Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 30: ĐOÀN VIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Thẩm không hề muốn nhớ lại chuyện năm đó.

Lúc mới nghe được chuyện của Du Âm và Thẩm Trị bà không khỏi kinh ngạc, thế nhưng không để bà phải kinh ngạc quá lâu Thẩm Trị đã trở thành mục tiêu bị mọi người công kích.

Đối mặt với sự chất vấn của Thẩm Thế Phạm, Thẩm Trị không hề phủ nhận mà chỉ khăng khăng nói do chính bản thân mình đã làm sai chứ không hề liên quan gì đến người khác.

Chính vì như vậy đã làm Thẩm Thế Phạm nổi trận lôi đình. Chuyện của Cao gia là tấm gương sáng ở phía trước, cho dù Cao lão gia có ra tay khống chế lại tin tức thì nhà họ Cao cũng đã trở thành đề tài bàn tán sau lưng của giới thượng lưu.

Ông chưa từng nghĩ tới có một ngày Thẩm Trị cũng sẽ giống như Cao Lãng, trở thành đối tượng cho mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi.

Đối với sự quở trách của Thẩm Thế Phạm, Thẩm Trị vẫn không hé răng nói nửa lời. Chỉ có một điều anh không hề nhượng bộ: "Chuyện do con làm sai bất luận có hậu quả gì mọi trách nhiệm đều do con tự gánh chịu, nhưng muốn tách hai chúng con ra tuyệt đối không có khả năng đó."

Câu nói này của Thẩm Trị đã triệt để chọc tức Thẩm Thế Phạm.

Ông không thể tin được đứa cháu mà ông nhất mực yêu quý lại có thể vì một đứa con gái mà không hề nể mặt mình. Cháu trai của Thẩm Thế Phạm còn chưa trưởng thành đã lăn lộn với người giúp việc trong nhà. Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của Thẩm gia biết để ở chỗ nào?

Mẹ Thẩm trước nay chưa từng bối rối như thế. Bà chỉ biết một điều duy nhất chính là không thể để tương lai của con trai mình sống trong ánh mắt dị nghị của người khác.

Du Âm cho dù vô tội cũng không thể để cho con bé ở lại Thẩm gia được nữa.

Nhưng mà mẹ Thẩm cũng đã nhìn Du Âm lớn lên từ nhỏ. Sau khi Du Âm đi khỏi nhà mẹ Thẩm liền bệnh nặng một trận. Bà từng nghĩ tới sẽ lén lút đi nhìn xem Du Âm sống như thế nào nhưng lại sợ cô còn oán hận bà cho nên bà vẫn luôn không dám đi.

Mẹ Thẩm khóc xong toàn thân không còn sức lực nào nữa, Thẩm Trị phải đỡ bà trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc Thẩm Trị định ra ngoài mẹ Thẩm còn hỏi lại: "Mấy năm nay Tiểu Âm vẫn sống tốt chứ?"

"Cô ấy vẫn sống tốt, so với lúc trước còn hoạt bát hơn."

Đây là chuyện Du Âm khó làm được khi sống ở Thẩm gia mà sau này Thẩm Trị mới hiểu rõ. Bất cứ chuyện gì xảy ra đều có mặt tốt và mặt xấu, nếu không có tám năm cách biệt hai người họ có lẽ cũng không biết trân quý đoạn tình cảm này.

Chuyện xảy ra trong quá khứ cũng đã qua hết rồi, điều mà Thẩm Trị quan tâm nhất bây giờ chính là tương lai.

"Tiểu Trị, con cho mẹ thêm chút thời gian."

Bà muốn có thời gian suy nghĩ làm sao để đối mặt với đứa nhỏ đã từng bị bà làm tổn thương.

_______________________________________________________

Kỳ nghỉ Tết dương lịch rất nhanh chóng kết thúc, Trình Tễ Minh nhất định phải quay về thành phố G để tiếp tục đi học. Mẹ Thẩm và cha Thẩm đều cùng nhau ra sân bay tiễn bọn họ về.

Cha Thẩm nói với Thẩm Trị: "Ông nội con bên kia trong thời gian ngắn khó mà chấp nhận được chuyện của hai đứa. Nhưng con đừng quá lo lắng, thời gian còn dài từ từ ông cũng sẽ tiếp nhận thôi."

Trong bữa tiệc hôm qua Thẩm Trị nói với Thẩm Thế Phạm chuyện của anh và Du Âm làm ông tức giận đến nỗi đập vỡ cả cái ly.

Đạo lý này hiển nhiên Thẩm Trị đã tự thông suốt được, anh nói với cha Thẩm: "Con đã hiểu rồi, cảm ơn ba."

Sự động viên của cha Thẩm đã khích lệ tinh thần anh rất nhiều.

Cha Thẩm nói với anh: "Lúc trước các con còn nhỏ tuổi, suy nghĩ chưa được thấu đáo nên ba cũng không đồng ý chuyện yêu đương của hai đứa. Nhưng bây giờ hai con đều lớn cả rồi, cũng đã hiểu chuyện hơn, nếu hai đứa đã có duyên đến với nhau thì phải biết trân trọng. Tiểu Âm vốn dĩ là đứa ngoan ngoãn, lúc trước quả thực chúng ta đã có lỗi với con bé. Nếu như con bé đồng ý thì Tết này con đưa nó trở về nhà đi."

Thẩm Trị gật đầu với ông.

Dường như mẹ Thẩm muốn nói điều gì đó với Thẩm Trị, đôi môi của bà mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng.

"Mẹ cứ thoải mái đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Thẩm Trị chủ động ôm lấy mẹ Thẩm để trấn an bà. Anh bằng lòng để Du Âm và mẹ Thẩm có thời gian thích ứng, đoạn đường phía trước vẫn có dài, có một số việc muốn gấp cũng không thể gấp được.

____________________________________________________________

Thẩm Trị và Trình Tễ Minh cùng lắm chỉ đi có ba ngày thôi mà Du Âm cảm thấy trong nhà quá yên tĩnh có chút không quen lắm.

Ban đầu Thẩm Trị nói với cô có thể đến tối anh mới về tới, không nghĩ rằng chỉ mới giữa trưa mà anh đã mang theo Trình Tễ Minh trở lại rồi.

"Cô ơi con đã về rồi!"

Trình Tễ Minh đem hành lý của nó để ở cửa rồi xoay người vọt lên lầu hai, để mặc Thẩm Trị đứng đó với đống hành lý.

"Sao về sớm vậy? Cô còn tưởng hai người tới tối mới về chứ?"

Làm Du Âm chưa kịp chuẩn bị gì cả, lúc đầu cô còn dự định sẽ làm một bàn tiệc đón hai người trở về.

Con ngươi đen láy của Trình Tễ Minh đảo một vòng, thằng bé nở nụ cười nói với Du Âm: "Là do có người không thể chờ được muốn lập tức trở về gặp cô ngay đó."

Vừa vặn Thẩm Trị đã đi tới chỗ bọn họ, Du Âm nghe Trình Tễ Minh nói vậy thì thẹn thùng không dám nhìn anh.

"Hai người ăn cơm chưa?" Bây giờ mới hơn mười một giờ, sắp tới giờ cơm trưa.

"Vẫn chưa."

Cô cầm túi xách lên chuẩn bị đi siêu thị: "Vậy hai người nghỉ ngơi một lát đi, em đi mua đồ ăn, nhanh thôi."

Thẩm Trị liền cản Du Âm lại: "Không vội, lát nữa gọi đồ về ăn trưa, cơm tối tính sau đi."

Trình Tễ Minh nhìn thấy điệu bộ này của Thẩm Trị liền tự hiểu bản thân mình chính là một con kỳ đà cản mũi liền thức thời nói: "Con đi tìm Mộc Mộc chơi đây, lúc nào ăn cơm thì gọi con về nha!"

Thằng bé nói xong còn rất biết điều mà đóng cửa lại.

Tễ Minh vừa ra khỏi nhà Thẩm Trị liền ôm người vào trong ngực, cuối cùng cũng ngửi được mùi hương quen thuộc làm anh nhung nhớ. Gặp được người khiến anh lo lắng mấy ngày nay anh không khỏi tức giận cắn nhẹ lên môi cô một chút: "Em không nhớ anh à? Sao một cuộc điện thoại cũng không gọi?"

Cả người Du Âm mềm nhũn ôm lấy eo anh: "Không phải, là do em không dám gọi."

Cô sợ gọi đến không đúng lúc sẽ quấy rầy anh, lại càng sợ nghe được giọng nói của anh sẽ nhớ anh hơn.

Cô thành thật trả lời khiến anh chỉ hận không thể dùng hành động bày tỏ nỗi nhớ của mình.

Trước khi Thẩm Trị đánh mất lý trí Du Âm đã giật giật quần áo anh nhắc nhở: "Tễ Minh vẫn còn đang chờ ăn cơm ngoài kia."

Thẩm Trị khôi phục lại hô hấp của chính mình, xác nhận bên ngoài vẫn còn một thằng nhóc mập mạp đang gào khóc đòi ăn cơm.

__________________________________________________________

Thẩm Trị thay cha mẹ Thẩm truyền đạt lại ý tứ của hai người cho Du Âm. Cô yên lặng một hồi lâu vẫn không nói gì cuối cùng cũng giống như mẹ Thẩm nói với anh: "Thẩm Trị, cho em chút thời gian."

Anh ôm lấy Du Âm nhẹ nhàng vỗ về lưng cô nói: "Không thành vấn đề, em muốn bao lâu cũng được."

Mọi chuyện không hoàn toàn tốt đẹp cũng không tồi tệ như trong tưởng tượng của cô. Tình huống bây giờ đã khả quan hơn nhưng Du Âm vẫn cảm thấy hơi lo sợ.

Du Âm vẫn không thể bình tĩnh được. Nửa đêm Thẩm Trị tỉnh giấc thấy cô đang một mình ngồi ngẩn người ở phòng khách.

Thẩm Trị đi tới ngồi bên cạnh cô, Du Âm tự nhiên dựa vào lồng ngực của anh, cô có chút không hiểu được: "Phu nhân vì sao lại tự trách bản thân, rõ ràng là em có lỗi với bà mà."

Là bản thân cô phụ sự kỳ vọng của bà khiến cho bà phải lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Thẩm Trị nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về Du Âm, nhìn hai người càng lúc càng thấy có tướng phu thê.

_______________________________________________________

Cuối năm nên công việc của Thẩm Trị bận rộn đến đầu bù tóc rối. Vì những việc lặt vặt mà anh phải bay đi bay lại thành phố H mấy lần. Nhưng cho dù có bận rộn tới đâu đi nữa thì mỗi ngày Thẩm Trị đều để dành một chút thời gian gọi điện cho Du Âm. Ngược lại là Du Âm đang phải bận rộn đốc thúc, giám sát Trình Tễ Minh ôn thi nên thường xuyên phân tâm trong lúc nói chuyện.

Trình Tễ Minh cũng cảm nhận được áp lực từ cô giáo, cho dù trong lòng có thấp thỏm cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Sau khi thi cuối kỳ xong thằng nhóc thật sự trở thành một con ngựa hoang đứt cương. Nhưng mà đứt cương chưa được mấy ngày thì Thẩm Nhương đã dắt theo Trình Vũ Sơ trở về, hai người trước tiên đến thành phố G để đón Trình Tễ Minh.

Trình Vũ Sơ đã lâu không nhìn thấy Trình Tễ Minh, vừa gặp mặt đã ôm thằng nhóc không nỡ buông xuống. Thẩm Nhương thì cười toe toét lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chào em, Tiểu Âm. Lâu rồi không gặp."

Anh ấy đưa ra một món quà đã hứa hẹn từ lâu, là một cái vòng tay bằng kim cương hồng. Anh ấy nói: "Đây là anh mua ở Nam Phi, phụ nữ các em thích nhất là mấy món thế này. Mẹ anh như vậy mà lại acực kỳ vui vẻ."

Là món quà đến muộn tám năm.

"Em không thể từ chối đâu." Thẩm Nhương đem vòng tay nhét vào trong tay Du Âm cười nói: "Tiểu Âm, hoan nghênh em trở về nhà."

Trong lòng Du Âm bỗng nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thẩm Nhương tính tình gấp gáp đã nói với Trình Tễ Minh là ba người một nhà họ trước tiên sẽ đi du lịch sau đó mới về nhà ăn Tết.

"Cô giáo ơi, cô nhớ con thì gọi điện thoại cho con nha!"

Trình Tễ Minh trở về trong vòng tay ấm áp của cha mẹ, thằng bé vừa đi khỏi toàn bộ căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ.

Thẩm Trị đang đi công tác ở nước ngoài, Du Âm lại chưa thể quen với việc Trình Tễ Minh đã rời đi. Thời gian qua thằng bé quấn quít với cô như hình với bóng làm Du Âm quên mất thằng bé cũng sẽ trở về với ba mẹ, còn nghĩ ba người họ vẫn sẽ luôn ở cạnh nhau như vậy.

Thẩm Trị gọi về đã phát hiện tâm tình sa sút của Du Âm. Rất nhanh anh đã nhận ra điều gì khiến cô buồn bã như vậy, anh không thể không nói với Du Âm: "Sớm muộn gì Tễ Minh cũng phải đi thôi."

"Em biết." Cô vẫn buồn nhưng chỉ là tạm thời chưa thể quen được với không gian yên tĩnh này.

"Em thích con nít vậy hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi?"

Tốt nhất là sinh một cô con gái lớn lên sẽ giống như Du Âm. Du Âm lập tức tắt điện thoại không thèm để ý tới anh nữa.

Sau khi cúp máy trái tim Du Âm không ngừng đập mạnh, mãi mà vẫn không cách nào bình tĩnh lại được.

_______________________________________________________

Đã bước sang tháng Chạp, Tết Nguyên đán cũng sắp tới. Gần đây mẹ Thẩm cũng bóng gió hỏi Thẩm Trị rằng khi mới về. Thẩm Trị không cho bà một thời gian cụ thể nào cả, cuối cùng mẹ Thẩm phải hỏi: "Thế Tiểu Âm có về không?"

Thẩm Trị chưa hỏi qua Du Âm, anh đã đồng ý cho cô thời gian thích ứng lại nghĩ không cần phải tạo thêm áp lực cho cô.

Anh im lặng. Mẹ Thẩm nhất thời đã biết được đáp án. Bà suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy giao thừa con cũng đừng về, sao có thể để con bé một thân một mình ăn Tết được."

Đêm giao thừa là thời gian gia đình đoàn tụ, bà con họ hàng của Du Âm lại không có một người, nghĩ đến là cảm thấy xót xa.

Mẹ Thẩm đã nói như vậy rồi Thẩm Trị cũng không thể để cô một mình ở lại thành phố G.

Du Âm thấy Thẩm Trị từ đầu tới cuối đều không có ý định về nhà liền chủ động nhắc nhở anh: "Sắp đến Tết rồi."

"Anh biết, chúng ta đi chuẩn bị đồ Tết đi."

Thật ra anh cũng không biết Tết đến cần phải sắm sửa những gì trong nhà. Đối với Thẩm Trị định nghĩa Tết chính là ăn một bữa cơm đoàn viên và phát tiền mừng tuổi.

"Anh không về nhà sao?" Du Âm hỏi anh.

"Năm nay anh không về, ở lại ăn Tết với em."

"Như vậy sao mà được chứ? Năm hết Tết đến phải ở cạnh người thân mới được."

Du Âm chẳng những không cảm động mà còn thúc giục anh trở về: "Phu nhân nhất định là đang chờ anh ở nhà, người trong nhà quan trọng nhất là dịp này."

Thẩm Trị khó xử nhìn cô: "Du Âm, em cho rằng anh có thể yên tâm để em ở lại đây một mình sao? Là mẹ gọi cho anh nói anh ở lại đây với em."

Du Âm nghe anh nói xong không nói thêm câu nào.

Ở trước mặt cô Thẩm Trị chưa hề đề cập đến nhưng cô biết là anh đang hy vọng cô có thể sớm cùng anh trở về nhà.

Đối với tương lai của hai người Thẩm Trị cũng chưa từng tạo áp lực cho cô. Công việc của anh chủ yếu vẫn ở thành phố H nhưng anh nói với cô anh ở đâu cũng được, cô thích ở đây anh cũng có thể ở lại chờ cùng cô.

Du Âm suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Thẩm Trị tan làm về nhà Du Âm liền đưa ra hai tấm vé máy bay: "Mùa đông phương bắc lạnh lắm mà em lại không có quần áo ấm. Anh đưa em đi mua trước hai bộ quần áo ấm được không?"

______________________________________________________________

Được tin Du Âm sẽ trở về làm mẹ Thẩm không thể vui mừng hơn. Địa vị của Trình Tễ Minh ngày lập tức sụp đổ, sau đó còn phải phụ giúp trang trí phòng cho Du Âm.

"Bà nội à, cô giáo của con không thích màu hồng đâu."

Màu hồng này hồng đến độ nó không thể chịu được.

"Con là một đứa con trai thì biết cái gì?" Mẹ Thẩm vẫn kiên định với lựa chọn của bà, còn Trình Tễ Minh cảm thấy thuyết phục cũng vô dụng nên lắc đầu bỏ đi.

______________________________________________

Từ lúc lên máy bay Du Âm đã bắt đầu khẩn trương, lòng bàn tay không ngừng tuôn mồ hôi trong lòng cứ nhấp nhỏm không yên. Thẩm Trị muốn phân tán chú ý của Du Âm nên nói chuyện phiếm mà Du Âm cứ thờ ơ không trả lời.

Thẩm Trị thấy không đành lòng nói với Du Âm: "Em sợ như vậy thì lần sau về cũng được mà."

Du Âm lắc đầu: "Lần sau em vẫn sợ thôi."

Trước sau gì cũng phải đối mặt cho nên sớm một chút vẫn tốt hơn.

Thấp thỏm suốt chuyến bay cuối cùng máy bay cũng đã hạ cánh xuống thành phố H. Phương bắc thời tiết lạnh lẽo hôm nay đã có tuyết rơi. Đã nhiều năm trôi qua Du Âm vẫn chưa nhìn thấy lại bông tuyết, cô vươn tay ra đón lấy một bông tuyết. Bông tuyết lạnh giá xinh đẹp dần dần tan chảy trong tay Du Âm, cái lạnh của nó dần truyền vào tim xoa dịu tâm tình đang khô nóng của Du Âm.

Thẩm Trị cầm tay cô nhét vào túi áo khoác của anh kéo Du Âm đi về phía trước. Thẩm Nhương mang theo Trình Tễ Minh tới đón hai người, thằng bé lộc cộc chạy tới muốn ôm Du Âm nhưng lại bị Thẩm Trị đón lấy trước. Nó không thể không ôm chú sau đó nghiêng đầu nói với Du Âm: "Cô ơi con nhớ cô!"

Mẹ Thẩm ở trong nhà đứng ngồi không yên làm cha Thẩm hoa hết cả mắt. Từ tối hôm qua bà đã trằn trọc không ngừng giày vò ông. Cha Thẩm thấy vậy mới lên tiếng khuyên nhủ: "Bà đừng khẩn trương quá, bà làm thế này Tiểu Âm cũng thấy áp lực."

Mẹ Thẩm không để ý tới ông ấy mà hỏi dì Trần: "Chúng nó vẫn chưa về sao Bích Hà?"

Dì Trần đã cho người làm chờ ở cửa nếu có người về khẳng định là sẽ đi vào thông báo. Nhưng mà mẹ Thẩm vẫn không thể chờ đợi được cứ không ngừng hỏi tới hỏi lui.

Thời gian chờ đợi càng lâu càng thấy khó chịu, cuối cùng cũng có người chạy vào thông báo: "Phu nhân ơi, cậu cả về rồi."

Ô tô chậm rãi chạy vào trong sân, Du Âm nhìn xung quanh cảm thấy dường như mọi vật vẫn chưa hề thay đổi, tâm tình cô bỗng trở nên phức tạp. Thẩm Trị nắm lấy tay cô bước xuống xe đã thấy mẹ Thẩm và dì Trần đang đứng chờ dưới hiên nhà.

Cô dường như không thay đổi theo thời gian, vẫn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của năm đó.

Nhìn thấy Du Âm bước xuống xe bà đã cười rạng rỡ, gọi một tiếng: "Tiểu Âm" trong giọng nói đã có phần nghẹn ngào.

Thẩm Trị cảm nhận được bàn tay Du Âm có hơi run rẩy.

Du Âm rút tay mình ra khỏi bàn tay Thẩm Trị, đi về phía mẹ Thẩm: "Phu nhân, người đừng khóc mà."

Mẹ Thẩm không cách nào kiềm chế được, ôm lấy Du Âm khóc nức lên: "Bé ngoan, con phải chịu khổ rồi."

Thẩm Trị đã nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của Du Âm nhưng trong đó lại không hề có vết tích bi thương.

Trình Tễ Minh chứng kiến một màn này nghĩ thầm: Thôi xong, chờ tới lúc cô giáo nhìn thấy căn phòng toàn màu hồng kia nhất định là sẽ khóc thét mất.

-TOÀN VĂN HOÀN-

Tác giả có lời muốn nói:

Chính văn tới đây là kết thúc, tiếp theo sẽ đến phiên ngoại. Xin chân thành cảm ơn những độc giả đáng yêu đã ủng hộ tôi, hẹn gặp lại các bạn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top