Thứ Chi.

Quách Trường Thành trong lúc đó triệt để ngốc lăng, đến cả hoảng sợ cũng không kịp hiện lên mặt làm sao kích hoạt được chiếc đèn pin trong tay, may là có Sở Thứ Chi.

Cậu còn nhớ lúc đó máu đỏ thấm hết cả vào lớp áo sơ mi trắng của hắn, ngay cả cánh môi cũng tái nhợt đi thế nhưng hắn lại chỉ thủy chung lo lắng cho cậu: "Tiểu Quách, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?".

Sở ca, em đã tích đức bao nhiêu kiếp mới có cơ hội gặp được anh ở đời này chứ?!

Sở Thứ Chi đứng lên, quay đầu nhìn Quách Trường Thành thì thấy mắt cậu lại ửng đỏ như sắp khóc, dở khóc dở cười vươn tay xoa đầu cậu: "Thôi nào, đừng khóc nữa. Cũng không phải lỗi do em, nếu không phải do Triệu Vân Lan bắt tôi đảm nhận liên tiếp ba việc dẫn đến cuối cùng không chống đỡ nổi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này đâu, đừng khóc".

 Ở trong sân sau của Cục điều tra đặc biệt, Triệu Vân Lan ôm lấy Thẩm Nguy, hắt hơi không ngừng. Trong lòng y gào thét: Chắc chắn có đứa nào đang chửi lén ông đây!!!

Quách Trường Thành hít hít mũi, xung phong đỡ lấy Sở Thứ Chi vào nhà vệ sinh, còn thay hắn đem vào khăn lông cùng đồ đạc, tận tình như osin phục vụ ông chủ.

Đúng lúc này điện thoại Quách Trường Thành vang lên, cậu nhóc đóng cửa nhà vệ sinh giúp Sở Thứ Chi rồi mới đi ra ngoài cầm điện thoại lên. Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ 'Cậu hai', Quách Trường Thành mới kinh hoảng phát hiện mình thế mà đã một năm không về nhà thăm cậu mợ rồi.

Cậu vội nhấc máy, còn không quên nở nụ cười hết sức tươi tắn: "Alo, cậu hai, chào cậu. Sao..Sao hôm nay cậu gọi con sớm thế?".

Bên kia điện thoại vang lên tiếng thở trầm thấp, giọng một người đàn ông vang lên đều đều không rõ ái ố hỷ nộ: "Tiểu Quách, hôm nay về nhà đi, cậu cùng mợ có chuyện muốn nói với con. À, dẫn theo cả cái người tên Sở Thứ Chi gì đó nữa. Mau đến, cậu đã xin Cục trưởng Triệu cho hai người nghỉ một ngày phép rồi".

Nghe ba chữ 'Sở Thứ Chi' được nhắc đến, tiểu Quách không nhịn được sợ run một cái, cẩn thận hỏi lại: "Cậu..Cậu gặp con được rồi, còn muốn gặp Sở ca làm gì? Có phải có việc gì không?".

"Sở ca? Hai chữ này con kêu ra miệng có vẻ thuận quá nhỉ? Có việc gì thì con cứ cùng nó về nhà, cậu mợ sẽ nói chuyện với hai đưá". Dứt câu cậu hai của Quách Trường Thành liền lập tức ngắt máy, hoàn toàn không muốn tiếp tục dài dòng với cậu.

Quách Trường Thành thẫn thờ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen, cho đến khi Sở Thứ Chi đi ra cậu cũng không phát hiện.

Sở Thứ Chi nhìn bóng lưng của cậu có chút kì quái, mới lên tiếng hỏi: "Tiểu Quách, ai gọi vậy?".

Quách Trường Thành lúc này mới quay đầu lại, trong đôi đồng tử ánh lên nét sợ hãi: "Sở ca, làm sao đây? Cậu hai gọi muốn em đưa anh về nhà nói chuyện. Nghe ngữ khí của ông có lẽ đã phát hiện ra được gì rồi".

Sở Thứ Chi nhướn mày ngạc nhiên. 

Bộ trưởng Quách này tin tức đúng là chậm chạp thật.

Đến tận bây giờ mới phát hiện ra thì Quách Trường Thành đã sớm bị hắn ăn sạch sẽ rồi.

~~~~~Hết chương 11~~~~~

Ký tên

Acacia Phương

Aka

Phương Briella Michael



           

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top