Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XII: Gặp mặt gia đình |2|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Quách Trường Thành cùng Sở Thứ Chi xuất hiện ở nhà Bộ trưởng Quách thì mặt trời đã lên tới gần đỉnh đầu. Nắng chói chang chiếu xuống cửa kính xe, làm chói mắt Quách Trường Thành.

Nhà của Bộ trưởng Quách ở trong một tiểu khu dành riêng cho các vị lãnh đạo, được bảo an cùng canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Khi hai người đến trước cổng tiểu khu, nếu không phải Bộ trưởng Quách đã gọi cho bảo vệ thông báo trước thì có khi cái cổng ngoài này hai người cũng không vào được huống gì cửa nhà.

Xe jeep quân đội một đường đi thẳng vào trong rồi dừng lại trước một căn nhà có vẻ ngoài như tứ hợp viện, mang hơi thở xưa cũ của năm tháng. Quách Trường Thành lo lắng bước xuống xe, Sở Thứ Chi sau khi khóa xe xong cũng đứng sóng vai với cậu. 

Tiểu Quách nơm nớp lo sợ, rụt rè nắm lấy tay áo người đàn ông của mình, nhằm tìm kiếm sự che chở: "Sở ca, làm sao bây giờ? Em lo lắng muốn khóc luôn rồi".

Sở Thứ Chi cúi đầu nhìn thấy mặt cậu thật sự tái mét rồi, mới mở miệng an ủi, cũng không quên vươn tay xoa đầu cậu: "Đừng sợ, có tôi ở đây với em".

Đúng lúc này cổng nhà mở ra, một người phụ nữ ăn mặc tuy bình thường nhưng phong thái lại có phần nhã nhặn khó tả xuất hiện. Bà như có như không nhìn lướt qua cái tay đang đặt trên đầu Quách Trường Thành rồi làm như không thấy, ưu nhã mở miệng gọi: "Tiểu Quách, về rồi à? Vào nhà đi con".

Quách Trường Thành nhìn người phụ nữ kia, thân mình thoáng lui về sau một bước, khó khăn mỉm cười: "Mợ hai".

Sở Thứ Chi vừa nhìn đã đoán được thân phận của người này, cũng mở miệng lịch sự chào: "Bộ trưởng phu nhân, chào bác".

Tính ra thì tuổi thật của hắn còn muốn lớn hơn người 'bác' này gấp mười lần cơ đấy. Nhưng vì Quách Trường Thành, hắn đành phải ủy khuất mình thôi.

Bộ trưởng phu nhân làm như không nghe thấy lời chào hỏi của Sở Thứ Chi, thủy chung chỉ nhìn về phiá Quách Trường Thành: "Tiểu Quách, sao còn không vào nhà?".

Nhếch nhẹ khóe môi, Sở Thứ Chi biết chắc vị này đang muốn đánh phủ đầu mình đây mà, nên cũng không thèm để ý, chào xong lập tức im.

Nhưng Quách Trường Thành lại không muốn như thế, cậu khẽ kéo tay Sở ca, cười nói với Bộ trưởng phu nhân: "Mợ hai, để con giới thiệu với mợ. Người này là Sở Thứ Chi, là một thành viên trong Cục điều tra đặc biệt...và cũng chính là người đàn ông của con".

Sở Thứ Chi ngạc nhiên nhướn mày. Cậu trai này hôm nay uống nhầm thuốc à? Sao mà can đảm thế?

Đến lúc này nụ cười ưu nhã trên môi người phụ nữ kia mới chợt tắt, bà trừng mắt quát Quách Trường Thành, hoàn tòan xem nhẹ sự có mặt của Sở Thứ Chi: "Tiểu Quách, đừng có nói hươu nói vượn. Mợ không muốn nói thêm với con nữa, mau vào nhà, cậu hai đã đợi con nãy giờ rồi".

Dứt lời bà liền xoay người đi vào nhà, nửa chữ cũng không muốn nói với Sở Thứ Chi. Sở Thứ Chi nhìn theo bóng lưng của bà, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Quách Trường Thành hít sâu một hơi, cố làm cho bản thân bình tĩnh lại. Cu cậu quay đầu cười thật tươi với Sở Thứ Chi, kéo hắn đi vào trong nhà: "Sở ca, đừng tức giận. Cậu mợ hai em thật sự rất tốt đó".

Làm sao Sở Thứ Chi không biết rằng cậu đang an ủi mình, nhưng cũng không vạch trần mà ôn nhu cười cười, để mặc cậu lôi lôi kéo kéo mình.

Từ ngoài cổng đi vào là một mảnh sân vườn rộng rãi được bao quanh bởi ba khu phòng ở lớn. Quách Trường Thành vô cùng quen thuộc đi thẳng vào trong khu nhà lớn nhất, cũng không quên quay đầu làm hướng dẫn viên cho Sở Thứ Chi: "Khu nhà này là phòng khách cùng phòng làm việc của cậu em".

Hai người vưà mới chân trước chân sau bước vào thì một giọng đàn ông nghiêm khắc ngay lập tức vang lên: "Quách Trường Thành, con mau quỳ xuống cho cậu".

Quách Trường Thành mở to mắt, tuy không tình nguyện nhưng bản tính cậu nghe lời đã quen nên cũng không dám cãi lại, cúi người định quỳ xuống. Nhưng đúng lúc này Sở Thứ Chi lại nắm lấy cổ tay cậu, mạnh bạo kéo lên.

Bộ trưởng Quách tức giận đến run râu, hoàn toàn quăng mất bộ dáng hoà ái thường ngày, trừng mắt quát lớn: "Sở Thứ Chi, đây là Quách gia, không phải nơi cậu có thể muốn làm gì thì làm. Quách Trường Thành là hậu bối của Quách gia, tôi muốn nó quỳ thì nó phải quỳ, cậu không có tư cách xen vào".

Sở Thứ Chi hoàn toàn xem nhẹ lời nói của ông, chỉ chăm chú trừng mắt với Quách Trường Thành lại định quỳ xuống lần nữa.

Quách Trường Thành: ".........."

Cậu bị kẹp giữa hai người, quả thật tiến thoái lưỡng nan mà.

Thấy cậu đã ngoan ngoãn nghe lời, Sở Thứ Chi mới không nóng không lạnh đáp lời Bộ trưởng Quách: "Em ấy là hậu bối của các người, nhưng cũng là người của tôi. Tôi làm sao có thể để em ấy quỳ xuống trước người khác như thế?".

Đứng bên cạnh Bộ trưởng Quách, Bộ trưởng phu nhân luôn xem Sở Thứ Chi như người vô hình lúc này cũng không nhịn được nói: "Sở Thứ Chi, ba mẹ cậu không dạy cậu phải biết lễ phép với người lớn sao? Cậu ăn nói với chồng tôi như thế mà được à?".

Đến cả Quách Trường Thành cũng không ngờ Sở Thứ Chi sẽ phản ứng mạnh như thế, khẽ nắm tay áo hắn kéo kéo. Nhưng hình ảnh gai mắt này lại đập thẳng vào mắt Bộ trưởng Quách, khiến cho ông đã giận còn giận hơn.

Ông đập bàn, dùng thanh âm nghiêm khắc nhất mà Quách Trường Thành chưa từng nghe qua, quát lớn: "Quách Trường Thành, hôm nay con mà không quỳ xuống đây hối lỗi thì cậu cùng toàn Quách gia sẽ ngay lập tức từ mặt con".

Ngơ ngẩn một lúc, Quách Trường Thành hai mắt đỏ ửng nhìn Sở Thứ Chi một cái rồi chậm chạp quỳ xuống. 

Cậu yêu Sở Thứ Chi, nhưng đồng thời cũng không muốn mất đi người thân. Cậu sinh ra đã không còn ba mẹ, tình yêu gia đình đều được nhận từ cậu mợ hai, cậu đã sớm đem hai người như ba mẹ mà đối đãi.

Sở Thứ Chi đau lòng nhìn Quách Trường Thành, tuy hắn bây giờ không còn ba mẹ, nhưng vẫn có thể hiểu cảm giác của cậu.

Hắn hít sâu một hơi, lại nắm cổ áo Quách Trường Thành kéo lên, còn bản thân thì bịch một tiếng quỳ thẳng xuống khiến cho Quách Trường Thành sợ đến ngốc lăng.

Sở Thứ Chi nắm chặt hai tay, nhìn thẳng vào mắt Bộ trưởng Quách, bày ra bộ dáng nghiêm cẩn, hờ hững nói với ông: "Bộ trưởng Quách, nếu ông đã muốn lấy quan hệ họ hàng ra uy hiếp tiểu Quách, thì tôi sẽ thay em ấy quỳ xuống trước ông".  

~~~~~Hết chương 12~~~~~  

Ký tên

Acacia Phương

Aka 

Phương Briella Michael




  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top