Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHIÊN NGOẠI 4: TIẾP TỤC DÂY DƯA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Đồng từ trước tới nay chưa từng khóc đến tê tâm liệt phế như thế.

Thằng bé bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, sớm đã trưởng thành nên rất hiểu chuyện. Lý Nhiễm biết cô và Cao Lãng đã đem lại cho thằng bé quá nhiều tổn thương, nhưng cô vẫn không thể nghĩ tới tình trạng tổn thương của thằng bé lại nghiêm trọng tới như vậy.

Câu nói của Quý Đồng tựa như một đạo sấm sét giáng xuống làm cô hoàn toàn thức tỉnh.

Lý Nhiễm đưa Quý Đồng đi tìm gặp chuyên gia tâm lý trẻ em, kết quả rõ ràng không hề tốt.

"Tâm lý của đứa bé đã nhận một tổn thương cực kỳ lớn. Sau này tiến hành trị liệu tâm lý theo định kỳ, ba mẹ cũng tới tham gia trị liệu cùng với đứa bé."

"Bây giờ Quý Đồng rất bài xích ba của nó."

"Bởi vì thằng bé có để ý tới ba của mình mới sinh ra sự bài xích. Muốn giải quyết tận gốc vấn đề cần phải có người liên quan tham gia mới được."

Lý Nhiễm đem những lời của bác sỹ nói lại với Cao lão gia. Ông nội cao nghe xong trầm mặc một hồi lâu rồi thở dài một tiếng.

Đối với sai lầm dẫn đến những hậu quả không có cách nào cứu vãn được, người phạm sai lầm dù biết rằng mình phạm lỗi cũng có thể tự an ủi bản thân. Nhưng khi thật sự đối mặt với những hậu quả cay đắng đó thì người đó mới có thể thật sự cảm nhận được lỗi lầm mình gây ra lớn tới cỡ nào.

Cao Lãng nghe được bệnh tình của Quý Đồng có chút không thể tin tưởng: "Cô ấy tìm lang băm ở chỗ nào vậy? Quý Đồng sao có thể có bệnh được chứ? Ông đừng nghe cô ấy nói hươu nói vượn nữa. Con sẽ đưa Quý Đồng đi tìm bác sỹ giỏi nhất sẽ biết những người khác đều là nói bậy!"

Cao lão gia tức giận nghiến răng nói: "Cho dù có là bác sỹ giỏi nhất cũng không tìm ra được bệnh của con đấy!"

Lần đầu tiên Cao Lãng lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Anh nhớ lúc Quý Đồng còn nhỏ, dáng dấp rất đẹp trai lại đáng yêu, đeo balo nhỏ từ nhà trẻ đi học về. Thằng bé nhìn thấy anh liền vui vẻ chạy tới, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên đầy tự hào nói: "Ba ơi, hôm nay con lại được một hoa hồng nhỏ nè!"

Anh nào có để ý tới cái gì gọi là hoa hồng nhỏ, tùy tiện trả lời thằng bé hai câu liền vội vàng bỏ đi,

Cao Lãng không còn nhớ nổi bắt đầu từ lúc nào mà Quý Đồng đã không còn tươi cười với anh, không còn gọi anh là ba nữa.

Thằng bé lạnh lùng đó có cá tính như vậy làm sao có thể bị bệnh được? Ở trong căn phòng ấm áp nhưng toàn thân anh lại thấy lạnh lẽo, đôi mắt đau xót, dường như có cảm giác căn phòng này trống rỗng đến khó chịu.

Cao Lãng đồng ý đi theo Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng đi gặp bác sỹ tâm lý, anh và Lý Nhiễm cũng tiến hành làm kiểm tra tâm lý.

Cao Quý Đồng bắt đầu thường xuyên nhìn thấy Cao Lãng nên cảm thấy rất chướng mắt.

Mỗi ngày Cao Lãng đều đến trường đón Quý Đồng, đưa thằng bé đi tìm Lý Nhiễm còn mua cho nó rất nhiều quà, rõ ràng là thái độ đang lấy lòng. Anh cũng không còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như người khác đang thiếu nợ mình, tươi cười để lộ hàm răng trắng càng khiến người ta chán ghét hơn.

"Mẹ ơi, con thật sự không sao hết, mẹ không cần phải đưa con tới chỗ của chú Tống nữa đâu." Lần trước nó khóc toáng lên đã dọa Lý Nhiễm sợ mất hồn, bây giờ thật sự đã tốt hơn lúc đó: "Mẹ đừng để ông ấy tới đón con nữa."

Nó cảm thấy Cao Lãng thật sự rất phiền phức.

"Quý Đồng à, thật ra chúng ta tới chỗ của chú Tống không phải là vì con." Lý Nhiễm chút ngại ngùng nói với thằng bé: "Là ba với mẹ cần chú Tống giúp đỡ, mà con cũng đến đó cùng chú Tống giúp đỡ ba mẹ."

Quý Đồng có chút không hiểu lắm: "Mẹ bị làm sao vậy?"

"Mẹ chưa từng nói với con chuyện này, lúc sinh con ra ba mẹ còn rất nhỏ tuổi."

"Chuyện này con biết." Cái này không cần mẹ nói nó cũng biết, so với bạn cùng lớp thì ba mẹ Quý Đồng là nhỏ tuổi nhất. Lúc Cao Lãng đến đón, bạn học cùng lớp hỏi Quý Đồng: "Cao Quý Đồng, đây có phải là anh trai của bạn không vậy?"

Lý Nhiễm dịu dàng sờ đầu thằng bé: "Lúc ba mẹ sinh con ra thật sự rất nhỏ tuổi, bản thân chưa trưởng thành còn phải cần tới sự giúp đỡ của người lớn. Cho nên ba mẹ cũng chưa học được cách làm ba mẹ cho tốt."

Quý Đồng hơi nghi ngờ hỏi lại: "Làm ba mẹ cũng phải học sao?"

"Thật ra có những người không cần phải học, giống như con đá banh không học cũng có thể đá tốt còn bạn học Tào Phong của con không học thì không thể nào đá tốt được. Ba với mẹ là vì còn nhỏ tuổi nên tương đối ngu ngốc, cần phải học mới có thể làm ba mẹ tốt được."

"Quý Đồng, con có trách ba mẹ quá ngu ngốc không? Làm ba làm mẹ cũng không thể làm tốt?"

Cao Quý Đồng lắc đầu rồi lại gật đầu nói: "Con cảm thấy mẹ không cần phải học nữa, mẹ làm mẹ rất tốt rồi nhưng người kia thì cần phải đi học."

Lý Nhiễm nương theo ý của Quý Đồng nói: "Chú Tống cũng nói như vậy, ba của con thật sự là quá ngu ngốc không biết làm sao trở thành một người cha tốt, mà mẹ cũng có chỗ làm không tốt lắm. Nên thời gian này cần có con đi chung với ba mẹ tới chỗ của chú Tống. Chỉ có con mới có thể cùng chú Tống giúp đỡ ba mẹ từ từ học cách làm sao để trở thành ba mẹ tốt. Con có đồng ý không?"

Nghĩ tới Cao Lãng, Cao Quý Đồng có hơi do dự, Lý Nhiễm lại tiếp tục: "Mặc dù chính xác là ba của con ngu ngốc thật nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Ba cần có người giúp đỡ, chúng ta cũng không thể ngồi yên mà mà mặc kệ ba con như vậy được. Thầy giáo của con tuy là chê Tào Phong ngốc nhưng mỗi lần đều dạy bạn ấy tập đá bóng đó thôi. Có những người tiếp thu chậm hơn người bình thường một chút, có đôi lúc sẽ làm cho người khác tức giận. Nhưng con cũng phải cho ba con một cơ hội để học chứ, con không thể chỉ vì ba ngu ngốc liền bỏ mặc ba được."

Cuối cũng Quý Đồng cũng gật đầu đồng ý mặc dù thằng bé cũng còn chút không tình nguyện lắm.

Không biết có phải lời nói nói của Lý Nhiễm có tác dụng hay không mà Quý Đồng không còn bài xích Cao Lãng như lúc trước nữa.

Thằng bé bắt đầu có những lời muốn nói với Cao Lãng nhưng mà không trực tiếp nói với anh mà chạy tới chỗ Lý Nhiễm nói: "Mẹ ơi, mẹ nói ba đừng mua mô hình Transformer cho con, con không thích cái đó đâu, con thích Iron Man cơ."

Thế là Cao Lãng liền mua cho Quý Đồng một mô hình Iron Man. Thằng bé không nói ra miệng nhưng vẻ mặt là đang vui vẻ.

Thời gian Cao Lãng ở chung với nó ngày càng nhiều, thằng bé cũng không còn nói không muốn nhìn thấy anh nữa. Chỉ là có đôi lúc Cao Lãng lại chọc tức thằng bé."

"Đề này không phải làm như vậy!"

"Phép tính này là phép tính đơn giản thôi."

"Bọn con còn chưa học dạng phép tính này đâu."

"Cho nên ba mới dạy cho con."

"Con không cần ba dạy!"

"Cao Quý Đồng, ba dạy con mà con không học, lại đi tính theo cái cách ngu ngốc này?"

"Cách của ba mới là cách ngu ngốc đó!"

....

Bác sỹ Tống nói là Quý Đồng đang dần dần mở rộng nội tâm của mình.

Sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy, giữa Lý Nhiễm và Cao Lãng cũng không còn bầu không khí giương cung bạt kiếm như trước đây.

Hai người họ là vì Quý Đồng mới tình nguyện ở chung một chỗ, bản thân Lý Nhiễm cũng chưa từng nói một câu nào với Cao Lãng.

Cao Lãng nói với Lý Nhiễm: "Em với Quý Đồng chuyển về nhà lớn có được không? Như vậy đối với thằng bé cũng tốt hơn."

Lý Nhiễm lắc đầu: "Trước sau gì thì em cũng phải dọn ra ngoài, bây giờ Quý Đồng cũng đã quen rồi."

Cao Lãng định nói chuyển về nhà lớn rồi cũng đừng nghĩ tới việc dọn đi nữa, nhưng mà sức lực cùng dũng khí lúc trước đã bay đi đâu mất, anh chỉ có thể nói: "Thời gian này anh đã nhận ra rất nhiều chuyện, anh biết tất cả mọi chuyện trước kia đều là lỗi của anh, anh biết em hận anh..."

Lý Nhiễm đột ngột cắt ngang lời Cao Lãng: "Em đã không còn hận anh nữa, những chuyện đó cũng không phải chỉ một mình anh có lỗi." Cô không kịp chuẩn bị, vội vàng giương mắt nhìn Cao Lãng, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào mặt anh không hề né tránh: "Bây giờ nói những chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi."

Ánh mắt của Lý Nhiễm làm anh hơi chói mắt, từ trong ánh mắt của cô ấy Cao Lãng không thể tìm thấy nửa điểm lưu luyến, ánh mắt của cô bây giờ bình tĩnh đến đáng sợ. Cao Lãng vội vàng nói với cô: "Sao lại không có ý nghĩa gì nữa? Anh biết trước nay anh chưa làm tròn nghĩa vụ một của một người cha, một người chồng..."

"Anh đúng là ba của Quý Đồng nhưng không phải là chồng của em. Cao Lãng, hai chúng ta không có kết hôn với nhau." Không hiểu sao khi nghe Cao Lãng nói như vậy Lý Nhiễm cảm thấy hơi buồn cười: "Sau này anh đừng nói như vậy, người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm đấy!"

Nói xong Lý Nhiễm xoay người bỏ đi.

Cao Lãng đứng ở sau lưng Lý Nhiễm nói theo: "Người khác sẽ không hiểu làm mà là em hiểu lầm."

Lý Nhiễm một câu cũng không muốn tranh luận với anh.

"Lý Nhiễm, hai chúng ta dây dưa với nhau nhiều năm như vậy, không phải em muốn phủi sạch mọi quan hệ thì có thể phủi sạch ngay được."

Cao Lãng vẫn thường xuyên đến làm thân với Cao Quý Đồng, Lý Nhiễm thì thờ ơ lạnh nhạt mà Quý Đồng vẫn còn tâm lý phòng bị làm anh cũng không dám tiến thêm một bước. Cao Quý Đồng trị liệu ở chỗ bác sỹ Tống dần dần tâm lý cũng trở nên thoải mái hơn. Quá trình này thật sự không hề dễ dàng, tuy Quý Đồng không còn chán ghét Cao Lãng như trước kia nhưng vẫn còn tâm lý đề phòng Cao Lãng.

Xuân qua hè tới, trường của Quý Đồng tổ chức một cuộc thi đấu bóng đá. Là thành viên chủ lực của đội nên hiển nhiên Quý Đồng được ra sân thi đấu. Cao Lãng với Lý Nhiễm cũngcố ý gác lại công việc tới cổ vũ cho thằng bé.

Sân bóng được trải lên một đệm cỏ xanh tươi, xung quanh sân rất sạch sẽ. Hai người ngồi trên khán đài, xung quanh là âm thanh cổ vũ vang dội làm Lý Nhiễm chợt hoảng hốt nhớ tới quá khứ.

Khi đó Cao Lãng thích chơi bóng rổ, mỗi lần anh thi đấu cô đều im lặng giấu mình trong đám đông âm thầm cổ vũ anh cố lên.

Bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, cô nhìn thấy Quý Đồng ở trên sân tỏa ra sức sống mãnh liệt, phơi phới cực kỳ giống với Cao Lãng năm đó.

Trận đấu kết thúc, Cao Lãng chạy xuống sân bóng phía dưới đón Cao Quý Đồng. Đội của Quý Đồng thua cuộc nên thằng bé có chút không vui nhưng không biết Cao Lãng đã nói gì với nó mà thằng bé vốn dĩ đang uể oải đột nhiên ngẩng đầu lên tươi cười.

Cao Lãng cũng mỉm cười, anh ôm thằng bé lên đi tới chỗ Lý Nhiễm.

Giờ phút này giống như không gì có thể so sánh được với nụ cười rạng rỡ của hai cha con họ.

Cao Lãng không bỏ qua ánh mắt thấp thoáng ý cười của Lý Nhiễm, anh ôm Quý Đồng tới gần cô, cúi người thì thầm bên tai Lý Nhiễm: "Thời gian còn rất dài."

Bọn họ đã định sẵn là phải tiếp tục dây dưa với nhau.

Tác giả có lời muốn nói:

Cao Lãng và Lý Nhiễm đến đây là xong, còn có một phiên ngoại của Du Âm và Thẩm Trị sẽ kết thúc truyện. Gần đây có rất nhiều thiên thần đáng yêu đến đọc truyện, tôi thật sự rất cảm kịch. Tôi không phải là một người giỏi biểu đạt tình cảm, tôi chỉ muốn cho các bạn biết là tôi yêu các bạn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top