Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67: Cố ý làm trò tán tỉnh hội trưởng hội học sinh

Edit: @Wanataysa

Beta: Tiểu Cầu Nhỏ

Chu Dã nhìn Trình Mục Dương lại gần cũng không chột dạ, dù sao thì hiện tại cô và anh đang chiến tranh lạnh. Nên chính là muốn cho Trình Mục Dương biết cô không có anh thì cũng hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề nào.

"Thấy Trình, em và Chu Dã chẳng qua nhân lúc nghỉ ngơi, tâm sự tùy tiện một chút mà thôi, không phải là có ý không tôn trọng thầy."

Vẻ mặt của Từ Ngọc sợ hãi nhìn Trình Mục Dương, cô ấy cảm thấy ánh mắt của thầy Trình có chút giống với ánh mắt quái nhân ăn thịt người, phảng phất ngay sau đó thầy ấy sẽ phạt mình và Chu Dã huấn luyện đến chết mất.

Trình Mục Dương đi bên trái của chu Dã chỉ dừng khoảng 1 giây rồi lại tiếp tục bước tiếp.

Chu Dã cắn nhẹ môi, quả nhiên trong lòng Trình Mục Dương không có cô. Cô đã nói đến như vậy mà Trình Mục Dương một chút phản ứng cũng không có.

Buổi chiều sau khi buổi huấn luyện chấm dứt, Chu Dã cùng Từ Ngọc hai người đi ngang qua bên người của Trình Mục Dương, thấy ann đem ly trà nóng còn y nguyên ném vào thùng rác, một chút dấu hiệu đã uống cũng không có.

Chu Dã cảm thấy Trình Mục Dương quả thực là một người kỳ lạ, mua trà nóng lại không uống có lẽ là do đó là trà sữa hoa nhài của tiệm mà cô thích nhất, chắc chắn anh ném đi là muốn cho cô thấy.

Thật vất vả mới tới thứ bảy, Chu Dã thay một chiếc đầm đỏ, trang điểm nhẹ nhàng, mang giày cao gót rồi đi tới điểm hẹn.

Cô và đối phương hẹn nhau là ở sân bóng rổ của trường học, đại học Tây Bắc chiếm không gian rất lớn, trong trường học không những có hồ mà cũng có núi, và sân bóng rổ của trường học nằm ngay trên sườn núi.

Chu Dã đứng ở chân núi bắt đầu hối hận, nếu cô biết thế này thì đã mang giày đế bằng, mang giày cao gót đi đường núi quả thực là tự tìm đường chết.

"Lên xe, anh mang em đi"

Lúc này đường Thiên cưỡi xe đạp từ phía xa dừng lại bên cạnh cô, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean, làn da trắng nõn, khí chất sạch sẽ tựa như ánh mặt trời. Lúc trước Chu Dã cùng Đường Thiên chưa phát triển đến mức có thể nói chuyện phiếm. Lần này nhìn gần cô mới thấy trên khuôn mặt của Đường Thiên có má lúm đồng tiền.

"Làm phiền anh rồi"

Chu Dã cười cười, sau đó cô ngồi lên yên ghế sau, một tay đè lại làn váy, một tay vòng qua ôm ngang eo Đường Thiên.

Lúc này Đường Thiên ngồi phía trước, trên khuôn mặt xuất hiện tia đỏ ửng, đó giờ hắn chưa từng cùng nữ sinh khác có những hành động thân mật như vậy.

Đường Thiên không phải là chưa từng chở những nữ sinh khác, chỉ là chưa từng có người nào như Chu Dã chủ động trực tiếp vòng qua ôm lấy eo hắn.

"Hội trưởng sao anh còn chưa đi a?"

Chu Dã thấy Đường Thiên không có động tĩnh gì, cô nghi hoặc hỏi, cô dựa hẳn vào sau lưng của đường Thiên, ngay lập tức Đường Thiên cảm giác được lực nóng từ sống lưng trực tiếp bắn thẳng lên não.

"..Được…được, bây giờ đi"

Giọng của Đường Thiên có chút mất tự nhiên, vì để che giấu sự chột dạ của mình, hắn nhanh chóng cưỡi xe đạp hướng tới sân bóng rổ.

Trên núi của trường có rất nhiều tảng đá lớn, tảng đá nhỏ, những cây Tường Vi mọc chèn lên từ vách đá, cánh hoa bay nhảy vấn vương theo bài hát của làn gió. Một nữ sinh thân váy đỏ ngồi phía sau nam sinh sơ mi trắng, xa xa nhìn thấy chính là một bức họa đẹp tuyệt mỹ đầy xuân xanh.

Khi hai người tới sân bóng rổ, những nam sinh đang chơi bóng rổ không hẹn mà cùng nhìn Đường Thiên bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Hội trưởng, người anh em, cậu làm sao mà quen được hoa khôi mới lên của khoa máy tính vậy?”

Mấy nam sinh ở khu bóng rổ đều mang bộ dạng muốn liều mạng với Đường Thiên.

“Chu Dã muốn tham gia câu lạc bộ, tôi mang cô ấy đến đây nhìn thử”

Đường Thiên bị mọi người dùng ánh mắt như vậy vây xem, chỉ cảm thấy mặt vô cùng nóng rát.

“Đúng vậy, về sau em chính thức là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ. Mong được mọi người quan tâm và chỉ giáo.”

Ngay tức khắc những người vốn có ý định đem Đường Thiên đánh rớt khỏi vị chỉ hội trưởng đều đồng loạt đưa ngón tay cái lên.

“Hội trưởng a, quả nhiên không hổ danh. Theo tôi biết, trường học hiện tại đã có khoảng 30 câu lạc bộ lớn nhỏ đều muốn mời Chu Dã vào. Còn câu lạc bộ bóng rổ của chúng ta chỉ có nam sinh mới cảm thấy hứng thú, chứ đừng nói đến Chu Dã. Nhưng không ngờ học muội cũng tham gia nha.”

Mọi người đều đem vẻ mặt sùng bái mà nhìn Đường Thiên.

“Các vị sư huynh, em không am hiểu về môn thể thao bóng rổ, không biết liệu mấy anh có thể hướng dẫn cho em chứ?”

Chu Da hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt chứa ý cười dịu dàng.

Thanh âm của Chu Dã phát ra, mọi người đều quay đầu qua nhìn cô. Đường Thiên tính ra chính là có sức chịu đựng không tồi, có người nhìn vẻ tươi cười của Chu Dã, máu mũi trực tiếp chảy.

“Không có việc gì chứ?”

Chu Dã mở túi xách bên hông, lấy ra chiếc khăn đưa cho nam sinh bị chảy máu mũi.

Nam sinh kia cầm được chiếc khăn, liền trực tiếp cất bỏ vào trong túi quần, sau đó cười cười nói: “Hoàn toàn không có vấn đề.” Kết quả máu mũi chảy càng nhiều.

Chu Dã che miệng cười duyên.

Đường Thiên thấy sân bóng sắp rơi vào tình trạng mất khống chế, anh ngay lập tức tiến lên nói:

“Chu Dã, em không có mặc đồ thể thao, mặc váy như vậy ắt hẳn sẽ không tiện. Chờ lần sau, em học cũng không muộn.”

Chu Dã khẽ nắm làn váy, cười nói:” Không sao học trưởng, em có mang leggings ở trong, hoàn toàn không có vấn đề. Các anh cứ chỉ dạy em, chờ tới buổi chiều, anh ấy lại mang em đi tham quan bên ngoài trường học sau.”

“Hội trưởng, cậu xem Chu Dã kìa, người ta đã muốn học tập, cậu cứ muốn từ chối mãi sao?”

Lúc này hội phó đi đến trước mặt Chu Dã, đưa cho cô quả bóng.

“Thôi được, nhưng mà các cậu cẩn thận một chút, đừng làm em ấy bị thương.”

Đường Thiên nhìn giày cao gót mà Chu Dã đang mang, căn bản không hình dung được Chu Dã sẽ có hứng thú chơi bóng rổ ngay lúc này.

Nhưng mà mọi người đều không có phát hiện ánh mắt Chu Dã đôi khi liếc về một hướng cố định. Chỉ thấy Trình Mục Dương cùng những người huấn luyện khác đang ở trên sân bóng rổ. Bởi vì hôm nay được nghỉ ngơi, nên những người này cũng tới sân chơi bóng rổ.

Hội phó trước tiên hướng dẫn cho Chu Dã, làm những động tác thể hiện các kỹ xảo ném bóng cùng chuyền bóng. Chu Dã vốn luôn thông minh. Cô nhìn mấy lần liền đã nhớ kỹ.

“Để cho em thử xem.”

Cô chuyền bóng liên tục trong tay, sau đó nhanh chóng bật nhảy, ném bóng vào rổ, tư thế chuẩn mẫu, quả bóng xoay hai vòng trên vành rổ, cuối cùng thì vẫn vào.

“Thì ra bóng rổ lại thú vị như vậy.”

Chu Dã vỗ nhẹ hai bàn tay. Thời điểm cô nghiêng đầu nhìn, các nam sinh trên sân đều ho nhẹ một tiếng. Bởi vì lúc Chu Dã bật nhảy, bầu ngực no đủ xốc nảy tựa hồ sắp nhảy ra khỏi áo. Khe ngực cùng mảng thịt trắng tuyết bại lộ trước mặt mọi người.

Chẳng qua Chu Dã không có phát hiện tình huống này. Cô nhìn Trình Mục Dương ở bên kia ném bóng vào rổ, Chu Dã xoay người, đi lại chỗ trái bóng của mình.

Kết quả do cô mang giày cao gót lại bật nhảy cao, nên khi chân tiếp lực đã bị chấn động đến mức đau. Đường Thiên ngay lập tức đỡ Chu Dã đến bên ghế nghỉ ngơi.

Chu Dã liếc nhìn về hướng kia, Trình Mục Dương thế mà vẫn tập trung chơi bóng rổ, cô lập tức nghiêng người nhìn về Đường Thiên cười nói: “Học trưởng Đường Thiên, mắt cá chân em đau quá đi mất, anh có thể giúp em nhìn thử chứ?.”

Ngữ điệu của cô nhẹ nhàng, ân cuối lại kéo dài khiến cho người nghe có cảm giác toàn thân đều rã rời.

Sắc mặt Đường Thiên thoáng có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nghe cô, cởi bỏ quai giày cao gót, sau đó duỗi tay xoa mắt cá chân Chu Dã. Chân của Chu Dã vô cùng non mịn, năm ngón chân trắng có mang sắc hồng tựa như viên ngọc quý giá.

Kết quả ngón tay hắn vừa mới đụng tới phía trên mắt cá chân của Chu Dã, thì ngay sau đó một bàn tay khác đã bắt lấy cổ tay hắn.

“ Không được chạm vào cô ấy.”

Giọng nói lạnh băng của Trình Mục Dương vang lên.

~( ´•︵•' )~~( ´•︵•' )~~( ´•︵•' )~
Bắt đầu ngược~~. Nhớ tương tác nha mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top