Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 50: Dùng tao huyệt cưỡi ở dương vật an ủi chú

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Thời điểm Tô Tình tỉnh lại đã ở bệnh viện, Triệu Nguyệt ở bên người khóc đến điên cuồng.

“Chị Tô, đều do em. Nếu không phải vì em, chị cũng sẽ không như vậy.”

Triệu Nguyệt đứt quãng mà nức nở.

“Không có việc gì. Chuyện này, không trách em. Đều do chị thiếu kiên nhẫn.” Tô Tình lúc nói chuyện yết hầu đều cảm thấy đau đớn, thanh âm khàn khàn không giống như lúc trước.

“Chuyện ở bên trong kho hàng không được nói cho người khác.” Tô Tình nghĩ đến bản thân đã mất đi tôn nghiêm, không thể lại để cho người khác biết được cô ta bị bọn bắt cóc cưỡng gian.

“Chị Tô, chị yên tâm. Chuyện này em thề trên danh dự. Em không có nói cho người khác. Bác sĩ chữa bệnh cho chị, em đều đã chào hỏi qua. Bọn họ đều nguyện ý vì chị bảo tồn bí mật.” Triệu Nguyệt vội vàng trấn an Tô Tình.

Tô Tình lúc này mới bình tĩnh xuống.

Mặt khác một bên.

Khi Trình Mục Dương nhận được tin tức, Chu Dã đang gọt táo. Cô đem quả táo cắt thành từng khối nhỏ.

“Chú cảnh sát, ăn quả táo hay là ăn em nha?”

Chu Dã dùng tăm xỉa răng cắm một miếng táo nhỏ đưa tới trước mặt Trình Mục Dương.

Trình Mục Dương tự nhiên không hề nghĩ ngợi liền hé miệng nuốt vào miếng táo mà Chu Dã đưa qua.

Lúc này Trình Mục Dương nhận được điện thoại từ cục cảnh sát gọi đến.

Chu Dã nguyên bản đang muốn oán trách Trình Mục Dương cùng cô nói chưa được hai câu đã đi làm chuyện khác. Nhưng không nghĩ tới ngay sau đó Trình Mục Dương lập tức giật bỏ kim tiêm truyền dịch trên tay, nắm lấy quần áo liền lao ra cửa.

“Chú cảnh sát, chú đi đâu vậy?”

Chu Dã chưa từng gặp qua gương mặt như vậy của Trình Mục Dương.

Cô lập tức đi đuổi theo phía sau Trình Mục Dương, khi cô đuổi tới dưới lầu bệnh viện, thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

Chu Dã đành phải kêu một chiếc xe đến cục cảnh sát. Dù sao Trình Mục Dương đi ra ngoài khả năng chỉ có đến một chỗ này thôi.

Vừa đến cục cảnh sát, Chu Dã liền thấy một đội cảnh sát đứng bên ngoài. Mà Trình Mục Dương mặc quân phục cảnh sát trực tiếp dẫn đầu phía trước.

Cô muốn kêu Trình Mục Dương một tiếng, nhưng anh đã lên xe. Chu Dã đành phải đến cục cảnh sát đi dò hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Sau khi vào cục cảnh sát, một người cảnh sát ngăn cản Chu Dã.

“Nơi này cấm đi vào.” Cảnh sát lãnh ngạnh mà cự tuyệt.

“Tôi chính là vị hôn thê của cảnh sát  Trình! Tôi cũng không được phép đi vào sao!”

Chu Dã vội vàng nói.

“Cảnh sát Trình có vị hôn thê lúc nào? Cô không được tự tiện giả mạo.”

“Tôi thật là vị hôn thê của chú ấy, không tin thì anh có thể xem ảnh chụp!”

Chu Dã nói đem ảnh chụp đem ra, chỉ thấy trên ảnh là cô cùng Trình Mục Dương lúc trước ở tàu điện ngầm được chụp lại.

Cảnh sát kia thấy được ảnh chụp lúc sau mới tin tưởng thân phận của Chu Dã.

“Rốt cuộc là có chuyện gì mà cảnh sát Trình vội vã đi ra ngoài như vậy a?” Chu Dã chưa từng thấy biểu tình của Trình Mục Dương trầm trọng đến vậy.

“Haizz, vốn dĩ không muốn nói. Nhưng mà vì cô là vị hôn thê cũng không phải người ngoài nên tôi sẽ nói vậy. Cảnh sát Tô lúc trước mang đội bao vây bắt một đám tội phạm, nhưng lại bị tập kích. Tất cả nam cảnh sát đều chết. Cảnh sát Tô cũng bị trọng thương. Bọn họ đều là những người có quan hệ tốt nhất với cảnh sát. Vậy mà giờ người thì chết người thì bị thương.”

Cảnh sát nói tới đây sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

Chu Dã thế mới biết tin vừa rồi tác động đến Trình Mục Dương thế nào. Nếu Trình Mục Dương không vì cô uống rượu, liền chắc chắn không vào bệnh viện. Cũng sẽ không mắc sai lầm trong chuyện này. Lấy năng lực của Trình Mục Dương tuyệt đối sẽ không dễ dàng mắc mưu. Những cảnh sát đó cũng sẽ không phải chết. Lòng Trình Mục Dương khẳng định rất áy náy.

Nghĩ đến đây lòng Chu Dã cũng bị bóp nghẹn lại.

Cô ở Cục Cảnh Sát vẫn luôn đợi suốt một đêm, mới nghe được bên ngoài có động tĩnh.

Theo tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Chu Dã mở mắt ra chỉ thấy một nhóm người về tới cục cảnh sát. Trình Mục Dương cả người tản ra hàn khí từ bên ngoài đi đến. Cùng lúc đó còn có đoàn người bắt mấy tên tội phạm.

“Cậu Trình, cậu về trước nghỉ ngơi đi. Thân thể cậu vốn dĩ có bệnh, ngày hôm qua ngươi lại chạy suốt đêm đi bắt người. Bây giờ cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Cục trưởng đã đi tới, tự mình đối Trình Mục Dương hạ mệnh lệnh.

“Chẳng qua là chạy một đêm mà thôi. Điểm này với tôi không đáng kể chút nào. Tôi muốn đích thân thẩm vấn bọn họ, rốt cuộc từ nơi nào moi được tin tức.”

Trình Mục Dương thanh âm lạnh băng nói.

“Chuyện thẩm vấn có thể giao cho người khác làm. Cậu thân là người nó năng lực nhất cục cảnh sát, thân thể của cậu rất quan trọng. Tôi hiện tại lấy thân phận cấp trên ra lệnh cậu mau chạy nhanh trở về nghỉ ngơi!”

Nhưng mà Trình Mục Dương căn bản không có muốn nghe phó cục trưởng nói.

Chu Dã nhìn Trình Mục Dương không chịu nghỉ ngơi, cô vội vàng đi lên trước bắt lấy cánh tay anh.

“Chú cảnh sát, cấp trên của chú nói đúng. Thân thể của chú rất quan trọng. Chú lúc trước còn ở bệnh viện truyền dịch đó. Chú thật sự muốn em lo lắng cho chú sao.”

Chu Dã nhìn đôi môi trắng bệch cùng đôi mắt không có tí sức sống nào  của Trình Mục Dương, cô sao có thể không lo lắng.

“Được, chú cùng em trở về nghỉ ngơi.”

Trình Mục Dương nhìn đôi mắt ướt át của Chu Dã, lời cự tuyệt muốn nói đã tới bên miệng lúc sau cũng không nói ra được.

Chẳng qua Trình Mục Dương không có trở lại bệnh viện, mà là cùng Chu Dã trở về nhà.

Trình Mục Dương đem bản thân nhốt ở trong phòng không có ra ngoài.

Chu Dã nhìn bóng lưng cứng cỏi kia của Trình Mục Dương, cô lập tức cầm chìa khóa chạy vào phòng anh. Quả nhiên Trình Mục Dương không có ở trên giường ngủ, mà từ trong thư phòng chà lau một ít ảnh chụp. Người trên ảnh chụp tất cả đều là đồng đội của anh.

“Chú đã đem đám người xấu bắt trở lại. Chú đừng buồn nữa. Bọn họ không phải chú hại chết. Chú không cần đem chuyện gì cũng đè hết trên người mình.”

Chu Dã cà lơ phất phơ mười tám năm, vẫn là lần đầu dùng thái độ như vậy cùng người khác nói chuyện.

“Ừm. Chú biết.”

Trình Mục Dương duỗi tay xoa xoa đầu Chu Dã.

“Chú căn bản không biết. Thế nên chú mới không đi nghỉ ngơi.” Chu Dã lập tức đẩy ra tay Trình Mục Dương.

“Trong chốc lát chú sẽ đi.”

Chu Dã nhìn biểu cảm này của Trình Mục Dương tất nhiên biết sẽ không có chuyện nghỉ ngơi. Chẳng qua là trả lời để cô yên tâm thôi.

Nhìn Trình Mục Dương khổ sở, Chu Dã nghĩ nghĩ trong đầu lập tức có chủ ý.

Cô lôi kéo Trình Mục Dương tới mép giường, một tay đem Trình Mục Dương đè ở trên giường.

“Em vì chú nhịn cả một buổi tối. Bây giờ chú phải bồi thường em một chút. Chú không cần động, em tự mình tới là được.”

Chu Dã nói kéo quần ra đen dương vật thô to hơn chai nước khoáng phóng thích ra.

Tay cô ở mặt trên dương vật loát vài cái, lập tức dương vật liền cứng.

Còn không đợi Trình Mục Dương kháng nghị, cô liền trực tiếp đỡ dương vật đã biến cứng cắm vào bên trong hoa huyệt.

“Ưm… Căng quá.”

Hoa huyệt Chu Dã lúc này còn không có ướt, dương vật cường ngạnh trực tiếp nhét vào như vậy đem cửa hoa huyệt căng đến xé rách.

Vì muốn dời đi lực chú ý của Trình Mục Dương, cô chỉ có thể dùng biện pháp này. Quy đầu thật lớn tắc một nửa, Chu Dã trực tiếp vận dụng lực hông dùng sức ngồi xuống, nháy mắt toàn bộ dương vật nhét vào bên trong hoa huyệt khô khốc.

====
Nữ chủ kỳ thật rất hiểu chuyện ~ chương sau nữ chủ mang chú cảnh sát đi đánh dã chiến ~

Mọi người đọc truyện đừng hối tui ra chương mới quá nhé. Lịch đăng sẽ là 1 tuần 1 chương, lâu lâu sẽ có bão vài chương ಥ╭╮ಥ

Nhớ nhấn sao bình chọn nha mọi người ơi. Ít sao là không đăng theo lịch đâu đó (•'O´•)9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top