Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66: Chọc giận chú cảnh sát, vừa bị cắm vừa bị đánh mông

Edit: @Wanataysa

Beta: Tiểu Cầu Nhỏ

Chu Dã liếc thấy dâm thủy trong suốt nhớp nháp dính trên ngón tay của Trình Mục Dương, khuôn mặt nhỏ nháy mắt đỏ hồng. Tuy rằng cô từng bị Trình Mục Dương thao điên cuồng một lần, nhưng đây là lần đầu Chu Dã thấy được bộ dáng dâm tà của anh.

"Bây giờ nghĩ lại thì em không còn muốn chú nữa, chú mau lấy đồ vật của chú ra đi"

Chu Da bị thao đến mơ màng, cảm nhận dương vật của Trình Mục Dương còn ở trong tiểu huyệt, giọng cô vừa mê hoặc vừa mềm mại, tựa như móng vuốt của mèo con cào nhẹ lòng của Trình Mục Dương.

"Muốn nghỉ?"

Khóe miệng Trình Mục Dương kéo lên nụ cười tàn nhẫn. Hai tay của anh thô bạo bóp lấy eo của Chu Dã, để cô dùng tay cố định trên cánh cửa, sau đó bắt đầu dùng sức từ phía sau mà thúc từng phát thật sâu.

Dương vật tím đen mới ở tiểu huyệt Chu Dã cắm cái đã khiến cho tiểu huyệt quen chịu sự bắt nạt cuat Trình Mục Dương mà liên tục tràn ra dâm thủy.

Trình Mục Dương thoáng rút ra một chút, thịt non bên trong tiểu huyệt tham lam cắn hút, đem dương vật của Trình Mục Dương hút đến gắt gao không chịu thả.

"Ah...ưm đừng như vậy...nhanh quá..quá nhanh...a~"

Chỉ mới bị giã hai phát, Chu Dã liền cảm thấy một trận hoa mắt, choáng váng. Tao bức dưới thân không ngừng truyền đến tiếng nước nhớp nháp. Tao bức đã bị dạy dỗ đến mức chỉ cần gặp dương vật của Trình Mục Dương liền chủ động gắt gao ôm lấy.

"Quá nhanh sao? Chú còn có thể nhanh hơn."

Trình Mục Dương biết rõ thân thể của Chu Dã rất chi nhạy cảm, nhưng anh vẫn tăng tốc độ thúc mạnh vào tiểu huyệt, tần suất càng lúc càng nhanh, dương vật hưng phấn ra ra vào vào cùng tao bức lưu luyến hút lấy không buông.

Cơ bụng Trình Mục Dương dẻo dai tràn ngập sức mạnh đập mạnh vào chiếc mông vểnh, tựa hồ muốn đem cái mông vừa vểnh vừa đầy đặn của cô cắm đến hỏng. Không những vậy, Trình Mục Dương vừa thúc vừa đánh lên mông Chu Dã vài cái.

Lực đạo không nhẹ không nặng, mỗi lần đánh thêm một cái liền có một ít đau đớn. Tuy đau nhưng khoái cảm lại như lũ tràn về đánh úp cô. Chu Dã bị thao thô bạo như vậy có chút chịu không nổi càng thêm mềm giọng cầu xin.

"Đừng đánh em... chú à đừng đánh ah... đừng mà.."

Khóe miệng Chu Dã khẽ kéo một dòng chỉ bạc, lực chú ý của Chu Dã nay chỉ toàn lực tập trung đến nửa thân dưới. Cô hiện tại hoài nghi Trình Mục Dương cố tình dùng cái phương pháp thao bức mạnh bạo này để trừng phạt mình.

Nhưng rõ ràng người ở bên ngoài cùng người khác tán tỉnh chính là Trình Mục Dương, vậy thì ông chú này có tư cách gì mà trừng phạt cô.

Chu Dã nghĩ đến đây, tựa như thức tỉnh, tâm tình thoáng lặng đi rất nhiều. Vì thế ở thời điểm Trình Mục Dương điên cuồng thao, Chu Dã nhanh chóng chớp lấy cơ hội anh chìm trong sắc dục liền đưa chân giẫm thật mạnh xuống bàn chân anh.

Trình Mục Dương ăn đau, lực khống chế ở eo Chu Dã có chút nới lỏng. Cô nhân cơ hội đẩy mạnh anh ra, khom lưng trốn thoát từ dưới thân của Trình Mục Dương.

Chỉ nghe được một tiếng "ba", đại dương vật màu tím đen từ trong tiểu huyệt của Chu Dã bị rút ra.

Không có dương vật lấp kín tiểu huyệt, dâm thủy bên trong liên tục không ngừng tràn ra. Lượng lớn dâm thủy chạy dọc theo đùi Chu Dã nhỏ giọt xuống mặt đất.

"Bà đây phải quay về ký túc xá, không tiếp đãi nữa. Cảnh sát Trình, nếu chú thật sự không nhịn được nữa thì tự dùng tay an ủi đi." Chu Dã hừ lạnh một tiếng, sửa soạn lại quần áo một lúc, liền dứt khoát quay lưng, lưu loát đem mái tóc đen xoăn phẩy lên gọn gàng, bước ra ngoài.

Ban đầu Trình Mục Dương chỉ cần duỗi tay ra là có thể đem Chu Dã kéo về, sau đó đè cô lên tường, dùng sức mà thao.

Nhưng mà khoảnh khắc khi nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Chu Dã, Trình Mục Dương lại do dự. Anh cũng không có dự định sẽ cưỡng bách Chu Dã làm bất cứ chuyện gì.

Chu Dã sau khi đi ra từ ký túc xá của Trình Mục Dương, quay lại nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, cô tức đến mức dậm nhẹ chân nhỏ.

Ông chú này quả nhiên là tên đầu gỗ!!

Cô đã cố ý nói như vậy, anh cũng không đuổi theo? Chẳng lẽ dỗ cô một chút thì anh sẽ chết à!

Chu Dã càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, quả thật chính là tức giận đến mức không muốn nói chuyện nữa.

Trở lại trong ký túc xá, Chu Dã mở điện thoại ra xem, liệu Trình Mục Dương có gửi cho cô tin nhắn nào không. Kết quả là khung tin nhắn toàn bộ trống không.

Tin nhắn của Trình Mục Dương còn chưa nhìn thấy, ngược lại thấy được một đám nam sinh xin kết bạn trên WeChat. Chu Dã bởi vì thời điểm nhập học có điền qua không ít đơn đăng ký. Cho nên mấy nam sinh đó biết được số điện thoại của Chu Dã.

Nếu Trình Mục Dương căn bản không quan tâm tới cô, thì Chu Dã cũng không cần vì Trình Mục Dương mà thủ thân như ngọc nữa. Cô cũng phải qua lại với người khác, tán tỉnh các tiểu nam sinh mới đúng, làm cho Trình Mục Dương hiểu rõ được giá trị thật sự của gái xinh như mình.

Chu Dã nghĩ như vậy liền dạo quanh danh sách nam sinh gửi lời mời kết bạn một vòng. Đầu tiên những người có chân dung xấu liền xóa hết. Cuối cùng sàng lọc một vòng lại phát hiện thế nhưng lại có hội trưởng hội học sinh Đường Thiên.

Ngay tại lời mời thêm bạn, avatar của Đường Thiên có thêm một dòng tin nhắn giới thiệu là: "Em gái, em có hứng thú tham gia câu lạc bộ bóng rổ không?."

Chu Dã ở trên diễn đàn trường học, tra một hồi trên vòng tin tức mới biết được thì ra Đường Thiên là đội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ.

Tuy rằng Chu Dã đối với môn thể thao bóng rổ gì đó không có hứng thú, bất quá cô đã gặp qua Đường Thiên, vẻ ngoài tương đối soái khí. Tuy so với Trình Mục Dương vẫn có chút kém. Nhưng không sao, cô vẫn có thể tiếp thu được.

Chu Dã đồng ý lời mời thêm bạn của Đường Thiên. sau đó hai người liền cùng nhau nói chuyện trên WeChat. Chu Dã còn tưởng rằng khi đồng ý thêm bạn với Đường Thiên, đối phương liền ngay lập tức đùa giỡn mình. Nhưng kết quả lại khiến cho Chu Dã ngoài ý muốn.

Đường Thiên căn bản chỉ hỏi về một ít vấn đề về việc gia nhập câu lạc bộ, cũng không hề hỏi tới những vấn đề riêng tư khác.

Chu Dã tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng đối với việc Đường Thiên như thế này lại rất có hảo cảm.

"Hội trưởng, em chưa từng đi qua câu lạc bộ rổ, đối với những thứ xung quanh cũng có chút không quen thuộc. Vào cuối tuần này sau buổi huấn luyện sẽ được nghỉ một ngày. Nếu anh có thời gian rảnh thì liệu có thể mang em đi làm quen?"

Chu Dã nằm sấp lên giường, nhanh chóng gõ một hàng dài ký tự.
Thật mau liền thấy thông báo tin nhắn trả lời.

"Được, chọn thứ bảy tuần này đi. Vừa lức thứ bảy anh không có khóa học"

Sau khi hai người thống nhất tốt thời gian gặp mặt, Chu Dã lập tức ngừng nhắn tin. Cô có ý muốn đem cho Trình Mục Dương xem. Chỉ là ở thời điểm gửi đi, cô lại có chút do dự.

Cô nghĩ bây giờ nếu đem cho Trình Mục Dương xem, thì không phải là giống như cô tự biên soạn rồi diễn trò đòi Trình Mục Dương xem sao? Thế thì không phải là một chút lực sát thương cũng không có?

Mấy ngày huấn luyện kế tiếp, Chu Dã phá lệ cố gắng tuân thủ huấn luyện. Hoàn toàn làm cho Trình Mục Dương không tìm thấy được lỗ hổng nào. Thái độ của Chu Dã đối với Trình Mục Dương cũng phá lệ lãnh đạm, một câu cô cũng không nói với Trình Mục Dương.

"Tiểu Dã, sao tôi cảm thấy thái độ của cậu đối với huấn luyện viên có chút không thích hợp" Trong lúc nghỉ ngơi, Từ Ngọc ngồi vào chỗ kế bên Chu Dã, nhịn không được nói ra.

"Không thích hợp? Không thích hợp ở chỗ nào? Khi huấn luyện, tôi không cố tình phạm phải lỗi sai nữa. Thầy ấy kêu làm cái gì, tôi làm cái đó, vậy còn không thích hợp chỗ nào đây?"- Chu Dã cầm chai nước khoáng lên uống, trên mặt mang theo một chút chột dạ mà cười cười.

"Tôi cũng không rõ, chính là cảm thấy giữa cậu và huấn luyện viên tựa hồ như có hiềm khích với nhau. Cậu nhìn ánh mắt của thầy ấy đi, quả thực vô cùng khủng bố." Từ Ngọc nhớ lại, cả người đều run bần bật.

"Giống như buổi sáng hôm nay, huấn luyện viên làm động tác đá nghiêm, chân của cậu rõ ràng còn đau. Cậu còn cắn răng ra không chịu nói, thầy ấy hỏi, cậu cũng nói là không có việc gì. Cậu quả thực dùng phương thức tự ngược để đối nghịch với thầy ấy".

Mối quan hệ của Từ Ngọc và Chu Dã xác thực đã tốt hơn nhiều rồi, liếc mắt một cái liền nhìn ra thái độ của Chu Dã với Trình Mục Dương không còn giống lúc trước.

"Nào có a~? Tôi nói này Từ Ngọc, cậu đừng nghĩ những nữ sinh khác hâm mộ Trình Mục Dương, thì tôi cũng hâm mộ như vậy. Thầy Trình chẳng qua là một huấn luyện viên thôi. Khi huấn luyện kết thúc sẽ không còn gặp lại. Vậy sao tôi phải dùng phương thức tự ngược gì đó của cậu để thu hút sự chú ý của thầy ấy. Cậu thấy đúng không?"

Chu Dã vừa dứt lời thì thấy Trình Mục Dương cầm trong tay một ly trà nóng đi ngang qua.

\(๑╹◡╹๑)ノ♬\(๑╹◡╹๑)ノ♬\(๑╹◡╹๑)ノ♬
Nhấn sao và cmt nheee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top